Lục Phong liên tục ở bên ngoài một thời gian ngắn, tuy rằng tôi không muốn nghĩ ngợi lung tung, nhưng cũng không vực dậy tinh thần nổi, còn muốn ở trước mặt người khác vờ như đang vô cùng hạnh phúc mỹ mãn, thật tình rất dễ mỏi mệt.
Đến giữa trưa uể oải thức dậy, cảm thấy đầu trướng lên liền biết ngay không xong. Bệnh mỗi khi chịu áp lực lớn liền bị cảm sốt đã trở thành quán tính.
Nhức đầu như vậy tôi không biết làm sao có thể đứng dật dừ một, hai tiếng trên xe điện được. Nhưng hôm nay là ngày hẹn gặp Văn Dương. Từ khi Trác Lam mất, hai cha con cảm thấy cần phải nương tựa vào nhau mà sống, cho nên vẫn thường xuyên gặp mặt.
Lục Phong không thích tôi qua lại với con mình, mỗi lần muốn gặp mặt hay mua đồ gì cho Văn Dương đều phải lén lén lút lút, viện đại cái cớ nào đó.
Thật chẳng giống cha con gặp nhau chút nào, yêu đương vụng trộm cũng không cần rón rén trước sau như vậy.
Mà bản thân hắn cũng hay dẫn Tiểu Lạc về nhà, còn vui vẻ dùng cơm chung, khung cảnh hòa thuận ấm áp. Trường Tiểu Lạc cho nghỉ, hắn liền lập tức tự thân lái xe, bằng mọi cách chở Tiểu Lạc về.
Hắn rõ ràng hiểu được cảm giác một người làm cha là như thế nào.
Cùng là con của mình, hắn coi Tiểu Lạc là ruột rà, là bảo bối, tìm mọi cách để bảo vệ, còn con của tôi lại giống như... bằng chứng phản bội, gặp lần nào là khó chịu lần đó.
Nằm trên giường càng nghĩ càng căm giận, bèn tự mình gọi điện cho Văn Dương, "Văn Dương con đến đây đi, hôm nay Lục Phong không có nhà."
"Cha không sợ bị hắn ta bắt gặp sao?" Con trai trêu chọc tôi.
Tôi tỏ vẻ ông bố mà an ủi nó, "Không sao đâu, có cha ở đây, Lục Phong sẽ không làm gì con đâu."
Văn Dương đến rất nhanh, còn háo hức khoe kỹ thuật lái xe với tôi, vừa khéo vừa tốc độ, người làm cha lại không có cơ hội tự mình khảo nghiệm, cảm thấy có phần thất vọng.
Nhờ người giúp việc đưa trà bánh lên phòng, người già cả như tôi liền chui lên giường, đắp chăn lên bụng, vừa uống trà nóng vừa nửa nằm nửa ngồi nói chuyện với con trai.
"Cha bị bệnh à?"
"Không có, hơi nóng thôi, uống nhiều nước một chút là được."
"Tinh thần không tốt lắm... gã kia lại sinh chuyện gì sao?"
"Con đừng nghĩ bậy bạ." Tôi vỗ nhẹ lên mu bàn tay nó, "Lục Phong đối với cha rất tốt."
"Thật vậy sao?" Văn Dương có vẻ không cam tâm, "Vậy thì tốt. Nếu có chuyện gì cha phải nói cho con biết, con sẽ đòi lại công bằng cho cha."
Tôi bật cười, hơi vò đầu nó một chút, "Đứa ngốc này, có nhớ... đây mới là cha, còn con là con không hả?"
"Con đã trưởng thành rồi."
Ngay cả đứa con chưa bằng một nửa tuổi đời của mình cũng nói thế, mắt tôi nóng lên, nắm chặt lấy tay nó.
"Văn Dương, cha như vậy... có phải khiến con rất mất mặt không?"
"..."
"Xin lỗi con."
"..."
"Khiến con khó xử như vậy... là tại cha không tốt."
