Một đường chạy từ công viên đến nhà tôi, An Nhiên vẫn luôn rầu rĩ không vui.
Tôi không biết là tại sao, chỉ có thể cảm giác chị ấy có gì đó không đúng.
Chị ấy lái xe rất chậm, mặc dù lúc này trên đường không nhiều xe. Nhưng cũng rất nhanh thì đến nhà tôi.
Bởi vì vị trí nhà của tôi, lần này chị đỗ xe ở xa một chút.
Sau khi dừng xe, chị cũng không lên tiếng nói chuyện với tôi. Ngược lại, tôi không biết mình có nên đi xuống xe hay là không.
“Sao vậy?” An Nhiên thấy tôi bất động, đột nhiên hỏi tôi.
“Ah. Tới nơi rồi. Tôi đi đây. Cảm ơn An tổng.” Tôi lấy đồ xong liền bước xuống xe.
“Trên đường về nhớ chú ý an toàn. Về đến nhà nhắn tin cho tôi biết.” Lần này tôi nhớ phải dặn dò chị ấy.
Chị gật đầu với tôi, vẫn như cũ không nói gì.
Tôi cúi đầu chào chị ấy rồi xoay người bước đi. Đi được vài bước, tôi không hề nghe thấy tiếng xe phát động.
Nghĩ thầm hẳn là chị ấy vẫn chưa đi, nhưng lại không dám quay đầu lại nhìn.
Một mạch đi thẳng về phía trước.
Đi đến trước cửa nhà tôi, tôi vẫn không nhịn được quay đầu lại nhìn, xe chị ấy vẫn ngừng xa xa ở đó, mãi nằm bất động.
Đột nhiên trong lòng tôi cũng cảm thấy khổ sở. Tôi không đi lên lầu, cũng không phất tay với chị ấy, không động đậy, cứ đứng tại chỗ nhìn chị.
Không biết rốt cuộc đứng đó bao lâu. Đột nhiên lại muốn gọi điện cho chị. Vì thế mà tôi điên cuồng lục lọi tìm di động.
Di động còn chưa tìm được thì liền nhìn thấy đèn xe của chị đột nhiên sáng lên, sau đó vèo một tiếng chạy vụt đi.
Khi xe lướt qua tôi, ngừng cũng không ngừng, chị không quay đầu lại nhìn tôi.
Lúc này tim tôi đột nhiên đau nhói, trong lòng có cảm giác ê ẩm sụp đổ như bị vứt bỏ.
Thật ra hôm đó, vốn là An Nhiên muốn hẹn tôi ngày thứ bảy hôm sau đi ra ngoài du ngoạn.
Bởi vì chị ấy biết cuối tuần tôi phải đi công tác, có lẽ sẽ không gặp nhau một thời gian cho nên muốn cùng nhau ra ngoài chơi.
Nhưng lúc ở công viên, tôi nói với chị mấy lời ma quỷ kia nên mới khiến chị gạt đi ý niệm này.
Chị nói, khi đó, chị ngồi trong xe nhìn tôi bước từng bước một đi về phía trước, chị liền nghĩ bản thân chị không nên áp đặt lên tôi thứ tình cảm ấy.
Chị còn nói, ngay lúc đó, nhìn tôi đơn thuần mỹ lệ, lại đơn giản như thế. Chị không đành lòng lôi tôi vào những thứ tình cảm rắc rối này.
Chị quyết định, từ nay về sau sẽ làm một người tỷ tỷ cứ vậy quan tâm tôi là đã đủ thỏa mãn rồi. Có lẽ như vậy với tất cả cả mọi người sẽ nhẹ nhõm hơn.
Rốt cuộc thì ngay cả bản thân chị đối với những thứ tình cảm này cũng không hề có kinh nghiệm.
Nhưng khi tôi dừng lại, quay đầu nhìn về chị và xe cứ bất động, thì chị lại không đủ kiên định.
Chị nói rằng chị sợ nếu như bản thân cứ tiếp tục như thế chị sẽ không màn đến tất cả mà lao ra khỏi xe đi đến ôm lấy tôi.
Cho nên, chị mới không nhìn tôi mà lái xe rời đi.
Vì vậy. Cả một con đường rộng lớn thênh thang để lại một con người không biết đi đâu về đâu.
Cho đến khi tôi lấy lại tinh thần quay trở về nhà thì cũng đã mất một thời gian thật lâu.
Cảm thấy chỉ một lúc sau An Nhiên liền nhắn tin đến cho tôi.
“Tôi tới rồi.”
“Tốt rồi.”
“Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Thật ra ngày đó chị không trực tiếp đi thẳng về nhà. Chị cứ điên cuồng lái xe trên đường.
Chị nói chị muốn để bản thân tỉnh táo hơn, muốn chính mình phải thật bình tĩnh.
Sau này khi tôi với chị nói với nhau về chuyện này, tôi còn vô sỉ hỏi lại chị, nếu như hôm đó đang lái xe vù vù mà hết xăng thì phải làm sao?
Chị hung hăng phùng mang trợn má liếc tôi, nói: “Không có nếu như!”
Thật là khí phách. Ha ha.
Buổi tối hôm đó trôi qua như thế nào tôi cũng không nhớ rõ. Tóm lại cả buối tôi cứ mơ mơ màng màng không ngủ được.
Vì vậy mà sáng hôm sau tôi liền đưa ra một quyết định.
Tôi phải gọi điện cho An Nhiên. Tôi muốn gọi điện cho chị, tôi muốn nghe giọng nói của chị.
Mặc dù trước đó đã chấn chỉnh tâm lý, lập đi lặp lại hồi lâu. Nhưng cuối cùng thì cảm tính của tôi cũng đã chiến thắng lý tính. Lạc quan đã đánh bại được bi quan.
Không sai biệt, khoảng 10 giờ sáng, lần đầu tiên tôi chủ động gọi điện cho An Nhiên.
Hai tiếng đếm vang lên đã có người tiếp.
“Tôi là An Nhiên.” Trong giọng nói không nghe ra bất kì cảm xúc gì.
“A, là, là tôi.” Tôi lại không thể nói chuyện bình thường.
“Tôi biết. Sao vậy?”
“Không có gì, tôi chỉ muốn gọi điện cho chị. Là, cuối tuần này tôi phải đi công tác.” Không biết mắc mớ gì lại nói ra như vây.
Một câu.
“Ừ. Tôi biết.”
“Vậy, không có gì. Đợi tôi công tác trở về sẽ gọi lại cho chị.”
Tôi thấy có lẽ là tối hôm qua nhìn thấy màn lái xe rời đi của chị đã dọa tôi sợ rồi, sợ chị mặc kệ tôi, cho nên mới muốn gọi điện để xác nhận. Đúng vậy, chắc chắn là như vậy.
“Ừ. Được rồi. Em công tác nhớ chú ý an toàn.” Chị rất bình tĩnh dặn dò tôi. Không có bất cứ một câu nói dư thừa vô nghĩa nào.
Nhưng, chị ấy có bắt máy. Như vậy chứng minh chị ấy sẽ không bỏ mặc tôi. Tâm lý ngay lúc đó của tôi là như vậy.
Sau khi điện xong. Tâm tình của tôi dường như tốt hơn rất nhiều, cảm giác như hòn đá đang treo lơ lửng đã được gỡ xuống.
Vì thế, tôi cứ vui vui vẻ vẻ, vô tâm không phế bỏ đi công tác.