Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 113

Nghe bà cụ Phương nói thế, Phương Thiên Thành là người đầu tiên nhảy dựng lên, lớn tiếng: “Mẹ, ý mẹ là gì chứ?”

“Im miệng!”, bà cụ Phương trợn trừng mắt với con trai mình, sau đó hạ giọng nói: “Bây giờ mà không dùng kế hoãn binh thì con nghĩ thể diện của nhà họ Phương này còn có thể giữ được chắc, hơn nữa, tuổi của ông chủ Trần cũng chỉ mới hơn ba mươi chút xíu, chắc chắn xứng đôi với Phương Như, cứ để bọn họ tự do phát triển tình cảm, chuyện về sau ai mà nói trước được!”

Sắc mặt Phương Thiên Thành vốn đã khó coi, mặc dù ông ta biết những gì bà cụ Phương nói là sự thực, nhưng ông chủ Trần kia cũng đâu có tốt đẹp gì, nếu như chuyện ngày hôm đó bị bại lộ, chẳng phải là liên lụy đến nhà bọn họ rồi ư?

“Ha ha, tôi nghĩ bà hiểu lầm ý tôi rồi!”, ông chủ Trần đột nhiên cười ha hả.

“Ồ? Vậy mời ông chủ Trần nói rõ xem sao!”, bà cụ Phương nói.

“Ý của tôi là, tôi không phải muốn cưới cô ta, mà chỉ muốn để cô ta đi theo tôi một tháng!”, ông chủ Trần xoa cái đầu trọc nhãn bóng của mình, sau đó nói với giọng đùa cợt.


Lời vừa dứt, tất cả mọi người trong nhà họ Phương đều biến sắc.

Ý tứ của những lời này đã quá rõ ràng rồi, chẳng qua gã nghĩ Phương Như vẫn còn có chút nhan sắc, chơi đùa tầm một tháng rồi sẽ bỏ, giống như “nuôi gái vậy, có thể nói câu này chẳng khác nào đang công khai làm nhục nhà họ Phương bọn họ.

Mắt Phương Thiên Thành lập tức đỏ bừng, nếu không phải Phương Thiên Quang và Phương Thiên Dương ngăn lại thì ông ta đã lao lên liều sống liều chết luôn rồi.

Coi con gái ông ta như đồ chơi, bảo ông ta nhịn thế quái nào được?

Bà cụ Phương cũng sầm mặt, trầm giọng nói: “Ông chủ Trần, không phải anh đang nói đùa đấy chứ, mặc dù nhà họ Phương chúng tôi không giàu có gì, nhưng cũng không phải gia đình có thể mặc cho người khác lôi ra đùa cợt!”

“Ha ha, được rồi được rồi, nếu đã không thể bàn bạc thành công, vậy thì ông chủ Trần cứ chọn luôn một chỗ mà tùy ý làm đi!”, Trương Trần cười ha hả. Điều khiến cả nhà họ Phương khiếp sợ chính là không ngờ ông chủ Trần lại gật đầu, sau đó gọi một tiếng cậu Trương, rồi lại đi làm việc theo lời Trương Trần.

Liên tưởng đến Thẩm Thiên Lang vừa nấy, giờ lại thêm ông chủ Trần này nữa, cứ như hai người họ đã chờ sẵn ngay trước cửa nhà họ Phương vậy, vừa cúp máy xong là đến ngay tức thì, khó tránh khỏi việc quá trùng hợp.

Lế nào ông chủ Trần này cũng có quan hệ gì đó với Trương Trần?

Nghĩ tới đây, người nhà họ Phương đều lập tức lắc đầu, thăng vô dụng kia làm gì có bản lĩnh mà quen biết nhiều người như vậy, nhưng sự thật bày ra trước mắt lại khiến bọn họ không nghĩ ra được bất cứ lý do nào khác.

Ánh mắt bà cụ Phương lập tức lia về phía Trương Trần, chất vấn: “Trương Trần, đây đều là do cậu sắp xếp?”


Trương Trần chỉ khẽ nhún vai, nói: “Đâu thể nào nói là sắp xếp được, chỉ là giúp mọi người gọi người đến sớm hơn thôi. Bà còn muốn gọi điện thoại nữa không, hôm nay tôi cũng khá rảnh rỗi, không vội lắm!”

Nghe thấy Trương Trần chính miệng thừa nhận, cả bà cụ lẫn nhà họ Phương đều cảm thấy mình đã bị người khác đùa cợt, tất thảy những người giúp sức tiếp theo của Trương Trần đều đã chờ sẵn bên ngoài, sau đó để nhà họ gọi điện, rồi lại đến lượt đám người kia bước vào, bọn họ sẽ dần phát hiện ra điểm không hợp lý, thế này có khác nào mèo vờn chuột đâu!

“Tôi đánh chết cậu, cái thằng súc sinh này!”, bà cụ Phương không thể khống chế nổi nữa, khuôn mặt vốn phủ kín nếp nhăn bởi vì cơn giận phừng phừng mà xuất hiện màu sắc đỏ gay, bà ta lập tức giơ cây gậy chống lên cao, vung về phía Trương Trần.

“Ấy, bà à, bà lớn tuổi rồi, không nên có sơ xuất gì mới phải chứ!”, hai người đàn ông thân hình lực lưỡng đứng sau Trương Trần lập tức bước tới đỡ bà cụ Phương.

“Trương Trần, bà lão này nhìn nhầm cậu rồi. Rốt cuộc cậu muốn thế nào?”, bà cụ Phương giãy ra khỏi hai người đàn ông kia, nghiến răng nghiến lợi hỏi.

“Cũng không có gì đặc biệt, chỉ là muốn khiến nhà họ Phương không thể quay đầu thôi, để rồi sau này cả Hoài Bắc không còn nhà họ Phương nữa!", Trương Trần nói.


Bà cụ Phương nhìn lướt một lượt những người có mặt, Triệu Chí Hạo, Tê Long, Thẩm Thiên Lang và ông chủ Trần, chỉ cần những người này giúp Trương Trần một chút thôi thì quả thật cả nhà bọn họ không thể chống đỡ được nữa.

“Ha ha nhà họ Phương chúng tôi không còn thì nhà mấy người có thể sống tốt được không, Phương Thiên Bàng cứ chịu ngồi tù cả đời đi, đừng tưởng rằng bà già này dễ ức hiếp, cùng lắm thì cá chết lưới rách!"

“Cá chết lưới rách?”, Trương Trần cười xùy, lắc đầu nói: “Bà lão à, lời này nói còn sớm quá đấy, cá chết nhưng lưới sẽ không rách đâu. Ấy ấy, bà đừng vội, từ từ sẽ đến thôi!”

Nghe vậy, bà cụ Phương liền nheo mắt, tất cả mọi người trong nhà họ Phương đều gắt gao nhìn về phía Trương Trần, cậu ta có ý gì, lẽ nào còn có chiêu tiếp theo nữa?

Đúng lúc này, điện thoại của Phương Thiên Quang réo vang, ông ta gần như bắt máy ấn nghe theo bản năng.

Nhưng chỉ một thoáng, sắc mặt ông ta liền thay đổi, hệt như bị sấm sét đánh trúng khiến ông ta không thể đứng vững, vẻ mặt muốn khóc không được muốn cười chẳng xong, ông ta cầm di động, lẩm bẩm: “Mẹ, mẹ ơi, công ty mất rồi, bị thu mua mất rồi, không còn gì nữa...”

Bình Luận (0)
Comment