Cầm bút lên rồi, nhưng tôi không biết nên viết gì.
Đã rất lâu rồi tôi không nghiêm túc viết một thứ gì đó, cũng chưa từng thử bày tỏ nhiều điều đến thế trong một lần, nên có thể câu chữ lộn xộn, cũng có thể mắc lỗi.
Tôi không biết bức thư này là viết cho ai, chỉ là trong một lần du lịch cùng người yêu, chúng tôi ghé qua hiệu sách này. Khi em chăm chú đọc sách, tôi lại không thể tập trung vào việc đọc, bèn viết thư để giết thời gian, cũng coi như lưu lại một chút kỷ niệm.
Năm ngày trước, chúng tôi đáp xuống sân bay, thuê một chiếc xe rồi tự lái đến Cổ trấn Dukezong[1].
Nhà nghỉ nằm gần hồ Napa[2], phòng rất rộng, từ ban công có thể nhìn ra phong cảnh bên ngoài. Em rất thích nơi này, nói rằng muốn sống ở đây mãi, ôm tôi không chịu buông tay.
Thật không ngờ, chỉ cần chọn đúng một nhà nghỉ cũng có thể khiến em vui đến vậy.
Chúng tôi đến Công viên Quy Sơn[3] trước tiên, ở đó có Đại bảo tháp [4] lớn nhất thế giới. Em đứng trước tôi, cùng những người khác xoay trụ.
Ánh nắng chiều buông xuống phía chân trời xa xa, tôi nhìn em đi về phía ánh sáng, bóng lưng trở nên rực rỡ, tôi liền quên cả cầu nguyện. Đến khi sắp kết thúc, tôi mới vội vã nghĩ thầm trong lòng: Cầu mong chúng ta luôn bình an, khỏe mạnh.
Hôm ấy, chúng tôi đứng ở một nơi rất cao trong Công viên Quy Sơn. Em ở ngay bên cạnh, tôi chụp cho em rất nhiều ảnh, còn có cả ảnh chụp chung của hai đứa.
Tối đến, chúng tôi nằm trên giường xem lại những tấm ảnh ấy. Em cuộn người vào lòng tôi, mái tóc em mềm mại, rồi hỏi tôi tấm nào trông đẹp nhất. Thực ra tấm nào tôi cũng thích, vì trong ảnh em đều cười rất vui vẻ.
Đây vốn dĩ chỉ là một chuyến du lịch nhẹ nhàng, nếu như tôi không có kế hoạch cầu hôn ở đây.
Ở bên em ba năm, thời gian như con thoi, nhanh chóng dệt nên một tấm lưới giữa chúng tôi.
Tôi thật không ngờ, từng ngày trôi qua khi có em bên cạnh lại nhanh đến thế.
Thật ra cuộc sống vẫn lặp đi lặp lại như trước, nhưng vì có em, tôi luôn mong chờ ngày mai. Mỗi buổi sáng thức dậy là một ngày mới, đồng nghĩa với việc tôi có thêm một ngày để ở bên em.
Tôi nghĩ rằng, cảm giác mới mẻ khi ở bên em, dù cho bao nhiêu năm trôi qua, thì nó cũng sẽ mãi vẹn nguyên trong tôi.
Tôi không giỏi tạo những khoảnh khắc lãng mạn, những lần tỏ tình trước đây của tôi đều diễn ra một cách bất ngờ mà chẳng có kế hoạch gì. Vì vậy, tôi mong lần cầu hôn này sẽ làm cho em ngạc nhiên.
Cuối cùng, tôi quyết định chọn thời điểm trong chuyến du lịch này.
Ngày 14 tháng 5. Tối hôm trước, chúng tôi leo lên núi, vì thế sáng nay em nằm bò trên người tôi. Chúng tôi vén một góc lều trại lên, từng đường nét của ngọn núi hiện lên rõ ràng dưới bầu trời trong vắt.
Đỉnh núi phủ đầy tuyết trắng, bên dưới là những mảng xanh và nâu đất, mang màu sắc mà người ta vẫn hay hình dung về núi.
