Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 90

“Không được”, Trương Trần lắc đầu nói: “Anh là chồng của em, em có chuyện gì thì nên nói trực tiếp với anh chứ. Nếu em thiếu tiền thì anh cũng có thể giúp em được”.

“Đúng là nực cười”, không đợi Phương Thủy Y trả lời thì Tô Hiểu Huệ đã chế giễu: “Trương Trần! Ở bên ngoài tôi cũng nghe nói về danh tiếng của anh rồi. Anh thử nhìn bộ trang phục anh đang mặc trên người xem, anh lấy cái gì để giúp Thủy Y đây. Biết điều thì mau cút khỏi đây đi, còn không biết xấu hổ mà cao giọng nói có người mời đến đây ăn cơm. Anh có biết ở đây sớm đã có người bao trọn rồi không?”

“Đúng vậy! Ở đây đã được người ta bao trọn rồi, còn mời anh nữa sao. Còn nữa, Thủy Y cần số tiền lớn, ít nhất cũng phải đến chục triệu tệ, anh lấy ra kiểu qì mà đòi lòe thiên ha?”

Mấy cô gái khác cũng lạnh lùng nói, trước nay họ chưa từng gặp Trương Trần. Bọn họ vốn đã không có thiện cảm với chàng ở rể này, huống hồ... Tối nay nếu như kẻ ngáng đường như Trương Trần cũng ở đây thì chẳng phải sẽ làm hỏng việc sao?

Tâm trạng Phương Thủy Y trở nên xấu đi, khó khăn lắm cô mới nhờ được bạn cũ và bắt được mối làm ăn này. Nhưng giờ Trương Trần đột nhiên xuất hiện mà còn không hiểu chuyện như vậy nữa.

Mặc dù như vậy nhưng cô vẫn nói giúp Trương Trần mấy câu dễ nghe, an ủi đám chị em của mình, lúc này mới kéo Trương Trần sang một bên, nhỏ giọng nói: “Trương Trần! Anh đừng gây rối cho tôi nữa, mau về nhà đi”.

Trương Trần cũng nói rất nghiêm túc: “Anh thật sự có thể giúp được em, anh cũng có được ít tiền mà.


“Anh giúp thế nào đây? Kéo nhà họ Phương vào. dự án Thành Cổ sao? Còn nữa, anh lấy đâu ra tiền? Anh đừng gây rối nữa được không? Hiện giờ tôi không cầu xin anh làm được gì to tát mà chỉ mong anh có thể hiểu cho tôi một chút, hiểu chuyện một chút có được không?"

Giọng nói của Phương Thủy Y cũng dần lạnh lùng hơn. Không khó nhìn ra từ những lời nói ban nãy của mấy cô bạn học, Trương Trần đến đây chỉ làm trò cười mà thôi, như vậy thì cô mất hết thể diện rồi.

Trương Trần lắc đầu, kéo nhà họ Phương vào thì không thể nhưng thẻ vàng mà nhà họ Tôn cho anh ít nhất cũng có năm mươi triệu tệ. Lúc này anh vội sờ tay vào trong túi quần.

Đột nhiên Trương Trần sững người ra, tiếp đó là cười khổ một tiếng. Anh đi ra ngoài ăn cơm nên thay bộ quần áo khác, thẻ để ở trong bộ quần áo kia rồi.

“Thủy Y! Anh thật sự có tiền mà, chỉ là không đem theo thôi..”, Trương Trần giải thích với vẻ bất lực.

“Thủy Y, cậu nhanh lên chút”, ở đằng kia truyền lại giọng nói của đám người Tô Hiểu Huệ: “Lát nữa thời gian qua đi rồi, để người ta đợi lâu thì không hay đâu”.

“Ừ, tớ đến ngay đây”, Phương Thủy Y vội đáp lại một tiếng, sau đó quay đầu lại trầm giọng nói với Trương Trần: “Trương Trần! Bây giờ anh hãy về nhà ngay cho tôi”.

Ở phía bên kia, đám người Tô Hiểu Huệ túm tụm lại thì thầm to nhỏ một lúc, sau đó Tô Hiểu Huệ chạy lại kéo tay Phương Thủy Y, nói: “Thôi đi thôi đi”.

“Trương Trần đúng không, giờ chúng tôi phải lên tầng hai rồi, nếu anh không về thì đi theo chúng tôi xem sao?”

