Song Trình - Mãi Mãi Một Tình Yêu

Chương 86

Phần kết : Khách Trọ

Tôi đẩy cửa phòng bệnh, người trên giường nghe tiếng động, nâng mắt lên nhìn thấy tôi, khẽ mỉm cười.

"Hôm nay em đỡ hơn chưa?"

"Tốt hơn nhiều lắm rồi." Cô cười lên khiến đôi mắt hấp háy, vừa dịu dàng vừa đằm thắm, "A, hoa đẹp quá."

Tôi cắm hoa vào bình, ngồi xuống đối diện với cô, cũng mỉm cười theo.

"Hôm nay đúng là sắc mặt có tốt hơn."

"Đúng vậy, em cũng cảm thấy được, không hiểu sao tinh thần đặc biệt tốt... có lẽ vì biết anh sẽ đến chăng?"

Tôi bật cười.

"Diệc Thần."

"..."

"Diệc Thần, anh đừng như vậy."

Cô vươn tay lau nước mắt trên mặt tôi, "Vẻ ngoài của em bây giờ đáng sợ lắm sao?"

"Không phải..." Tôi nghẹn ngào, "Không phải... xin lỗi em, Trác Lam, anh..."

"Anh đó..." Cô cười, "Sao lại ngốc đến vậy, cũng không phải do anh, anh áy náy cái gì chứ."

"Anh thật có lỗi."

Nằm trong tay tôi là bàn tay lạnh lẽo của cô, "Anh thật là khờ... Nhưng thật tình em lại thích điểm này của anh."

Tôi dùng ánh mắt đỏ ửng nhìn cô, cô lại đột nhiên lộ ra vẻ cười tinh nghịch như trẻ con, "Nè, anh vui lên đi mà, em đã quyết định sẽ phẫu thuật rồi."

Mũi đang xót cũng phải bỏ qua mà cười, "Thật sao? Chừng nào phẫu thuật?"

"Tuần sau."

"À."

"Còn nữa, anh sẽ thường xuyên đến thăm em như bây giờ chứ?"

"Đương nhiên."

"Mang theo hoa nữa chứ?"

Tôi nín khóc mỉm cười, "Đương nhiên, lúc nào cũng mang."

"Tốt quá rồi." Cô nhắm mắt lại, như đứa trẻ được thỏa mãn khẽ cười, "Ai, Diệc Thần à, em đã tuổi này rồi, vẫn thích vòi vĩnh với anh."

"Phải vậy chứ." Tôi sắm vai hiệp sĩ mắt thỏ dỗ dành cô, "Hơn nữa em vẫn còn rất trẻ và xinh đẹp."

Cô vẫn cười, có tiếng cửa mở rất nhỏ vang lên, một thanh niên dáng vẻ cao ráo đẹp trai đi vào.

"Văn Dương, con đến sớm như vậy làm gì chứ."

"Mẹ có cha liền ruồng rẫy con cái nha." Đứa con tỏ vẻ bất bình, "Uổng công người ta cúp học lén chạy đến đây thăm mẹ."

"Cúp học còn la lớn vậy à!" Tôi lập tức giơ tay lên giả bộ tạo dáng, đứa con kia liền sáp lại gần dựa vào người tôi, "Có sao đâu, con cam đoan cuối kỳ này sẽ xếp hạng đầu mà."

Nhìn thế nào cũng thấy đây là cảnh một nhà ba người hòa hợp.

Nhưng ai cũng rõ sự thật không phải vậy.

Dọn dẹp hết mớ vỏ trái cây, xem chừng sắc mặt của cô cũng không che giấu được vẻ mệt mỏi, đã đến lúc tôi phải về, tôi liền đứng lên tạm biệt cô, vừa cười vừa giúp cô đắp chăn cẩn thận.

"Diệc Thần..." Cô đột nhiên ngẩng đầu lên, "Ngày mai anh có đến không?"

Tôi chần chờ một chút.

"Không sao đâu." Cô cười cười an ủi, "Nếu anh ta không cho, thì thôi vậy."