Hôm nay, chúng tôi sẽ đến Abu Jicuo [5]—truyền thuyết kể rằng đó là một hồ nước tuyệt đẹp giữa núi rừng, cầu nguyện ở đó sẽ mang đến mưa thuận gió hòa. Nhưng với tôi mà nói, tôi muốn cầu hôn em ở đó.
Buổi sáng, em chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, cả người lười biếng uể oải. Dù hơi mệt mỏi và mơ màng, em vẫn nhận ra sự căng thẳng của tôi. Có lẽ vì tôi cứ nắm chặt tay em, vô thức xoa đi xoa lại, trong đầu không ngừng lặp lại những lời định nói.
Em hỏi tôi đang nghĩ gì, còn tưởng tôi cảm thấy không thoải mái. Thực ra, tôi nghĩ rất nhiều, rất xa, nhưng trong tất cả những viễn cảnh đó, đều có em. Vì thế tôi không cảm thấy đó là điều xa vời.
Hôm nay chúng tôi sẽ xuất phát từ khu cắm trại hiện tại, đi bộ đến hồ nước kia. Dù ở độ cao lớn, nhưng quãng đường này không quá xa, cũng không quá khó đi.
Balo trên lưng rất nhẹ, em đội chiếc mũ màu be, vành mũ rộng, che khuất gần nửa khuôn mặt. Chúng tôi luôn đi bên nhau, vì quãng đường khá dài nên em cũng ít nói hơn.
Phong cảnh rất đẹp, đồng cỏ và núi non nối tiếp nhau, bầu trời xanh ngắt, trong veo, đẹp đến mức tôi không tìm được từ nào để miêu tả.
Tiếc rằng, tôi chỉ đắm chìm trong khung cảnh ấy một lát, rồi lại không kìm được mà nhẩm lại lời cầu hôn trong đầu.
Tôi thực sự rất căng thẳng.
Thật ra tôi đã đến cao nguyên không ít lần, cũng biết mình không bị phản ứng cao nguyên [6]. Nhưng hôm đó, tôi cảm giác như mình bị thiếu oxy cả chặng đường, chỉ có giọng em là thứ duy nhất có thể kéo tôi trở lại thực tại.
Mỗi bước đến gần hồ nước, tim tôi lại đập nhanh thêm một nhịp.
Hoa đã chuẩn bị xong chưa?
Rồi.
Lời thoại đã thuộc chưa?
Chắc là thuộc rồi.
Nhẫn thì sao? Vẫn còn trong túi chứ?
Tôi lại sờ vào túi lần nữa.
Trước đây em từng tặng tôi một chiếc, nhưng dù gì đây cũng là cầu hôn, tôi muốn chuẩn bị một chiếc mới cho em. Nếu mọi chuyện suôn sẻ, nó sẽ trở thành minh chứng cho một giai đoạn mới trong tình cảm của chúng tôi.
Có lẽ sẽ có người cảm thấy điều này có hơi sáo rỗng. Nhưng tôi không giỏi bày biện lãng mạn, nên chỉ có thể dành cho em những gì tôi có thể nghĩ ra.
Chúng tôi đi rất chậm. Vài tiếng sau, cuối cùngcũng đến con dốc Tuyệt Vọng[7]. Đây là đoạn đường khó khăn nhất trong cả hành trình, dốc cao, quãng đường cũng dài. Nhưng với chúng tôi, dường như không đến mức quá khó.
“Độ cao ở chỗ này so với mực nước biển là 3.900 mét.”
Tôi nghe thấy em nói.
Em chống gậy leo núi, từng bước tiến lên, đi sát bên tôi.
Ở cuối con dốc này, tôi nhớ mình đã đưa tay ra, nắm lấy em.
Tại sao lại nắm tay em, tôi không nhớ nữa.
Qua con dốc này sẽ đến hồ Abuji Cuo. Tôi quá căng thẳng, thế nên đã quên mất rất nhiều chi tiết.
Nước hồ xanh biếc, trong vắt. Xung quanh hồ là núi cao bao bọc, tựa như một giọt nước mắt.
Chúng tôi đứng trên sườn núi, em chăm chú ngắm nhìn, dường như hòa mình vào cảnh sắc nơi đây, không nhận ra tôi đã lặng lẽ lùi lại vài bước.
