Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 230

Tây Đơn là một nơi sầm uất của thành phố Trường Minh, chỉ cần là người có chút thực lực thực sự thì đều muốn tới đó, mà Lâm Tái Quốc cũng có một chân trong đó.

Nhưng chuyến đi lần này của ông ta đã định trước là tốn công vô ích rồi!

Không lâu sau, ông cụ Tôn lại ra khỏi Tây Đơn, ông ấy cúi gầm mặt xuống thấp tới nỗi gần như chạm đất.

Không tìm thấy người, cũng không ai bắt máy, ông ấy không hiểu rốt cuộc Lâm Tái Quốc này muốn làm gì. Lẽ nào là kế điệu hổ li sơn? Đầu tiên sẽ dụ con trai cả Tôn Khuê Sơn của ông ấy tới ngăn cản, sau đó ra tay với nhà họ Tôn của ông?

Nhưng một tên hèn nhát như Lâm Tái Quốc lấy đâu ra lá gan lớn như vậy?

“Bỏ đi, Tiểu Vương, nếu chỗ Lâm Tái Quốc đã không liên lạc được thì tới bệnh viện thành phố trước đi”.

“Vâng"”, tài xế gật đầu, sau đó lại phóng xe như bay về phía bệnh viện thành phố.

Lúc này, tại tầng ba bệnh viện thành phố, hơn mười y bác sĩ đang đứng chờ ở cửa. Tôn Mỹ Lâm cũng chống tay lên cằm lo lắng nhìn về phía phòng bệnh, tình hình bên trong chưa biết thế nào, bố cô còn bị người ta bắt đi, Trương Trần thì muốn có số của Lâm Tái Quốc, không biết tình hình hiện giờ thế nào rồi.

Cô vô cùng sốt ruột, có mấy lần cô định đi xem thử, nhưng lại không yên lòng chuyện ở đây.


Cửa phòng bệnh cuối cùng cũng mở ra, một y tá trẻ bước ra với vẻ mặt sợ sệt.

Cô ta biết thân phận của bệnh nhân bên trong, mười mấy bác sĩ chờ bên ngoài cũng không phải tới để hóng chuyện. Bọn họ đều là chủ nhiệm và bác sĩ ưu tú của khoa Dị ứng, khoa Da liễu và khoa Tiêu hóa, tới đây là để trao đổi bệnh tình với bệnh nhân ở bên trong.

Chuyện này nếu không có gì bất trắc thì tốt, nhưng nếu xảy ra sơ suất khiến người nhà nổi giận, cô ta sợ sẽ bị đánh.

“Sao rồi?", Tôn Mỹ Lâm lập tức hỏi.

Y tá trẻ sợ tới mức run cầm cập, mặc dù Tôn Mỹ Lâm cũng là con gái, nhưng cái khí chất chị đại lúc nhỏ của cô ta đã lấn át quá mạnh.

“Chuyện này, bệnh nhân tạm thời đã qua cơn nguy kịch, chúng tôi cũng đã cố gắng hết sức rồi!", y tá trẻ dè dặt nói, sau đó thận trọng ngẩng đầu lên nhìn Tôn Mỹ Lâm một cái: “Nhưng...”

“Nhưng cái gì?”, Tôn Mỹ Lâm căng thẳng.

“Nhưng trường hợp của cô ấy rất kì lạ, trước mắt thì đã giữ được tính mạng, nhưng đây không chỉ đơn giản là bị dị ứng, mặc dù tính mạng được bảo đảm nhưng tạm thời sẽ không cử động được”.

“Cũng, cũng có thể nói là tình trạng giống như: người thực vật, nhưng khỏe hơn người thực vật!", y tá trẻ nhỏ giọng nói.

Lúc này Tôn Mỹ Lâm lại rất bình tĩnh, cô khoát tay nói: “Được rồi, tôi biết rồi

Y tá trẻ này rõ ràng là được phái ra chuyển lời, để Tôn Mỹ Lâm chuẩn bị trước tinh thần, còn bên trong thì vẫn đang trao đổi phương án và tiến hành điều trị.

Lúc này, ông cụ Tôn cũng tới nơi, tài xế và hai vệ sĩ dìu ông ấy xuống.

Bước vào hành lang, hơn mười y bác sĩ không dám thở mạnh, ngay cả viện trưởng cũng phải ra mặt đón tiếp niềm nở.

