Song Trình - Mãi Mãi Một Tình Yêu

Chương 7

Nhà vệ sinh nam ở khu ký túc xá chỉ có một cái dùng chung, trong đó chia ra làm ba khu, gồm có phòng tắm, toilet và chỗ rửa tay. Trong phòng tắm có nhiều vòi sen không có vách ngăn. Tôi và Lục Phong vẫn thường chọn hai vòi cạnh nhau để vừa tắm vừa nói chuyện, nhưng vì gần đây hắn cứ thích giở trò vô vị, nên không khí giữa hai đứa có phần gượng gạo, trong lúc tắm so với hồi trước im lặng hơn nhiều lắm.

Trong phòng tắm lúc này không có ai, tôi chỉ lo gội đầu, Lục Phong đứng kế bên xả nước ào ào, đột nhiên xổ ra một câu, "Tiểu Thần, mông của cậu rất đầy đặn."

Tôi giật mình, xấu hổ quay lại, dùng khăn tắm lau hết bọt xà phòng trên mặt đi, né tránh tầm mắt của hắn, "Bớt đùa vô duyên đi."

Hắn vẫn chai lì nói tiếp, "Có ai nói là chân cậu rất đẹp không? Không chỉ dài còn rất thẳng."

"Tôi nói là dẹp kiểu bậy bạ đó đi mà."

"Cùng lắm thì cho cậu nói lại đấy." Hắn cười.

Tôi trộm liếc qua thân thể trần trụi của hắn, vội rũ mắt xuống, "Quên đi, tôi không hạ lưu bằng cậu."

Trong lòng có chút hoảng hốt, tôi vội vàng lau khô người qua quýt. Lục Phong đã mặc đồ tử tế xong đứng chờ, giả bộ thần không hay quỷ không biết, dùng ánh mắt gian tà quét qua quét lại trên người tôi.

Tôi mặc quần xong, ngẩng đầu lên trừng hắn, "Nhìn cái gì, lưu manh thủ đoạn vừa thôi!"

Hắn cười xấu xa, "Tôi chính là thích lưu manh thủ đoạn ấy, vậy thì sao?"

Chưa kịp trốn thì hắn đã xáp lại gần, dùng lực không nhẹ ác ôn nhéo ngực tôi một cái, tôi đau đến 'Á' lên một tiếng, "Làm gì vậy!"

"Sao vậy, giận à?" Hắn cười như không có gì, "Chỉ là đùa thôi mà, đừng có nhỏ mọn như vậy chứ."

"Đau quá, cậu giỡn nặng tay vừa thôi."

"Thật à?" Hắn vẫn tỏ vẻ như chuyện chẳng có gì, tiếp tục cười.

Buổi tối nằm trên giường, ngực đau đến không ngủ được, cởi áo ra thấy đầu ngực đã sưng lên, mơ hồ có chút máu. Sức mạnh của Lục Phong thật đáng sợ. Tôi không hiểu được sự thô bạo của hắn, càng khó tha thứ cho việc hắn đối với tôi hiện tại, giống như một tên playboy mà đùa giỡn cợt nhả.

Nhưng hắn là bạn tốt nhất của tôi, vì chuyện này mà sứt mẻ tình cảm, không khỏi có chút... chuyện bé xé ra to.

Lục Phong mỗi lúc mỗi càn quấy, trước mặt mọi người vẫn luôn động tay động chân, dường như lấy vẻ mặt hoảng hốt của tôi làm niềm vui.

Một buổi tối giờ tự học, tụi con trai tụm lại buôn chuyện với nhau, mà con trai với nhau dĩ nhiên đề tài chỉ có con gái, tám một hồi thì hết chuyện, bỗng một người nhìn Lục Phong nói, "Lục Phong, cậu có muốn 'làm thử' với bà xã mình cho bọn này rửa mắt không?"

'Bà xã' Lục Phong, ngoài tôi ra còn có ai.

Những người khác cười vang, tôi sa sầm nét mặt, nhìn Lục Phong ngồi ở mép giường bèn quay mặt đi soạn tập vở, vờ như không nghe thấy.

Nào ngờ hắn lại đáp ứng "Được", thật sự dùng chút lực ép tôi xuống, xoay người đè trên lưng tôi.

Âm thanh huýt sáo tán thưởng òa ra dội lên nóc nhà, Lục Phong dùng một tay khóa cứng hai tay tôi, tay còn lại không do dự gỡ bỏ nút áo.

"Lục Phong! Đừng quá trớn!" Tôi vừa quýnh quáng vừa tức giận.

Áo bị lột đi, sáu người kia vẫn phấn khởi reo hò liên tục, vẻ mặt Lục Phong cười như không cười, tay trên người tôi sờ soạng. Tôi không biết hắn định đùa đến bao giờ mới chịu dừng lại, dù không có khả năng thật sự đến mức kia, nhưng trước mặt mọi người bị đùa bỡn vô lực như vậy, tôi cắn chặt môi liều mạng vùng vẫy.

Bỗng dưng tay hắn tiến đến tháo dây nịt ra, mặt tôi trắng bệch, "Lục Phong! Quá đáng rồi!"

"Lục Phong, nhanh lên!"

"Đè nha, ha ha.."

Đám bạn ngây ngô kia hoàn toàn không biết đâu là giới hạn phải dừng.

"Lục Phong, tôi giận thật đấy." Tôi vô lực xuất đòn quyết định.

Hắn dường như bị mất trí, tay tiến vào trong quần, một phen nắm lấy.

Tôi như bị điện giật hét ầm lên, sức mạnh không biết từ đâu có giãy ra khỏi sự kìm chế của hắn, cho hắn một cái tát trời giáng.

"Khốn kiếp." Tôi run rẩy, nghiến răng nghiến lợi nói.

Đến lúc này mọi người mới nhận ra là đã đi quá xa.

Im lặng bao trùm, lát sau Tiểu Thượng mới lên tiếng hòa giải, "Tiểu Thần đừng khóc mà, Lục Phong chỉ hay đùa thôi."

Lục Phong ngơ ngác nhìn tôi, cuối cùng mới lộ ra một chút vẻ bất an.

"Đi đi." Tôi tức giận đẩy hắn ra, "Cút ngay đi."

"Tiểu Thần, tôi chỉ..."

"Chỉ là đùa thôi phải không? Vậy thì cút đi, đi tìm người khác mà đùa." Tôi quẹt nước mắt, nhặt lấy kính rơi xuống đất, rời khỏi giường hắn, "Phiền đại thiếu gia đây tùy tiện kiếm ai đó đùa giỡn cũng được, đừng mang tôi ra làm trò đùa."
Bình Luận (0)
Comment