Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 92

Phương Thủy Y bị cảnh tượng đột ngột này làm cho khó xử không biết nên thế nào. Cô lùi về sau một bước rồi nói với vẻ căng thẳng: “Tôi, tôi chỉ đến đây bàn chuyện kinh doanh thôi, xin lỗi...”.

“Thủy Y! Cậu luôn thông minh lắm mà, sao tự nhiên ngốc thế. Đến giờ mà cậu vẫn không hiểu sao, ông chủ đầu tư cho cậu chính là Lý Thiên Hoa đấy. Người ta nhớ nhung cậu thời gian dài như vậy mà cậu vẫn không đồng ý sao?”, Tô Hiểu Huệ và cô gái tên Thiến Thiến ở bên cạnh nói hùa vào.

“Là anh ta sao?”, lúc này Phương Thủy Y càng kinh ngạc hơn.

“Lại còn không?”, Tô Hiểu Huệ nói tiếp: “Nếu không thì ai lại vô duyên vô cớ đi đầu tư cho cậu nhiều tiền thế chứ?”

“Thật ngại quá! Tôi đã kết hôn rồi, tôi có chồng rồi", Phương Thủy Y thần sắc khác lạ lùi về sau một bước nữa và nói với giọng khách khí.

“Thủy Y! Anh không để ý đâu, anh biết em và tên vô dụng đó chỉ là hữu danh vô thực, anh cũng không bận tâm. Anh chỉ cần em thôi, lẽ nào em không biết được tâm tư của anh sao. Ở bên anh, anh có thể cho em cuộc sống tốt hơn, anh sẽ trân trọng em, cả đời này chỉ nâng niu cưng chiều một mình em thôi”.


Lý Thiên Hoa nói với giọng nhẹ nhàng, hoa hồng trong tay vẫn dâng tặng cho Phương Thủy Y khiến mọi người ngưỡng mộ không ngớt.

Lý Thiên Hoa có thể nói là Bạch Mã Hoàng Tử chính hiệu. Hản có thể đáp ứng được ước mơ của phần lớn các cô gái. Đẹp trai lại nhiều tiền, phía sau còn có bối cảnh. Nếu không phải vì một vài lý do thì mấy năm trước hắn đã đến tìm Phương Thủy Y rồi.

Mọi người thấy màn cầu hôn cảm động này, cộng với tiếng âm nhạc của đàn piano nên liền hô hào lớn hơn, dường như bọn họ mới là Phương Thủy Y nên cứ ở đó không ngừng gật đầu.

Còn lúc này, ánh đèn thay đổi sang màu tím. Ánh đèn dịu nhẹ chiếu lên người Phương Thủy Y và Lý Thiên Hoa, một người trẻ tuổi tài năng, một người nhan sắc khuynh thành, dường như đúng là trời sinh một cặp.

Tất cả mọi người đều đang đợi Phương Thủy Y gật đầu, bọn họ cũng nghĩ rằng Phương Thủy Y sẽ đồng ý.

Chuyện mà Phương Thủy Y lấy một tên vô dụng sớm đã truyền khắp nhóm bạn học rồi. Một tên vô dụng so với một anh tài như này, hơn nữa người này còn không chê cô đã từng kết hôn, kết cục không nói cũng rõ, chỉ cần là người đầu óc bình thường thì đều sẽ chọn người như Lý Thiên Hoa.

“Thủy Y! Anh biết chuyện này hơi đột ngột chút nhưng không sao, chỉ cần em đón nhận anh thì chúng ta có thể dần dần xây đắp tình cảm. Em muốn làm gì, anh đều dốc sức ủng hộ em, vấn đề đầu tư em cũng không phải bận tâm, tất cả anh sẽ gánh cho em”, Lý Thiên Hoa lại nói tiếp.

Phương Thủy Y không thể không thừa nhận, lúc này cô cũng có chút rung động. Cô không biết được thân phận của Lý Thiên Hoa nhưng từ thực tế trước đó thì không khó đoán, gia thế của hắn chắc chắn thuộc hàng gia tộc lớn. Còn tất cả các phương diện của Lý Thiên Hoa, bất luận là ngoại hình, học lực hay bối cảnh thì đều vô cùng ưu tú.