Văn Dương đưa tôi ra ngoài, khuôn mặt vẫn là một thanh niên trí thức thư sinh, nhưng bên trong đã trưởng thành và chín chắn.

"Cha à, nếu có thời gian hãy đến đây nhiều một chút."

"Ừ."

"Mẹ... không còn bao nhiêu thời gian nữa."

Trong lòng tôi đau xót, "Cha biết."

"Lần đó khiến cha bị thương, mẹ rất hối hận."

"Không phải, không phải do mẹ con làm sai, là do cha không tốt. Là cha mắc nợ mẹ con."

"Không đúng, người chịu báo ứng phải là tên khốn đó!"

"Văn Dương." Tôi vội bắt lấy tay con, "Đừng nói như thế, người đó... Là do cha sai lầm, người đó cũng chịu nhiều đau khổ rồi... xin con..."

"Cha, con không hiểu cha yêu hắn ở điểm nào? Hắn có chỗ nào tốt hơn mẹ chứ!?"

"Văn, Văn Dương, đừng nói chuyện này nữa." Tôi rất sợ phải tranh cãi với con mình, loại chuyện thế này, người làm cha lại cùng với người đàn ông khác ở cùng nhau, thật sự rất nhục nhã và xấu hổ, "Chuyện phẫu thuật... rốt cuộc là như thế nào?"

Văn Dương không đáp, hai cha con chỉ yên lặng nhìn nhau, tôi hiểu rõ nên chỉ còn biết rơi nước mắt.

...

"Về rồi à?"

Rón rén vòng qua sau lưng Lục Phong đang đọc báo mà lần trở về phòng ngủ, lại nghe bị gọi giật lại, tôi bỗng nhớ đến ngày xưa, cảm giác giống như đang trèo tường trốn đi ăn khuya bị chủ nhiệm bắt lại vậy.

"Ừ..."

"Gần đây hầu như ngày nào em cũng ra ngoài, có việc gì à?"

Tôi chân trái cọ chân phải, mắt vẫn còn đỏ, cười đến mất tự nhiên, "Không có, chỉ là đi loanh quanh, ở trong phòng mãi cũng chán."

Lục Phong hơi nghiêng đầu, dùng hai ngón tay chống cằm hờ hững nhìn tôi, "Chỗ này nhỏ quá? Nên em cảm thấy buồn bực?"

"...Ngoài kia thoáng đãng thoải mái hơn."

"Vậy có muốn anh đi cùng với không?"

"Không cần..."

Hắn cuối cùng cũng bỏ tờ báo xuống, thở dài, "Đến bây giờ em còn muốn đi gặp người phụ nữ đó, em coi anh là cái gì?"

"Không phải vậy, Trác Lam cô ấy không được khỏe, có lẽ... sẽ không sống được bao lâu nữa."

"Vậy thì sao chứ?"

Tôi há hốc miệng, "...Dù sao em cũng từng là chồng cô ấy."

"Từng?" Hắn cười cười, "Cuối cùng em cũng nhớ rõ đây là chuyện quá khứ. Các người như vậy ai mà biết là ly hôn rồi."

"Lục Phong, anh đừng như vậy. Anh cũng biết em có lỗi với cô ấy, trong lòng cảm thấy rất cắn rứt."

"Anh ghét cô ta." Lời nói càng lúc càng tỏ vẻ tức giận.

"Lục Phong..."

"Ngày nào em cũng đến thăm cô ta à?"

"Đúng vậy."

"Sao cô ta còn chưa chết đi?"

Tôi ngạc nhiên nhìn hắn, hắn cũng nhìn tôi.

Tức giận muốn mở miệng mắng chửi hắn, nhưng cuối cùng vẫn là yên lặng nắm lấy tay hắn, không nói nữa.

Không thể trách hắn được. Hắn từ xưa đến nay chưa từng giả vờ điều gì, trong lòng tôi cũng hiểu, ngoài người thân và người yêu ra, những người khác trong mắt hắn chẳng là cái gì cả.

Hắn đối với những chuyện đau buồn không can hệ đến mình, vốn chẳng để tâm tới.