"Không có đâu."
Cha là đồng tính luyến ái, lại ở cùng người đàn ông khác. Những lời đàm tiếu khiến Văn Dương chịu nhiều uất ức, sao tôi có thể không hiểu.
Cha của Trác Lam cũng không thừa nhận từng có người con rể như tôi, còn không dưới một lần gọi điện đến bảo tôi đừng làm hỏng Văn Dương.
Con trai tôi sau này phải thừa kế Trác gia, cần phải có gia thế trong sạch. Nếu không phải được Lục Phong che chở, hầu như tất cả những nhân vật nổi tiếng trong thành phố này đều sẽ cười nhạo tôi một lần.
Tôi biết Văn Dương nhất định hận tôi, vì tôi đã khiến con cảm thấy xấu hổ. Nhưng cũng giống như Trác Lam, cả hai đều một lòng nhớ đến tôi.
Hai người đỏ mắt nhìn nhau, Văn Dương nằm ở dưới, ôm tôi, vùi mặt vào trong cổ tôi, "Cha à."
"Cha nhất định phải biết tự lo cho mình."
"Con đã không còn mẹ nữa."
Mũi tôi xót lên, vội vỗ về lưng con, "Cha biết mà."
Tựa như Văn Dương lại lớn lên lần nữa, trong mắt tôi chẳng khác gì một đứa trẻ non nớt mềm mại nằm trong nôi, yếu ớt như thế, vừa mở to đôi mắt đen láy lên nhìn vừa mải mê mút ngón tay tôi.
Nghe thấy tiếng bước chân đi vào phòng, tôi chưa kịp ngẩng đầu lên, tay đã bị nắm đến phát đau, Văn Dương cũng bị túm lấy kéo ra ngoài.
"Đồ khốn! Cậu ở đây làm gì?"
Sắc mặt Lục Phong xanh mét, hơi thở gấp gáp. Văn Dương tuy bị thô bạo đẩy ra cũng không cam chịu yếu thế, ngồi thẳng lưng lên trừng mắt nhìn hắn.
Tôi không có thời gian nghĩ vì sao hắn lại quay về, sợ động tay chân Văn Dương sẽ bị thiệt, vội nhảy xuống giường ôm chặt lấy con, dùng sức bảo vệ nó, trừng với Lục Phong, "Anh làm cái gì vậy?"
Lục Phong xanh mặt một chút, từng bước tiến về phía tôi, "Bỏ tay ra!"
Nhìn hắn tới gần, tôi càng không dám buông tay, càng ôm con chặt hơn.
Lục Phong sức lực vừa mạnh lại ra tay không biết nặng nhẹ, thoạt nhìn cũng thấy hắn đang nổi nóng, tôi làm sao có thể để cho Văn Dương bị đánh.
"Có bỏ ra hay không?"
Tôi cùng hắn giằng co, không hiểu vì sao trong ngực tràn lên cơn tức giận, bèn thẳng lưng lên nhìn hắn mà nói, "Em gặp mặt con mình thì có chỗ nào không đúng? Có liên quan gì đến anh? Anh không cần phải quản chuyện này."
Lục Phong ngược lại giống như tỉnh táo ra, lạnh lùng nhìn tôi, "Ra ngoài, bảo nó cút ra ngoài cho tôi."
Tôi bị kiểu ăn nói của hắn chọc giận, tay càng ôm chặt lấy Văn Dương, "Dựa vào đâu mà bảo nó cút đi? Đây là con của em, chính em gọi nó đến."
"Đây là chỗ của tôi, tôi muốn là phải làm!"
Tôi ngẩn người ra.
"Tôi muốn đuổi ai là kẻ đó phải cút!"
Bị tạt vào đầu một xô nước lạnh, tôi lập tức tỉnh táo lại.
Thiếu chút nữa đã quên, đây là phòng của hắn, là khu nhà cao cấp của Lục gia. Mỗi một tấc đất một viên gạch một giọt nước đều là của hắn.