Nhưng Phương Thủy Y đã kết hôn rồi, hiện giờ cô là vợ của Trương Trần, vậy thì cô phải làm tròn chức trách của một người vợ. Chưa ly hôn thì cô không thể làm chuyện gì có lỗi với Trương Trần được.

Phương Thủy Y lại một lần nữa lắc đầu, nói với giọng uyển chuyển: “Xin lỗi, tôi không xứng với anh đâu”.

Nghe thấy Phương Thủy Y cự tuyệt hết lần này đến lần khác, Lý Thiên Hoa có vẻ sốt sảng nên vội nói: “Thủy Y! Tên vô dụng đó có gì tốt, hắn có đáng để em phải làm như vậy không? Em như này là tự tay hủy hoại tương lai của mình đấy...


Nói xong, Lý Thiên Hoa kích động nằm chặt tay Phương Thủy Y.

Lúc này, đột nhiên có một bàn tay nắm chặt cánh tay của Lý Thiên Hoa khiến hắn cảm thấy nặng nề.

Lý Thiên Hoa ngẩng đầu nhìn thì chỉ thấy một người đàn ông với ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn với vẻ cười như không cười.

“Cậu là ai?”, Lý Thiên Hoa chau mày hỏi. Hôm nay hắn mời đến đây mấy người quen, cốt là để tiếp sức cho hắn khiến Phương Thủy Y thấy cảm động. Nhưng người đàn ông nắm tay hắn lúc này, hắn chưa từng gặp.

“Ha ha”, Trương Trần cười nói: “Anh “đánh đồn có địch mà vẫn còn hỏi tôi là ai sao? Tôi chính là tên vô dụng mà anh nói đấy”.

“Anh Lý! Cũng không thể trách chúng tôi được, chúng tôi cũng không biết sao hắn đến được đây, ban đầu chúng tôi cũng đuổi hẳn về rồi. Nhưng hẳn mà dám ra tay đánh người thì..”, cô gái bị Trương Trần nói là nặng mùi ban nấy, lúc này nói với vẻ õng ẹo.

Những người khác cũng liên tục gật đầu, bọn họ bảo Trương Trần cút đi nhưng Trương Trần không nghe. Bọn họ là khách nên cũng không thể ra tay đánh người được, vì thế đành phải để mặc. Trương Trần.


Mọi người nhìn Trương Trần với vẻ thương hại. Cái tên này nếu như là con rùa rụt cổ thì đã đành, không ai để ý đến hắn nhưng hắn lại cứ nhảy dựng lên.

Lý Thiên Hoa bất luận với thân phận gì thì đều có thể dễ dàng chèn ép Trương Trần. Trương Trần dựa vào gì mà đấu với Lý Thiên Hoa được, lần này thì có cái để xem rồi đây.

“Cậu chính là Trương Trần! Chính là Trương Trần chỉ biết ăn bám đây sao?”, Lý Thiên Hoa lúc này sắc mặt cũng trầm xuống, thu bông hoa hồng lại rồi hỏi.

“Anh chính là Lý Thiên Hoa... Người chuyên đi “đập chậu cướp hoa và làm mấy trò tán tỉnh vớ vẩn đấy hả?”, Trương Trần hỏi ngược lại.

“Trò vớ vẩn?”, Lý Thiên Hoa bật cười. Chưa đợi hắn lên tiếng thì những người khác đều nói với giọng lạnh lùng: “Trương Trần! Giữ cái mồm của mình đấy, tên vô dụng như anh thì có mặt mũi gì mà dám nói người ta dùng mấy trò vớ vẩn?”

“Đúng vậy! Ban đầu anh nói chúng tôi rồi còn định ra tay nữa, chúng tôi đã không nói gì rồi. Nhưng đây là khách sạn mà anh Lý đã bao trọn rồi, anh nói chủ nhà như thế, lẽ nào bản thân anh không biết suy nghĩ chút nào sao?”

Bình Luận (0)
Comment