Nhìn nụ cười có chút giễu cợt của Tô Hiểu Huệ, Trương Trần khẽ cau mày. Nếu như đi theo lên đó thì chỉ e có trò cười gì đó đang đợi anh mà thôi. Nhưng Trương Trần vẫn gật đầu đồng ý.

“Đúng là có dũng khí thật đấy”, Tô Hiểu Huệ cười lạnh một tiếng.

“Hiểu Huệt Thôi đi, tớ bảo anh ấy về là được”, Phương Thủy Y nói một câu với vẻ khó xử. Cô nghĩ rằng Tô Hiểu Huệ nể mặt mình nên mới để Trương Trần đi lên cùng. Cô đã làm phiền bạn học bắc cầu giúp mình rồi nên không muốn làm phiền thêm nữa.


“Không sao đâu, chỉ cần anh ta có dũng khí”, Tô Hiểu Huệ cười một cái, sau đó kéo tay Phương Thủy Y vào trong thang máy.

Mấy cô gái khác thương cảm nhìn Trương Trần một cái rồi cũng vội lên cùng.

Ở trên tầng hai lúc này là cảnh tượng xa hoa tráng lệ. Những người đến đây cũng phải tầm mấy chục người, từ cuộc nói chuyện của họ có thể thấy, những người ở đây đều là bạn học có quen biết.

Trương Trần một mình ngồi ở một góc. Lúc này có không ít người đổ dồn ánh mắt về phía anh, có đôi lời chế giễu truyền đến tai Trương Trần. Đúng như lời Tô Hiểu Huệ nói, chỉ cần anh có dũng khí thì cứ lên, chỉ cần anh không sợ mất mặt.

Phương Thủy Y thì cười có chút gượng gạo, trong lòng cô ấy cũng có chút hoài nghỉ, cô nhìn người bạn của mình rồi hỏi: “Hiểu Huệ, Thiến Thiến, chẳng phải nói là bàn chuyện làm ăn sao? Đây... Sao toàn là bạn học thời đại học vậy, còn cả những người tớ không quen nữa”.

“Hì hì! Lát nữa cậu sẽ biết. Bàn chuyện làm ăn rồi tổ chức tiệc đồng môn, chẳng phải một công đôi việc sao?”, Tô Hiểu Huệ cười nói một cách thần bí.

Lúc này, một người đàn ông mặc áo đuôi tôm đi đến trước mặt Trương Trần với nụ cười tươi: “Chào anh, tôi là Trần Đại Minh! Không biết anh làm thế nào mà có thể cắm bông hoa nhài vào bãi phân trâu như anh vậy, tôi đến xin chút kinh nghiệm đây”.

Lúc này, bốn xung quanh đều vang lên tiếng cười lớn, còn Phương Thủy Y nghe thấy thế thì mặt đỏ ửng.


Trương Trần mất mặt thì có nghĩa là cô cũng mất mặt. Dù sao thì giấy chứng nhận kết hôn của cô và Trương Trần cũng vẫn còn đặt trong ngăn kéo ở biệt thự.

“Đơn giản thôi”, Trương Trần cười nói thản nhiên: “Chỉ cần có năng lực thì đừng nói là hoa tươi, ngay cả vàng cũng bao trùm được hết, anh nói phải không?”

Trần Đại Minh ngây người ra một lát, sau đó gật đầu rồi cười lớn: “Lợi hại, lợi hại thật! Thật không ngờ chàng ở rể nổi danh bên ngoài mà cũng tài thật. Ban đầu có người nói trong nhóm bạn học tôi còn không tin cơ. Sao hoa khôi như Phương Thủy Y lại để ý đến loại người như anh được. Bây giờ mới thấy, mặt dày cũng là ưu điểm đấy”.

Lúc này cả một đám người được phen đùa hả dạ, tiếng cười chói tai vang vọng trong cả phòng lớn.

Tô Hiểu Huệ cầm ly cocktail xoa xoa gò má của mình. Cô ta cười đến nỗi cứng cơ lại rồi. Thấy lửa giận cũng hạ đi ít nhiều, cô ta lên trước hai bước nói: “Trương Trần! Được rồi đấy, anh nhìn cũng nhìn rồi, giờ thì cút đi, nếu không lát nữa muốn đi cũng không được đâu”.

“Nói thế là có ý gì?”, Trương Trần chau mày hỏi.

Tô Hiểu Huệ hừ lạnh một tiếng, nói: “Ở đây toàn là người không cùng đẳng cấp với anh thôi”.

Bình Luận (0)
Comment