Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 114

Bà cụ Phương tuy đã lớn tuổi nhưng tai vẫn còn rất thính, hơn nữa sự chú ý của bà ta đều dồn hết vào Phương Thiên Quang, bởi vậy bà ta nghe rất rõ câu nói này. Bà ta còn chưa kịp kinh ngạc và khủng hoảng thì nhạc chuông di động của Phương Thiên Thành cũng vang lên.

Rất nhanh, sắc mặt Phương Thiên Thành cũng tái mét giống hệt Phương Thiên Quang.

“Thiên Thành, chỗ con thế nào? Nói mau!”, bà cụ Phương thúc giục.

“Công... Công ty vật liệu xây dựng mà con quản lý... Bị niêm phong rồi...”, Phương Thiên Thành lắp bắp.

Phich!

Bà cụ Phương chật vật ngã ngồi trên ghế, ánh mắt bà ta bỗng nhiên tiều tụy, nhưng vẫn cố lớn tiếng cười nói: “Trương Trần, cậu được lắm, nhưng thế thì đã sao, có bố cậu chôn cùng” bà lão này rồi!”

ồi, bà đừng gấp!”, Trương Trần ắp rồi, sẽ nhanh thôi!”


“Tôi đã nói nấy nhìn đồng hồ rồi nói: “

Nghe thấy vậy, trong lòng bà cụ Phương bỗng xuất hiện dự cảm không tốt, Phương Thiên Thành và Phương Thiên Quang đã gặp phải chuyện thế kia rồi mà vẫn chưa kết thúc, lẽ nào tiếp theo còn chuyện lớn nào nữa?

Đúng như Trương Trần nói, chỉ chốc lát di động của Phương Thiên Dương cũng réo vang, vẫn là tin tức công ty bị niêm phong và thu mual

Đến lúc này, sản nghiệp trong tay ba đứa con trai của bà cụ Phương đều mất sạch trong khoảnh khắc.

“Reng reng!”, bỗng nhiên di động của Phương Hải Cương cũng réo, sau khi thấy bố và chú hăn liên tiếp nhận được tin dữ, hắn gần như cũng phản xạ có điều kiện lôi di động ra, nhìn dãy số hiển thị bên trên nhưng lại không dám ấn nghe.

“Mẹ, mẹ ơi, con không dám bắt máy!”, Phương Hải Cương nhìn Vương Diễm rồi nói.

Nhưng Vương Diễm cũng đã ngã ngồi một bên giống hệt đống bùn nhão từ nãy rồi, công ty của chồng bà ta không còn, cuộc sống giàu sang về sau cũng chấm dứt, không bao lâu nữa, đừng nói là Chanel, mà ngay cả hàng vỉa hè bà ta cũng sẽ không mua nổi nữa rồi!

“Hải Cương, cháu không quản lý công ty nào thì sợ cái gì, cứ ấn nghe đi!”, bà cụ Phương liên tiếp gặp phải đả kích, giờ phút này đã thấy cả người tê dại đi, bà ta lạnh lùng cất tiếng.

Phương Hải Cương gật đầu, ấn nút nhận cuộc gọi.

“A lô, cậu Phương đấy à, sao giờ cậu mới nghe chứ. Thôi được rồi, không nói chuyện này nữa, cậu mau chạy đi, có người báo cáo chỗ cậu tàng trữ ma túy, bây giờ cảnh sát đã tìm ra rồi, lát nữa họ lấy được chứng cứ là sẽ đi tìm cậu đấy!”

Lời nói trong điện thoại rõ ràng từng chữ, vang vọng khắp sảnh.


Phương Hải Cương cuống quýt lắc đầu: “Nói linh tỉnh, trước giờ tôi chưa bao giờ chạm vào thứ đồ kial"

“Tôi tin cậu, nhưng cảnh sát người ta lại không tin. Đã tìm thấy ma túy ở chỗ của cậu, đấy chính là bằng chứng!”, đầu dây bên kia thở dài một tiếng: “Cậu Phương, tôi đi theo cậu bao nhiêu lâu nay như thế rồi, cậu nói thật đi, rốt cuộc cậu có lén lút hít hay không? Đây không phải chuyện đùa đâu, lát nữa người ta tới tìm cậu, nếu như lại kiểm tra ra được thứ gì đó trên người cậu thì cậu tiêu đời thật sự rồi đó...”