Nếu một ngày nào đó, hắn không còn yêu tôi nữa, lại bị tôi vướng chân, nhất định cũng sẽ nói sao tôi chưa chết đi mà thôi.

Hắn chính là người như thế.

Buổi tối cả hai vẫn có thể bình thản nằm cùng giường với nhau, nhớ đến Trác Lam đã thành ra như vậy, bỗng cảm thấy hết sức cô quạnh và đau lòng, tôi quay đầu lại nhìn người đàn ông cạnh bên, đang nằm cách tôi một khoảng nhất định.

Tôi chạm vào tay hắn, "Lục Phong."

Hắn lập tức bừng tỉnh, mở mắt ra, đột nhiên giật tay về, "Có chuyện gì?"

Tôi nép người qua, muốn dựa vào ngực hắn, tìm kiếm một chút an ủi.

Hắn liền né ra một chút.

Không biết có phải tôi cảm giác sai rồi không, khoảng thời gian này hắn có chút lãnh đạm, hơn nữa cũng dễ dàng nổi nóng.

Tôi biết tính tình hắn xưa nay không tốt, nhưng sau này khi ở chung với nhau, hắn đã trở nên dịu dàng, dịu dàng đến mức tôi quên đi tất cả. Không biết từ lúc nào, hắn lại bắt đầu không thể khống chế được.

Tôi không biết có phải do bản thân mình đã làm điều gì không đúng, khiến hắn dần dần không thể chịu đựng nổi.

Tôi... tôi không trách hắn.

Tôi tự nguyện vứt bỏ hết thảy để được ở cạnh hắn, hắn có như thế nào cũng được.

Tôi không có gì để theo đuổi, càng không có nguyên tắc gì, chỉ một lòng hy vọng có thể cùng hắn an ổn bên nhau cho đến khi mãn kiếp người... không bao giờ phát sinh ra việc gì ngoài ý muốn... là tốt rồi.

Ca phẫu thuật của Trác Lam sớm hơn dự định một ngày, tôi nhờ Văn Dương nói với cô ấy rằng tôi sẽ đến để cô yên tâm chờ tôi, rồi mới quay sang xin Lục Phong, "Hôm nay là ngày phẫu thuật của cô ấy."

"Hôm nay là sinh nhật của anh."

"Lục Phong..."

Hắn có chút cảm sốt, uống thuốc xong liền ngồi trên ghế sô pha không nói tiếng nào, sắc mặt tối lại. Cơ thể hắn trước giờ rất tốt, một chút bệnh nhỏ cũng có thể khiến hắn cực kỳ khó chịu, rất dễ nổi cáu.

"Em đã hứa hôm nay sẽ ở bên cạnh anh."

"Lục Phong, hai chuyện này không thể đánh đồng, sinh nhật thì không sao, nhưng cô ấy chỉ có mỗi cơ hội phẫu thuật lần này..."

"Không được."

"...Anh đừng nói những lời không có lý lẽ vậy được không!"

Hắn ngẩng đầu lên nhìn tôi, đôi mắt đầy tơ máu, mệt mỏi nói, "Vậy thì sao?"

Tôi liền hạ thấp âm thanh xuống, nhẹ giọng nói, "Em sẽ đi nhanh mà, phẫu thuật xong em lập tức trở về ngay."

"Trình Diệc Thần, tôi không nói đùa với em. Hôm nay em dám bước ra khỏi cửa, thì đừng quay về nữa."

Tôi ngẩn người nhìn hắn.

Tôi không đủ mạnh mẽ, cuối cùng vẫn không dám đi.

Tôi sợ hắn thật sự sẽ không cho tôi bước vào.

Tôi hận chính mình hèn nhát và khiếp nhược, bởi lời nói của hắn, đối với tôi vô cùng trọng yếu.

Phẫu thuật không thành công, tôi đã bỏ lỡ cơ hội gặp Trác Lam lần cuối cùng.

