Kỷ Thần Hi không khỏi cảm thấy nhức đầu khi nhận ra Vạn Kỳ Ngọc và người trợ giảng kia. Cô vốn không muốn dính vào những tranh chấp này, nhưng với việc Nhai Tệ đã ra tay can thiệp, tình hình càng trở nên phức tạp hơn.
Vạn Kỳ Ngọc dù bị ném xuống sàn, vẫn không ngừng cằn nhằn và gào thét, phần nào cho thấy sự căm phẫn và tức giận của bà ta. Thầy hiệu trưởng nhanh chóng nhận ra rằng tình hình cần được giải quyết một cách ổn thỏa trước khi mọi thứ vượt khỏi tầm kiểm soát.
Sau một chút lúng túng, ông mới lấy lại được sự bình tĩnh mà bước về phía Vạn Kỳ Ngọc, nâng bà ta dậy và bắt đầu xem xét tình trạng của bà. Dù vẻ mặt ông có chút mệt mỏi và chán nản, nhưng ông vẫn thể hiện sự quan tâm đúng
mực.
"Giáo sư Vạn, cô có sao không?" Thầy hiệu trưởng cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh và nghiêm túc. Mặc dù Vạn Kỳ Ngọc đã nhận thư buộc từ chức nên mới đến tìm ông để làm loạn, nhưng ông vẫn phải làm đúng chức trách của mình, không thể hiện sự cáu gắt của bản thân.
Vạn Kỳ Ngọc, với vẻ mặt đỏ bừng và căm phẫn, chỉ vào Nhai Tệ rồi tiếp tục nói với giọng sắc lạnh:"Tiêu Nhiên, ông phải giải quyết chuyện này cho tôi! Con nhỏ này dám hành hung tôi, rõ ràng là có ý muốn giết người mà! Tôi sẽ không để yên đâu!"
Vạn Kỳ Nguyệt cũng đã định thần lại, vội hùa theo:"Báo cảnh sát! Nhất định phải báo cảnh sát! Loại sinh viên côn đồ này không thể tồn tại trong trường chúng ta được, phải lập tức khai trừ ngay!"
Đương nhiên người cô ta muốn khai trừ không chỉ nữ sinh có hành vi bạo lực kia mà còn bao gồm cả Kỷ Thần Hi. Dựa vào đâu mà Kỷ Thần Hi có thể trở thành tổng thanh tra của một tổ chức khoa học quốc tế nổi tiếng thế giới? Dựa vào đâu mà cô ta chỉ vừa mở lời liền cho một người không liên quan trở thành một trong những giám khảo chính của AGI?
Đáng lý ra vị trị đó phải là của cô mới đúng!
Hiện tại chỉ cần cho Hội đồng Khoa học Quốc tế thấy bộ mặt thật của con tiện nhân đó, bọn họ chắc chắn sẽ nhanh chóng bãi nhiệm chức vụ của nó, và khi chọn người thay thế, họ có thể chọn người nào khác xuất sắc được như cô hay sao? Người được chọn cuối cùng chỉ có thể là cô - Vạn Kỳ Nguyệt này mà thôi!
Kỷ Thần Hi đứng bên cạnh, cảm thấy thật sự khó chịu khi nghe những lời lẽ như vậy.
Nhai Tệ dù vẫn còn bực bội, cũng biết rằng việc hành động mạnh tay không phải là cách giải quyết tốt nhất, chưa kể ban nãy cô quả thật đã hành động có chút thiếu suy nghĩ. Cô buông tay ra và đứng lùi lại, cúi đầu nhỏ giọng nói xin lỗi với Kỷ Thần Hi.
Kỷ Thần Hi đứng im lặng, quan sát tình hình đang ngày càng căng thẳng, bình tĩnh hỏi:"Nhai Tệ, chỉ khi làm sai mới cần phải xin lỗi, cô cảm thấy bản thân làm sai sao?"
Nhai Tệ có chút ngạc nhiên trước câu hỏi quen thuộc của Kỷ Thần Hi, cô không ngờ thiếu chủ phu nhân của cô lại không khiển trách lời nào, ngược lại giống như đang muốn bao che khuyết điểm người nhà hơn. Sau mấy giây do dự, cô dứt khoát trả lời:"Không, tôi không cảm thấy mình làm sai, nếu được chọn lại thì tôi vẫn sẽ làm như thế!"
Kỷ Thần Hi thoáng nghiêng đầu nhìn hai cô cháu nhà họ Vạn, cười nhếch môi, giọng điệu đầy khiêu khích:"Ừm, tôi cũng không thấy cô làm sai, mà còn là làm rất tốt nữa cơ."
Kỷ Thần Hi vừa dứt lời, sắc mặt của Vạn Kỳ Ngọc và Vạn Kỳ Nguyệt lập tức
biến đổi. Đôi mắt của Vạn Kỳ Ngọc mở to, tràn đầy sự căm phẫn. Bà ta không còn giữ được vẻ kiên nhẫn, mà giọng nói trở nên sắc lạnh hơn bao giờ hết:"Thế mà mày dám nói vậy! Mày cho rằng mình có quyền lấn lướt tất cả, và cả trường này phải cúi đầu trước mày sao?"
Vạn Kỳ Nguyệt đứng bên cạnh, không kém phần tức giận. Cô ta nhảy ra, chỉ tay vào Kỷ Thần Hi:"Cô nghĩ bản thân mình là ai chứ, chẳng phải là chỉ có chút nhan sắc đi quyến rũ đàn ông thôi sao? Tôi không tin đàn ông trên đời này đều suy nghĩ bằng nữa thân dưới, để cho cô chơi đùa trong lòng bàn tay!"
Vạn Kỳ Ngọc trừng mắt nhìn Kỷ Thần Hi, nở nụ cười đầy cay nghiệt:"Mày có biết tạo là ai không? Tao chính là trưởng nữ của nhà họ Vạn, dựa vào địa vị của nhà họ Vạn ở Thủ Đô này, tao không tin không vạch trần được bộ mặt đ* đ*** của mày!"
Vừa dứt lời, đột nhiên một thanh âm đầy mạnh mẽ vang lên từ bên ngoài phòng:"Một giáo sư đại học lại có thể ăn nói chua ngoa thiếu giáo dục như thế, xem ra nhà họ Vạn gì đó cũng chẳng là thứ tốt lành gì."
Bên cạnh giọng nói ấy là tiếng bước chân ngày một đến gần, đến khi nhìn thấy người bên ngoài cửa thì Kỷ Thần Hi không khỏi ngạc nhiên.
Lúc này lại không ai chú ý đến biểu cảm đặc sắc trên mặc thầy hiệu trưởng, ông ôm đỡ trán cười khổ: Tới nữa rồi, một đại tổ tông còn chưa giải quyết xong, giờ lại đến thêm một tiểu tổ tông!