Tôi chỉ mới được cho ở vài ngày, đã không biết xấu hổ mà tự tôn mình lên làm chủ nhà, hoàn toàn quên mất mình cũng chỉ là khách trọ mà thôi.
Tôi chỉ là khách, ăn của hắn, dùng đồ của hắn, ở nhà hắn, còn chưa biết đủ, còn dám ở trong phòng hắn mang trà nước điểm tâm ra đãi khách, đã vậy còn dám rống lên trước mặt hắn.
Đột nhiên muốn cười vài tiếng. Tôi đây không nên lôi ra cái thứ gọi là lập trường và dũng khí.
Tôi đưa con mình ra ngoài, chờ nó ngồi vào xe, cả hai không nói tiếng nào. Tôi nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên cửa xe, tối tăm, mù mịt.
"Cha à, cha cảm thấy hắn thực sự yêu cha sao?"
Tôi cứng họng.
"Ngay cả một chút tôn trọng hắn cũng không làm được? Nói cái gì mà hắn đối với cha tốt lắm, cha là đặc biệt với hắn, có phải đang tự lừa mình dối người không?"
Tôi cười khổ, "Văn Dương, con, con đừng chế nhạo cha nữa."
"...Thật xin lỗi, cha à."
Văn Dương mở cửa ngồi vào xe, tôi mỉm cười khẽ phất tay, nó do dự một lát lại quay đầu nhìn tôi, "Cha muốn về đó sao?"
"Ừ... không nghiêm trọng vậy đâu, hắn chỉ nhất thời nổi nóng thôi. Cha và hắn... đôi khi cũng tranh cãi nhau một chút chuyện vụn vặt."
Văn Dương không lên tiếng, trong mắt ánh lên tia thương hại.
"Cha à, cha thật sự là..." Mãi nó mới khẽ lắc đầu, "Lỡ hắn đánh cha thì phải làm sao?"
"Sao có thể như vậy! Hắn sẽ không làm vậy đâu!"
"Hắn giống người biết kiềm chế bản chất của mình sao? Nhìn thì biết hắn là loại người chỉ biết dùng bạo lực!"
"Con suy nghĩ nhiều quá, Văn Dương." Tôi mỉm cười, "Dù sao cha cũng là đàn ông, có đánh nhau cũng chưa chắc bị thiệt. Nói gì đi nữa... Lục Phong sẽ không làm như vậy. Hắn đối xử với cha rất tốt mà."
Văn Dương có vẻ như chịu không nổi, cắn môi nói, "Cha à, cha đang tự thôi miên chính mình phải không? Trước kia hắn đánh cha vậy chưa đủ sao? Con không phải nói xấu hắn, con chỉ đang lo lắng cho cha thôi! Cha bây giờ thành ra như vậy..."
"Đừng nói nữa Văn Dương." Tôi vội bảo nó dừng lại, "Đừng nói nữa."
Nếu tiếp tục nói nữa, ngay cả niềm tin của chính mình cũng sẽ bị dao động.
Tôi cũng biết, nhưng tôi... không còn cách nào khác.
Tôi đã bỏ đi tiệm sách, trả lại nhà trọ, đem chốn ẩn thân nhỏ nhoi của mình vứt bỏ, không còn đường lui nữa, chỉ muốn ở bên cạnh hắn.
...
Em trai tôi và Tần Lãng quay về, cũng không trở lại tìm tôi nữa, tôi vẫn còn nhớ rõ vẻ mặt tức giận và thất vọng của em mình. Ngay cả Trác Lam... tôi cũng không thể ở bên cạnh cô lần chót.
Tôi đã bỏ mặc tất cả những người ấy.
Yên lặng đứng một bên chờ Văn Dương khởi động xe, nhìn ánh gương hắt ra, thấy mặt mình không gợn chút tức giận nào.
Một Trình Diệc Thần khúm núm hiện tại chẳng khác nào loài ký sinh trùng, khiến tôi có chút ghê tởm với chính mình.