Lúc Văn Dương gọi điện đến, bên dưới lầu party đã lên đến cao trào, nhạc nhẽo tưng bừng, vô cùng náo nhiệt. Tôi trốn ở trong phòng nghe giọng nói khàn khàn của con, trước mắt trở nên mơ hồ.

"Xin lỗi, Văn Dương, cha, cha không thể đến gặp mẹ con..."

"Cha à."

"Trác Lam cô ấy nhất định..."

"Cha à, mẹ không trách cha đâu."

"..."

"Mẹ thật sự vẫn rất yêu cha... mẹ cũng chưa từng giận cha. Mẹ chỉ là... cảm thấy vô cùng tiếc nuối..."

Tôi nhịn không được bật khóc.

Tôi chưa từng mang đến cho em cái gì tốt đẹp, chỉ tùy tiện mà phá nát cả cuộc đời của em, ngay cả một lời hứa đến gặp em lần cuối cũng không làm được.

Tôi đã già rồi, đến tuổi này sẽ không ngừng mất đi, đầu tiên là Trác Lam, rồi sẽ đến lượt ai?

Dần dần buổi tối Lục Phong cũng không trở về nhà nữa, những lời lải nhải không ngớt của tôi cùng với nước mắt nước mũi đã khiến hắn chán ghét.

Bởi vì tôi giống như mắc bệnh đễnh đãng của người già, cùng một chuyện sẽ nhắc đi nhắc lại rất nhiều lần, đến chỗ đau lòng sẽ rớt nước mắt.

Nếu là Văn Dương có lẽ còn cùng ngồi với tôi nói chuyện về người đã mất, chứ Lục Phong đương nhiên không có hứng thú nghe.

Mà tôi đã quên khuấy mất, chỉ biết không ngừng lải nhải trong nỗi đau khổ, muốn được chia sẻ với người bên cạnh, cho đến khi hắn ném thẳng chén cơm vào tường bảo tôi im miệng, tôi mới giật mình tỉnh táo lại.

"Cùng một chuyện em muốn nói bao nhiêu lần mới đủ!? Khóc cái gì chứ!! Em có phải đàn ông không? Thật khiến người ta chán ghét!"

Tôi vội dằn âm thanh xuống, đưa tay lau nước mắt, nhưng đã quá muộn. Hắn xô ngã cửa bỏ ra ngoài, đêm ấy cũng không về nhà.

Bị lạnh nhạt như vậy một thời gian ngắn, tôi ít nhiều gì trong lòng cũng đã hiểu ra.

Cho nên đến khi gặp Văn Dương, con trai hỏi 'Gần đây khỏe không?', tôi giống như lạy ông tôi ở bụi này mà liên thanh đáp rằng 'tốt lắm'.

"Cha à, cha có muốn về ở chung với con không?"

"A?"

"Cha thật sự quen sống như vậy rồi sao?" Con tôi có vẻ khó mở miệng, "Gã ấy, con nói, hắn con mẹ nó người chẳng ra người, không chỉ thô lỗ, hắn còn, còn..." Nói ra từ này khiến nó có vẻ xấu hổ, "...căn bản chính là loại nghĩ bằng thân dưới."

"Cha, nếu cha thật sự thích đàn ông, con... con cũng không ngại cha cùng với một người thật sự xứng đáng ở cạnh nhau."

Văn Dương vô cùng thận trọng lẫn miễn cưỡng, cả hai đều không dám thở mạnh, chỉ sợ phá hỏng thứ bình tĩnh mỏng manh này. Tình huống rất đáng xấu hổ.

"Loại người như Lục Phong, chuyện đời tư bê bối có tiếng. Hắn thậm chí từng... cưỡng bức một người bạn của con. Chỉ cần là thanh niên trẻ tuổi xinh đẹp, hắn sẽ không buông tha."

"Cha... cha sống cùng với hắn ở đó, có thật là tốt không? Cha à... nếu cha nói ở cùng với người đáng tin cậy mà tốt lắm, con nghĩ con còn có thể tin. Nhưng mà, con không muốn nhìn thấy cha trở thành đồ chơi của người khác, lại là một trong đống đồ chơi của hắn."