“Cút, cút hết, ngay cả ông cũng nói lung tung..., Phương Hải Cương ném thẳng điện thoại xuống đất. Hắn nhìn về phía Phương Thiên Quang, rồi lại nhìn bà cụ Phương, quỳ sụp đầu gối xuống, sau đó bò lê bò càng về phía trước.

“Bà nội, bố, hai người cứu con với, con thật sự chưa từng chạm vào thứ đồ kia, mọi người tin con đi..", Phương Hải Cương khóc lóc ỉ ôi, hắn không muốn ngồi tù đâu. Tàng trữ ma túy chính là trọng tội, sau khi vào tù hắn cũng chẳng biết sẽ phải chịu những gì, liệu có khi nào bị xử bắn hay không?

“Trương Trần, đây cũng là do mày giở trò?”, ánh mắt Phương Thiên Quang nhìn Trương Trần hệt như một con sói đói vậy, ông ta lao lên liều mạng, nhưng những người phía sau Trương Trần cũng không phải chỉ để trang trí, họ lập tức bước tới đạp bay Phương Thiên Quang ra.

“Ha ha, chuyện không có bằng chứng thì đừng nên nói lung tung!”, Trương Trần liên tục cười lạnh. Anh không hề có chút đồng tình nào với nhà họ Phương, mọi chuyện đã đến nước này rồi, chỉ có thể nói là bọn họ tự gây nghiệp.

“Ồ, đúng rồi, còn cả chỗ bố vợ tôi nữa nhỉ!”, Trương Trần chợt nhớ tới điều gì đó, bỗng nhiên tự võ đầu mình rồi nói: “Bà lão, bà xem thử xem đây là cái gì!”

Phương Đại Vĩ nghe thấy vậy liền đi tới, nhận lấy xấp văn kiện rồi đặt xuống trước mặt bà cụ Phương, nói: “Đây là bằng chứng của những nhà đầu tư trong tập đoàn Hồng Bằng, họ đã từ chối khởi tố Phương Thiên Bàng mà đổi sang khởi tố mấy người. Nói cách khác, Phương Thiên Bàng đã không sao rồi!”


“Không thể nào, rõ ràng trên đó là con dấu và chữ ký của nó, cho dù bọn họ có khởi tố tôi thì có thể làm được gì?”, bà cụ Phương nhìn lướt qua, tức giận xé vụn xấp văn kiện.

Phương Đại Vĩ không chút hoang mang: “Bà cụ Phương, đây chỉ là phần chuẩn bị thôi. Còn nữa, tất thảy mười bốn trang giấy bên trong, tính cả phí in là tổng cộng 23 tệ, nếu mấy người không bồi thường thì tôi cũng muốn khởi tổ”.

“Ha ha!”, bà cụ Phương cười thê lương, còn mấy người phụ nữ như Vương Diễm thì đã trợn tròn mắt từ lâu, bọn họ vốn không hiểu biết gì nhiều, một loạt đả kích vừa nãy ập tới đã khiến bọn họ mất đi khả năng suy nghĩ, cứ lầu bà lầu bầu mãi: “Không thể nào, không thể nào...”

Giờ phút này, không một ai quan tâm tới tờ giấy chứng nhận rút đơn kiện ngoài bà cụ Phương, dù sao Phương Thiên Bàng có ngồi tù hay không cũng không liên quan quá nhiều tới nhà bọn họ, mà chuyện ập tới trước mắt mới là chuyện lấy mạng bọn họ, không phải bị thu mua thì cũng là bị niêm phong, Phương Hải Cương thì còn rơi vào ngõ cụt hơn nữa, điều tra ra cả ma túy nữa.

Thấy bà cụ Phương im lặng mãi không nói gì, Phương Đại Vĩ chỉ cười khẽ một tiếng, lại lấy thêm một bức thư khác ra: “Bà cụ Phương, đây là lệnh truyền gọi của tòa án, tất nhiên, bà cũng có thể xé luôn nó”

“, đúng rồi, tôi đã điều tra ra được hướng đi của số vốn đầu tư kia, căn cứ theo luật pháp của Long Quốc, tuy rằng bên trên có chữ ký của Phương Thiên Bàng, nhưng trong tình hình bị hãm hại mà không biết rõ mọi chuyện, người cuối cùng động đến số tiền mới là kẻ hiềm nghỉ nhất. Trước mắt, tôi đã nhờ ngân hàng đưa ra sổ sách thu chỉ của nhà họ Phương!”

Lời này vừa dứt, bà cụ Phương lập tức sợ hãi biến sắc, cảm giác khủng hoảng bao phủ khắp người bà ta!

Bình Luận (0)
Comment