Sốt Cao Không Dứt - Khổ Tư

Chương 45

Đầu tiên, tôi xin cảm ơn tất cả mọi người đã đến tham dự lễ cưới của chúng tôi. Nếu giờ phút này, tôi có thể đứng trước mặt mọi người và nói ra lời thề này, thì điều đó có nghĩa rằng, tất cả mọi người ở đây đều là những người quan trọng nhất với chúng tôi.

Điều tôi sắp kể sau đây là một câu chuyện tình yêu vô cùng bình thường, vô cùng giản dị, câu chuyện về tôi và anh ấy.

Năm nay là năm thứ tư chúng tôi bên nhau. Thực ra, anh ấy đã cầu hôn tôi vào năm thứ ba, nhưng vì công việc quá bận rộn, thời gian nghỉ rất khó sắp xếp, dù chỉ muốn tổ chức một buổi lễ đơn giản thôi cũng cần bỏ ra rất nhiều công sức. Vậy nên, hôn lễ mới được tổ chức vào năm thứ tư.

Một năm trước, cũng vào ngày này, anh ấy đã cầu hôn tôi bên hồ nước ở Abu Jicuo.

Tôi nhớ trên bờ hồ ấy có rất nhiều cờ cầu nguyện tung bay trong gió. Khi đó, điều ước của tôi rất đơn giản, đơn giản đến mức chẳng đáng để nhắc tới.

Tôi không ngờ rằng, giữa vùng cao nguyên ấy, mình lại nhận được một lời cầu hôn.

Thật ra, mỗi ngày của chúng tôi đều trôi qua rất bình yên.

Tôi là bác sĩ, còn anh ấy là cảnh sát.

Chúng tôi chỉ là những người bình thường đang làm việc ở những vị trí bình thường giữa thành phố này.

Điều tôi mong chờ nhất mỗi ngày chính là sau giờ làm có thể trở về nhà, cùng anh ấy nấu một bữa cơm nóng hổi, ngâm mình trong làn nước ấm, rồi nằm trên giường xem một bộ phim, có thể là phim cả hai chưa xem, cũng có thể là bộ phim đã xem đi xem lại nhiều lần.

Những khoảnh khắc nhỏ bé, lặp đi lặp lại ấy lại là hạnh phúc chắc chắn nhất đối với tôi.

Chúng tôi có một mái nhà. Bốn năm qua, tôi và anh ấy cùng nhau biến nơi ấy trở thành một tổ ấm thuộc về riêng hai đứa.

Trong nhà có những đóa hoa anh ấy thích, giá sách chất đầy sách y học của tôi, quần áo của cả hai xen lẫn trong tủ, hương thơm dịu nhẹ tỏa trong không khí. Mỗi khi tinh dầu thơm dùng hết, chúng tôi sẽ lại cùng nhau chọn một mùi hương mới.

Bởi vì có anh ấy bên cạnh, tôi càng trân trọng từng ngày hơn. Nhờ có anh ấy, cuộc sống của tôi đã trở nên rất tốt đẹp.

Mà tôi chẳng hề hay biết, thời gian trên lịch cứ thế mà lặng lẽ trôi qua từng ngày một.

Nếu phải nói có một khoảnh khắc nào đó khiến tôi nhận ra mình yêu anh ấy, thì có lẽ chính là lúc mỗi đêm trước khi đi ngủ, tôi nghe thấy anh ấy nói câu “Ngủ ngon”.

Giọng nói của anh ấy theo tôi vào giấc mơ, đôi khi còn xuất hiện trong những giấc mơ của tôi.

Khi ngủ, con người ta luôn rất mong manh.

Nếu không yêu một người, thì làm sao có thể liên tục nhớ về giọng nói của anh ấy, làm sao có thể chỉ cần nghe một câu “Ngủ ngon” của anh ấy thôi đã cảm thấy yên lòng.

Tôi luôn mong chờ khoảnh khắc đó mỗi ngày, khoảnh khắc cả hai chúng tôi ôm lấy nhau.

Tôi nhận ra rằng, hóa ra tình yêu chẳng phải thứ gì đó quá trừu tượng. Nó có thể cụ thể hóa bằng từng ngày chúng tôi bên nhau, bằng mỗi bó hoa anh ấy tặng tôi, bằng từng cái nắm tay, bằng từng cơn gió lướt qua khi bọn tôi lái mô tô trên tuyết, bằng từng nhịp tim rộn ràng bên bờ hồ Abu Jicuo ở độ cao 4200 mét.

Trần Tử Kiêm, em nguyện cùng anh học cách yêu thương.

Con cảm ơn ba mẹ. Chính sự bao dung và tình yêu thương của ba mẹ đã đồng hành cùng con khôn lớn, cho con quyền lựa chọn, để con có thể trở thành Giang Đồng của ngày hôm nay.

Cảm ơn ba chồng của con. Con biết, ba cũng là một người cha vô cùng kiên cường.

Cảm ơn Trần Tử Kiêm. Cảm ơn anh vì mỗi cái ôm dành cho em, vì từng bữa cơm anh nấu, vì mỗi lần trời mưa anh nghiêng ô về phía em, vì sự quan tâm cẩn thận của anh, vì từng bó hoa anh tặng, vì mỗi phút giây anh ở bên em, vì sự xuất hiện của anh trong cuộc đời em, vì từng lần anh chờ đợi em.

Cuối cùng, em muốn nói với anh một câu. Câu này em đã từng nói vào lần đầu tiên tỏ tình. Đến tận hôm nay, em vẫn cảm thấy nó thật sự rất có ý nghĩa.

Trần Tử Kiêm, thời gian phía trước còn dài, chúng ta cứ từ từ đi cùng nhau nhé.

— KẾT THÚC —

Bình Luận (0)
Comment