Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 229

Tay sai của Lâm Tái Quốc ngây ra, bọn họ đều quên cả đau mà ngơ ngác nhìn Lâm Tái Quốc.

Đây có còn là Lâm Tái Quốc nhà họ Lâm nổi tiếng gần xa ở thành phố Trường Minh đó không?

Trông bộ dạng hiện tại của ông ta xem có khác gì một con chó không?

Tôn Khuê Sơn cũng trợn tròn mắt, nói thế nào thì Lâm Tái Quốc cũng là một trong những nhân vật có máu mặt. Mặc dù thế lực nhỏ nhất nhưng người †a cũng đã phấn đấu cả chục năm trời. Tay sai còn nhiều hơn cả anh em, thế mà giờ đây trước mặt Trương Trần lại thành ra nông nỗi này.

Ông ta mơ hồ, cảm giác như càng ngày càng không nhìn thấu được vị thần y thần bí họ Trương này.

“Các người còn không mau cút đi?”, ánh mắt Trương Trần liếc qua đám tay sai của Lâm Tái Quốc, bọn họ nào dám cãi nửa lời, vừa dứt lời liền vội vàng lăn lê bò toài ra ngoài.

Trương Trần ấn vào đầu Lâm Tái Quốc, không biết cây kim trong tay anh đã biến mất từ lúc nào. Nhìn lại mới thấy, hóa ra nó đã năm trên cổ của Lâm Tái Quốc rồi.

Thậm chí trong lúc tâm trạng kích động, ngay cả ông ta cũng không hề cảm nhận được có vật gì đó đã đâm vào huyệt đạo của mình.


“Cậu Trương, tôi cầu xin cậu, sau này tôi nguyện làm con chó của cậu, tôi rất được việc đấy..”, Lâm Tái Quốc vẫn khổ sở xin tha.

Trương Trần gật đầu, thả Lâm Tái Quốc ra, rồi ngồi xuống bên cạnh: “Nếu trong vòng 30 giây sau ông có thể nói chuyện, sau này tôi sẽ không bao giờ tìm ông nữa!”

Lâm Tái Quốc vô cùng ngạc nhiên, còn Tôn Khuê Minh thì hoài nghi. Lần này nhân lúc Lâm Tái Quốc buông lỏng cảnh giác khó khăn lắm Trương Trần mới vào được hang ổ của ông ta. Nếu tha cho ông ta lần này, sau này muốn bắt lại thì e là cũng rất tốn công.

Nhưng chỉ trong nháy mắt ông ta đã hiểu ra ẩn ý trong câu nói của Trương Trần, hai mắt ông ta mở †o.

Sau đó chỉ thấy Lâm Tái Quốc đột nhiên trợn tròn mắt, mặt mày đỏ tía, giống như bị người ta bóp cổ vậy.

Nhưng lúc này, không ai dám đụng vào Lâm Tái Quốc.

“Ư...a...”, cổ họng Lâm Tái Quốc phát ra những tiếng rên trầm thấp nhưng vô lực. Hai mắt ông ta lộ rõ vẻ khó tin cùng sự phãn nộ cùng cực.

Lúc này sao ông ta không hiểu chứ, đây chắc chắn là trò quỷ quái của Trương Trần, nhưng rõ ràng ông ta đã xin tha, tại sao, rốt cuộc là tại sao? Cơ nghiệp bao nhiêu năm nay của ông ta cứ tàn lụi như Vậy sao?

Giờ khắc này, trong đầu Lâm Tái Quốc hiện lên vô số ý nghĩ, ông ta, người từng chứng kiến cái chết của vô số người, lần này cuối cùng cũng hiểu được thế nào là chết rồi.

Cuối cùng Lâm Tái Quốc cũng không gắng gượng được nữa mà ngã xuống đất, hoàn toàn tắt thở.

Trương Trần tùy ý liếc một cái, rồi bước lên hai bước lấy lại cây châm.

“Thấy thế nào?”, Trương Trần tháo dây trói cho Tôn Khuê Minh hỏi.

“...Ờm, tôi, ừm, cũng ổn, cũng ổn!”, Tôn Khuê Minh lắp ba lắp bắp, Lâm Tái Quốc, người sinh ra cùng một thế hệ với ông ta cứ vậy mà chết rồi? Thực sự chỉ bằng một cây châm vàng sao?


Ông ta khó hiểu quan sát Trương Trần. Ông ta biết Trương Trần có y thuật tỉnh thông, giỏi cứu người, nhưng không ngờ, anh còn giỏi việc giết người hơn!

Lúc này ông ta hơi nghi ngờ là y thuật mà Trương Trần học vốn là dùng để giết người có đúng không?

Trương Trần đương nhiên không biết điều mà Tôn Khuê Minh đang nghĩ, nhìn Tôn Khuê Minh anh thấy có chút thảm thương, nhưng cũng chỉ là vết thương ngoài da, không có gì đáng ngại: “Đi thôi, tới địa điểm tiếp theo”, Trương Trần nói.

“Địa điểm tiếp theo nào?”, Tôn Khuê Minh theo phản xạ hỏi.

“Mộng Chỉ Hiên”, Trương Trần nói từng chữ một.

Thế lực ở Trường Minh lớn hơn Hoài Bắc nhiều, Trường Minh có tổng cộng hơn mười thế lực nhỏ, ba thế lực lớn, còn lại thì không đáng nói, ai mạnh thì theo người đấy thôi.

Mà một trong ba nhóm thế lực lớn chính là Lâm Tái Quốc đã chết này, tiếp đến là Lam Hiên, ông chủ của Mộng Chỉ Hiên.

Mặc dù tên giống con gái nhưng chưa ai dám xem thường Lam Hiên này. Thậm chí ngay cả Bạch Thu Nghiệp người đứng đầu vùng xám ở Trường Minh cũng phải nể anh ta đến ba phần. “Chuyện này...”, Tôn Khuê Minh cũng cạn lời rồi, vừa mới giết Lâm Tái Quốc mà anh đã muốn một thân một mình đi đánh Mộng Chi Hiên sao?

Nhưng vừa nghĩ tới mấy mánh khóe cao cường của Trương Trần, một lòng tin vô hình xuất hiện. Không nhiều lời nữa, ông ta gật đầu sau đó đưa Trương Trần xuống tầng.


Màn đêm dần buông xuống, cả thành phố chìm trong những ánh đèn sặc sỡ, một chiếc Maybach màu đen lướt trên đường tỉnh Trường Minh như tên bắn.

“Ông chủ, tới chỗ cô chủ hay Lâm Tái Quốc. trước?”, tài xế thấy trước mặt chính là bệnh viện thành phố Trường Minh thì liền hỏi.

Ông cụ Tôn trầm mặc một hồi nói: “Chỗ Khuê Minh gấp hơn, tới chỗ Lâm Tái Quốc trước đi!”

“Vâng!”

“Gọi điện thoại hỏi xem Lâm Tái Quốc đã bắt con trai tôi đi đâu rồi?”

“Vâng! tài xế lập tức cầm điện thoại lên đưa cho ông cụ. Nhưng rất lâu sau đầu dây bên kia vẫn không có ai nhấc máy.

“Vẫn muốn áp đảo tinh thần của lão già này có đúng không?”, ông cụ Tôn sắc mặt khó coi lạnh lùng hừ một tiếng, ông suy nghĩ một lát rồi nói: “Tới Tây Đơn!”

Bình Luận (0)
Comment