Tôi đi lấy bó hoa mà hướng dẫn viên đã chuẩn bị sẵn, rồi ngẩn ngơ tiến về phía bóng lưng em.
Gió vốn rất lớn, nhưng không biết vì sao, khoảnh khắc ấy lại lặng đi.
Thế giới im ắng đến mức tôi chỉ nghe được tiếng bước chân và nhịp tim mình, im ắng đến mức trong mắt tôi chỉ còn em.
Em dường như vẫn luôn đứng đó đợi tôi, bình thản.
Khi em chậm rãi xoay người, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Em hiểu tôi quá rõ. Nhìn thấy bó hoa trên tay tôi, chắc em cũng đoán được tôi muốn làm gì. Thêm vào đó, tay chân tôi tê dại, tứ chi cứng đờ, cả hệ thống ngôn ngữ cũng mất kết nối, có lẽ biểu cảm của tôi lúc đó cũng vô cùng rối loạn. Em nhất định biết, hôm nay sẽ trở thành một ngày vô cùng đặc biệt đối với chúng tôi.
Tôi nhớ mình đã quỳ một gối xuống trên nền cỏ mềm mại, dưới bầu trời xanh thẳm.
Cỏ hơi ẩm, em đứng trước mặt tôi, ngược sáng.
Tôi đưa hoa ra, thậm chí quên mất phải lấy nhẫn, há miệng mấy lần nhưng vẫn không thể nhớ ra câu đầu tiên mình muốn nói.
Có lẽ cảm giác hoang mang khi học thuộc văn bản thời học sinh đã theo tôi suốt nửa cuộc đời, mà quên đi câu đầu tiên cũng đồng nghĩa với quên sạch mọi thứ.
Tôi không nghĩ nữa. Khi em nhìn tôi mỉm cười, tôi cảm thấy khoảnh khắc này chính là thời điểm thích hợp.
“Em có đồng ý lấy anh không?”
Chỉ là một câu nói tr.ần tr.ụi, cứng nhắc, chẳng có chút lãng mạn nào.
Thế nhưng em vẫn gật đầu, nhận lấy bó hoa tôi đưa. Lúc ấy tôi mới sực nhớ đến chiếc nhẫn còn nằm trong túi, vội vàng lấy ra, run rẩy đeo lên tay em.
“Trần Tử Kiêm, sao anh vẫn như vậy chứ.” Giọng em nghẹn ngào.
Phải rồi, tôi vốn dĩ vẫn luôn như thế khi đứng trước em.
Tôi ôm chặt lấy em, ôm lấy ngọn núi, biển cả, hồ nước của tôi, ôm lấy cả thế giới của tôi.
Như anh thấy đấy, đây là một màn cầu hôn có kết quả viên mãn nhưng quá trình lại không mấy suôn sẻ. Thực ra, đó cũng chính là kiểu cầu hôn mà tôi có thể tưởng tượng ra.
Tôi đoán nếu để em kể lại, có lẽ em cũng sẽ nói, Trần Tử Kiêm ấy à, chắc chắn anh ấy sẽ hồi hộp, sẽ chuẩn bị đủ thứ nhưng cuối cùng vẫn chẳng biết phải nói gì, sẽ trông có vẻ vụng về, sẽ chậm chạp.
Nhưng dù chậm, tôi vẫn theo đuổi được người mình thích. Tôi đã thích em mười ba năm rồi.
Ba năm sau này, khi em cũng thích tôi, tôi mới có thể nói rằng, tôi không chỉ thích em, mà là yêu em. Tôi muốn cùng em đi qua từng khoảng thời gian mười ba năm của đời mình, muốn cùng em đến thật nhiều nơi, dù gần hay xa cũng không quan trọng. Muốn mỗi tối trước khi ngủ đều ôm em, muốn mở mắt ra là có thể nhìn thấy em.
Muốn một ngày nào đó, tôi có thể nói hết những điều tôi nghĩ với em, đợi đến khi Trần Tử Kiêm sau này không còn là Trần Tử Kiêm thiếu tự tin nữa.
Còn câu nói mà tôi đã không thể thốt ra chỉ vì quá căng thẳng hôm nay, nếu có cơ hội, tôi nghĩ, tôi có thể học thuộc nó thật nhiều lần. Vào lễ cưới của chúng tôi, nhất định phải để em nghe thấy.
