Sự Chờ Đợi Mỹ Lệ Nhất Của Em

Chương 13

Đưa Tuệ Tử và Joe về tới, trong xe chỉ còn lại tôi và An Nhiên.

Chị không quay lại nhìn tôi, chỉ nhẹ nhàng nói: “Đi đến ngồi ở phía trước đi.”

Không phải hỏi cũng chẳng phải ra lệnh.

Tôi liền ngoan ngoãn ra khỏi xe, đi ra phía trước mở cửa xe ngồi vào.  

Lúc vừa ngồi xuống không nhịn được quay đầu sang nhìn chị.

Trên mặt An Nhiên không có biểu hiện gì nhìn về phía trước, bởi vì vừa mới đánh cầu cho nên chị ấy đã buộc tóc lên. Tôi phát hiện tóc bên tai chị ấy có vào sợi rơi rớt xuống, đột nhiên cũng rất muốn giống Tuệ Tử vén tóc lên giúp chị.

Nhưng mà tôi không đủ dũng khí để vươn tay ra, cho nên cứ ngơ ngác ngồi nhìn chị như vậy.

Không biết qua bao lâu, chị ấy quay lại nói: “Nhìn đủ chưa?”  

Tôi không kịp phản ứng, nhanh chóng quay đầu nhìn sang hướng khác. Nhưng tôi cảm giác được mặt tôi nóng nóng, nhất định là đỏ bừng lên rồi

Nhất định An Nhiên đã nhìn thấy. Tôi có thể cảm giác được chị ấy khẽ cười.

“Có thể lái xe được chưa?” Lần này chắc là hỏi.

“Có thể. Có thể. Cảm ơn An tổng.” Tôi bối rối trả lời.

Vẫn là suốt một đường không nói năng gì.

Sao lại thế này? Lúc hai người đơn độc ở bên nhau chẳng lẽ cái khóa miệng không thể mở ra được sao?

Rầu rĩ suy nghĩ một mạch, phát hiện xe đã ngừng. Vừa định bước xuống xe thì mới phát hiện đây không phải là chỗ tôi ở mà là một nơi hoàn toàn xa lạ.  

Lúc này, An Nhiên lên tiếng: “Đây là nhà tôi, chỉ mang em lại đây nhìn một chút.”  

“A.”

Tôi còn đang suy nghĩ chị ấy mang tôi đến nhà chị ấy làm gì thì chị đã lái xe đi.

Nữ nhân này rốt cuộc định làm gì vậy? Thật sự là khiến cho đầu óc tôi phải choáng váng, nghĩ trăm lần, nghĩ mãi cũng không ra.

Qua một lúc sau, xe lại ngừng. Tôi lại ngẩng đầu lên nhìn, là cửa hàng tiện ích gần chỗ tôi ở.

Tôi có nhớ. Đối diện còn có một cômg viên rất lớn.

“Tại sao lại dừng ở đây?” Tôi hỏi chị.

“Có thể đi xuống với tôi một chút được không? Tôi có vài lời muốn nói với em.”  

“Có thể. Có thể.” Cũng chưa suy xét tôi còn đang mặc đồ thể thao thì miệng đã đầy hứa hẹn.  

“Chúng ta đi đến công viên đối diện đi.”

Trời ơi. Lòng tôi nghĩ, nhanh như vậy đã thăm dò địa hình xung quanh nhà tôi, thật là nhìn không ra phong cách của đại lão bản nha.

Chúng tôi cứ như vậy, yên lặng bước đi, rõ ràng nói là có chuyện muốn nói với tôi vậy mà cứ im lặng không chịu mở miệng.  

Đi một hồi, thật sự tôi không nhịn được nữa, căng da đầu hỏi chị: “An tổng, chị muốn nói với tôi cái gì?”  

“Tôi muốn hỏi em, hiện tại em có bạn trai chưa?”  

“À. Cái này, cái này. Hiện tại không có bạn trai. Nhưng thật ra trước kia thì từng có, bây giờ đã chia tay. An tổng, chị cũng đừng có giới thiệu cho tôi bạn trai. Ây, không cần. Tên Tuệ Tử kia suốt ngày cứ giới thiệu đàn ông cho tôi. Tôi đã phiền chết rồi. Tôi cũng không nghĩ muốn có bạn trai. Tôi cảm thấy chuyện tình cảm rất phiền phức. Thật sự rất phiền phức.”

Đây có thể xem là một câu dài hơi nhất mà tôi từng nói với chị.

“Ừm. Tôi biết rồi. Tôi không nghĩ sẽ giới thiệu bạn trai cho em. Chỉ là tôi, quên đi. Thật ra cũng không có gì.”  

Tôi cảm giác được trong lời nói này của chị có chút mất mát. Nhưng lúc ấy tôi không rõ là tại sao.

Đi thêm một lát. Tôi thấy bầu không khí có chút xấu hổ, liền đổi tư thế ôm lấy bả vai mình tiếp tục đi.  

An Nhiên liếc nhìn tôi, nói: “Mệt rồi sao? Nếu không tìm ghế ngồi nghỉ một lát đi.”

“Tôi không sao, An tổng, chị không mệt sao? Hôm nay đánh cầu xong còn phải đưa chúng tôi về. Hay là chúng ra về nhanh đi.”

Đột nhiên. Thời gian như ngừng đọng vài giây.  

“Ừ. Được.” Chị ấy bình tĩnh trả lời tôi.

Nhưng, từ giọng nói này, chính xác là tôi nghe thấy cảm xúc không vui trong đó.

Nhưng, tôi vẫn kiên định như cũ không dao động.
Bình Luận (0)
Comment