Nhìn thấy mặt tôi biến sắc trong nháy mắt, Văn Dương cũng hiểu là câu cuối quá nặng nề, liền nhỏ một tiếng xin lỗi.

"Không, không có đâu, con yên tâm." Tôi trấn tĩnh lại, vội cười với con an ủi nó, "Người đó đối với cha... tốt lắm. Thật sự đấy. Sau khi chung sống với cha, người, người đó cũng không còn làm gì xằng bậy nữa. Bình thường cư xử với cha cũng rất ôn hòa, Lục Phong rất coi trọng cha, thật sự là vậy. Cha, cha là người đặc biệt."

Có thể mặt dày mày dạn mà khoe khoang như vậy, chính bản thân nghĩ lại cũng cảm thấy buồn cười.

Tôi cũng biết trước đây Lục Phong có rất nhiều mối quan hệ nhập nhằng, cùng đi dự tiệc rượu với hắn, cũng bị không ít thiếu niên trẻ tuổi lườm nguýt.

Dù sao bản thân đã có tuổi, không còn khả năng tranh đấu, dần dần cũng không đi nữa, thà ở nhà xem tivi còn hơn.

Tôi rất sợ thất bại thảm hại.

Nhưng dù có trốn ở nhà cũng không xong, khu nhà cao cấp của Lục Phong thật sự rất lớn, chỉ dùng làm chỗ ở cho hai người là quá xa xỉ.

Mà nguyên bản cũng không phải là nơi chỉ dành để ở, đây là nơi thích hợp để hội hè, thường xuyên tổ chức các buổi chén thù chén tạc với đối tác. Bất cứ lúc nào cũng có những vị khách sang trọng đẹp đẽ đến chơi, để không phải lãng phí sân vườn rộng rãi cùng với các trang bị hiện đại xa hoa như vậy.

Tôi cũng dốc hết sức làm ra dáng điệu của một chủ nhà, cố gom góp dũng khí lấy tư cách là bạn đời của hắn mà ngoan ngoãn ở trong nhà.

Nhưng không phải kẻ vớ vẩn nào cũng có thể làm một chủ nhân tốt được.

Ở giữa bọn họ, bề ngoài tôi vô cùng bình thường, phản ứng thiếu nhạy bén, cũng không hài hước, không giỏi giao tiếp, càng không biết phải nói gì. Giống như một con vịt rơi vào bầy thiên nga, chẳng khác nào một bà chủ nhà quê mùa đứng trước các vị phu nhân.

Cuộc sống không phải là cổ tích, là một con vịt sẽ bị cười nhạo, sẽ bị khi dễ, hơn nữa lại là một con vịt già, có cố sức đập cánh cách mấy cũng không thể bay lên, cùng lắm chỉ là rụng vài cọng lông làm trò hề trước thiên hạ mà thôi.

Nhưng dù có thế nào tôi cũng có thể chịu đựng được, dù người tôi yêu là một con thiên nga, tôi cũng phải ở bên cạnh hắn.

Tôi cũng không muốn bước vào xã hội thượng lưu, tôi chỉ muốn ở bên cạnh Lục Phong.

Tôi chỉ ước gì có một ngôi nhà nhỏ như chiếc mai rùa, vừa đủ rộng để hai người chui vào, khít khao kề cận nhau, không ai có thể xen ngang.

Hắn nghèo khó một chút cũng tốt, nghèo khó hơn nữa càng tốt, hai người chỉ cần ăn bữa cơm bình dân, tối tối chen chúc trên một chiếc giường nhỏ, lúc ngủ tôi có thể nắm chặt tay hắn. Cả hai chỉ biết đến nhau, yêu nhau trong vị thế bình đẳng. Cho dù tiền hôm nay chỉ kiếm đủ cho cơm nước ngày mai, cũng thật hạnh phúc.

Nhưng không thể, thật sự không thể, tôi chỉ còn cách thủ trong nhà của hắn, được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Tuy rằng tôi chẳng giống chủ nhà, ngược lại còn có vẻ giống người bảo vệ hơn.
Bình Luận (0)
Comment