—
Editor: Rồi giờ tui cho mấy bà đi du lịch nè. Tất cả đều nhờ vào gu gồ, chứ tui chưa có đi =))
– Cổ trấn Dukezong[1]: Thị trấn cổ Dukezong còn được biết đến cùng với tên gọi là “thành cổ Ánh Trăng”. Đây là thị trấn thuộc huyện Shangrila, tỉnh tự trị Tây Tạng, Vân Nam của Trung Quốc. Thị trấn cổ Dukezong có vị trí nằm ở độ cao 3.200m so với mực nước biển chính là điểm đến được khách du lịch vô cùng yêu thích bởi có nét đẹp cổ xưa và các giá trị văn hóa lâu đời tại nơi đây. Thành cổ Dukezong có lịch sử gần 1.300 năm và là nơi sinh sống của người dân Tây Tạng.
– Hồ Napa[2]: Hồ Napa – Na Pháp Hải thuộc khu bảo tồn Na Pháp Hải – Shangrila được thành lập vào năm 1984 với ý nghĩa bảo tồn đa dạng hệ sinh thái từ hồ nước tới đồng cỏ, đầm lầy, …
– Công viên Quy Sơn[3]: một địa điểm du lịch nổi tiếng ở Shangri-La, tỉnh Vân Nam, Trung Quốc. Công viên này tọa lạc tại trung tâm Cổ trấn Dukezong và là nơi có Đại bảo tháp lớn nhất thế giới có thể xoay được – Bảo tháp Shangri-la, hay còn có tên gọi là Bạch Tháp (Shangri-la Inner Harmony Stupa of Pagoda)
– Bảo tháp [4]: Bảo tháp Shangri-la là một trong những bảo tháp xoay lớn nhất thế giới, mang ý nghĩa tâm linh quan trọng đối với người Tây Tạng. Kiến trúc bao gồm bảo tháp bên ngoài cao đến 108 mét và có nền móng rộng tới 4.900 mét vuông, trong khi bảo tháp bên trong cao đến 33 mét.
– Abu Jicuo [5]: Một hồ nước thiêng nằm ở độ cao khoảng 4200m, được mệnh danh là “nơi trong lành nhất Shangri-La”, tựa như một viên ngọc quý giữa vòng tay của ba đỉnh núi tuyết.
– Phản ứng cao nguyên [6]: Phản ứng cao nguyên, hay còn gọi là sốc độ cao, là một trong những hiện tượng phổ biến khi du lịch đến những khu vực có cao độ lớn, thường là các cao nguyên ở Trung Quốc. Nguyên nhân được xác định là do đột ngột tiếp xúc với môi trường có áp suất thấp ở nơi có cao độ lớn hơn. Hay nói cách khác, khi bạn lên cao, nồng độ oxy vẫn giữ nguyên, nhưng áp suất khí quyển giảm, do đó bạn nhận được ít phân tử oxy hơn trong mỗi hơi thở.
Phản ứng cao nguyên rất dễ bắt gặp khi du khách có những chuyến đi đến các vùng thuộc các cao nguyên rộng lớn như Ladakh (Ấn Độ) hay một số điểm đến của Trung Quốc như Shangrila (Tây Tạng), Á Đinh và thành phố Lý Đường (Tứ Xuyên). Đây đều là những khu vực nằm trên cao nguyên có độ cao từ 3.000-4.000m so với mực nước biển.
_ Con dốc Tuyệt Vọng[7]: một đoạn đường nổi tiếng trên cung trekking Yubeng ở Shangri-La, tỉnh Vân Nam, Trung Quốc. Đây là một trong những đoạn đường khó khăn nhất trên hành trình đến làng Yubeng – một ngôi làng biệt lập dưới chân dãy núi Meili Snow Mountain . Con dốc này có độ dốc cao, đường đi gập ghềnh và dài khoảng 5 km, khiến nhiều người leo núi cảm thấy kiệt sức, do đó nó được gọi là “dốc Tuyệt Vọng”. Tuy nhiên, khi vượt qua được thử thách này, du khách sẽ được chiêm ngưỡng phong cảnh tuyệt đẹp của thiên nhiên Shangri-La.