Mặc dù thế lực nhà họ Tôn không ở Trường Minh, nhưng thêm một chuyện chỉ bằng bớt một chuyện, con đường làm ăn của nhà họ Tôn cũng không phải là đứng đắn, bọn họ lo nhà họ Tôn sẽ gây chuyện.


Ông cụ Tôn nào có tâm trạng đi nghe mấy lời nhảm nhí của mấy tên bác sĩ này, điều ông ấy quan tâm là kết quả ở bên trong kìa.

“Mỹ Lâm, em gái cháu sao rồi?”, ông cụ Tôn hỏi.

Tôn Mỹ Lâm không dám nói sự thật cho ông cụ Tôn, nhưng ông cụ đã sống hơn cả đời người rồi, có gì mà còn chưa trải qua chứ, ông ấy hạ giọng: “Nói thật...”

“Bác sĩ nói, nói Mỹ Hân có thể sẽ bị liệt”, Tôn Mỹ Lâm do dự một lúc rồi nhỏ giọng nói.

“Cái gì?”, ông cụ Tôn kinh ngạc, lảo đảo suýt không đứng vững.

Con cháu nhà họ Tôn tổng cộng có ba người, mặc dù Tôn Mỹ Hân là kém cỏi nhất, nhưng yêu cây yêu cả cành, ông cụ Tôn cũng rất thương cô cháu gái này.

“Ông nội, ông đừng sốt ruột, chỉ là có khả năng thôi, y học bây giờ phát triển như vậy, chỉ là dị ứng thôi mà, ông đừng Io!”, Tôn Mỹ Lâm vội vàng an ủi, viện trưởng cũng nhanh chóng chêm lời khuyên nhủ.

“Chẳng phải các người đi tổ chức sinh nhật cho Mỹ Hân sao, sao con bé lại bị dị ứng? Còn chuyện bên chỗ Khuê Minh lại là thế nào nữa?”, ông cụ lại hỏi, ông ấy chỉ nhận được điện thoại của Mỹ Lâm, nhưng cụ thể thế nào thì chưa kịp nói ông ấy đã tới đây rồi.

Bên chỗ Tôn Khuê Minh thế nào Tôn Mỹ Lâm không rõ, nhưng chuyện ở đây thì Tôn Mỹ Hân cũng không lấp liếm được nữa. Vì vậy một mạch kể lại mọi chuyện.

“Tự tạo nghiệp, đúng là tự tạo nghiệp mà!”, ông cụ Tôn không ngừng thở dài, mặc dù đám người Đoàn Tân Nguyên cũng góp lời bảo Tôn Mỹ Hân ăn miếng bánh sinh nhật đó, nhưng ông cụ Tôn không phải loại người không biết đúng sai, nếu Tôn Mỹ Hân không thì ăn ai dám ép?

“Cậu Trương rõ ràng đã nhắc nhở rồi mà, cái con bé này!”


Tôn Mỹ Lâm cũng rất tức giận, lần này cứ coi như cho Tôn Mỹ Hân một bài học đi, cô ta vội vàng chuyển chủ đề: “Bên chỗ bố cháu sao rồi ạ?”

Quả nhiên, vừa nhắc tới Tôn Khuê Minh, ông cụ Tôn liền chau mày, lắc đầu nói: “Ông không biết, không liên lạc được với Lâm Tái Quốc, cũng không tìm thấy người”.

“Cháu ở đây trông chừng em, ông đi xem thử lần nữa, xem xem Lâm Tái Quốc đó rốt cuộc có thể giở trò gì. Phải để ông ta biết, nhà họ Tôn chúng ta cũng không phải dễ bắt nạt!”

“Ông nội đi đường cẩn thận nhé”, Tôn Mỹ Lâm vội vàng nói.

Ông cụ gật đầu, thương thay ông cụ nay đã gần 70, vừa mới khỏi bệnh lại phải bôn ba khắp nơi.

“Đây chính là Mộng Chi Hiên?”

Dưới tấm biển hiệu xanh vàng rực rỡ, Tôn Khuê Minh chỉ vào cửa nói: “Ở đây quả là một địa điểm tốt, Lam Hiên dựa vào đây để kiếm lợi à, không những có phụ nữ mà đàn ông cũng không ít”.

“Đàn ông nào?”, Trương Trần ngây người, sau đó liền hiểu ra.

Bình Luận (0)
Comment