[ 23]
Đoạn thời gian tiếp của tôi trôi qua cũng chẳng tốt đẹp gì. Tôi không dám có bất kỳ ý muốn chủ động liên hệ nào cho An Nhiên.
Cũng biết rõ An Nhiên sẽ không đến tìm tôi nữa, thậm chí có lẽ sau này tôi sẽ không nghe được giọng nói của chị hay nhìn thấy được hình dáng của chị.
Trong lòng tôi hoàn toàn tìm không ra lối thoát. Cho nên tôu muốn dùng mọi thứ có thể làm tê liệt suy nghĩ bản thân.
Vì vậy, mỗi ngày tôi liều mạng vào công việc, sau khi tan sở thì gọi cho Tuệ Tử điên cuồng đánh cầu.
Cuối tuần thì rủ rê bạn bè dạo phố, mua sắm, thậm chí là uống rượu.
Đúng vậy, đoạn thời gian đó, tôi thường xuyên uống rượu.
Không hiểu được tôi muốn uống say để bản thân quên đi hết mọi chuyện hay là muốn cho bản thân tỉnh táo, có thêm dũng cảm để đối mặt với tất cả.
Sự thật chứng minh, tôi nửa tỉnh nửa say.
Khi tôi bản thấy bản thân sắp hỏng mất thì hai ngày cuối tuần đó tôi trở về Trung Quốc.
Đó là lần đầu tiên tôi về nước nhưng không về nhà, mà tôi trực tiếp chạy đến chỗ Mia.
Mia chứng kiến dáng vẻ mất hồn mất vía của tôi liền ôm lấy tôi, đau lòng hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì? Tại sao đột nhiên lại quay về.
Nhưng, ngay lúc đó tôi không biết phải mở miệng thế nào, nước mắt vẫn rơi nhưng một lời cũng chưa nói.
Cô ấy hận chết tôi như vậy. Gấp đến độ ở bên cạnh giậm chận. Đúng là nữ nhân nóng nảy.
Một lát sau, Mia nhìn tôi vẫn chưa có ý định mở miệng nói chuyện, cô ấy nói: "Cho cậu thời gian 10 phút, trước cậu phải bình tĩnh lại. Mình nói cho cậu biết, mặc kệ là có chuyện gì xảy ra, nếu như cậu không nói, ngay cả thần tiên cũng không giúp được cậu. Cho nên, mặc kệ là có bao nhiêu chuyện, cậu nói hết ra cho mình!"
Nói xong liền xoay người muốn rời đi.
Tôi nhanh chóng gọi cô ấy: "Cậu đừng đi, mình cần 1 phút là đủ rồi."
Mia dĩ nhiên bị tôi chọc phát cười, nhưng vẫn là xấu xa nói: "Còn biết đùa, có lẽ không phải chuyện gì lớn."
"Mia, thật sự là chuyện lớn. Cậu phải tin mình." Lần này tôi nghiêm túc nói.
"Được. Vậy cậu nói đi." Cô ấy cũng rất nghiêm túc ngồi xuống.
Tôi thật sự nhớ không rõ lúc đó kể lại với Mia thế nào.
Chắc là kể từ cái duyên với Ảnh tỷ mà bắt đầu quen biết An Nhiên, rồi kể toàn bộ những chuyên xảy ra sau này cho Mia nghe.
Sau khi nói xong, vẻ mặt tôi thấp thỏm nhìn cô ấy, thật sự sợ do lượng thông tin quá mức này hù dọa đến cô ấy.
Nhưng không nghĩ tới, Mia nghe xong đặc biệt ung dung hỏi tôi: "Mình đây xin hỏi cậu, bây giờ cậu đang chết sống bối rồi về điều gì?"
"Mình, mình, mình thích An Nhiên, có lẽ An Nhiên cũng thích mình, như vậy hai người bọn mình có thể sống bên nhau được sao?" Tôi đặc biệt thiếu tự tin nói.
"Từ Mạt Phi, cậu đúng là đồ hỗn đản! An Nhiên thích cậu sao? Cô ấy là yêu cậu chết mất đấy!" Cô ấy vô cùng hung dữ gọi tên tôi. Cũng không đợi tôi trả lời lại liền bắu đầu bla bla bla giáo huấn tôi: "Cậu nói xem cậu là một du học sinh, tại sao đầu óc cậu lại có thể như lão mụ mụ trong xã hội cũ, phong kiến đến mức như vậy."
"Cậu là lão mụ mụ thì có!" Vừa nghe cô ấy nói tôi giống lão mụ mụ tôi thấy không vui chút nào.
"Cậu có biết, trên thế giới này những người yêu nhau tỷ lệ gặp được là bao nhiêu không?"
"Làm sao mình biết được."
"Mình cũng không biết. Ha ha." Cô ấy tự nói xong tự cười. Mia chính là như vậy, một hồi chính kinh một hồi lại đặc biệt không đứng đắn.
"Phi Phi, mình nghiêm túc nói với cậu. Mình không quan tâm cậu thích người tốt hay người xấu, là nam hay là nữ. Chỉ cần cậu thích, mình đều ủng hộ cậu. Hơn nữa yêu chính là yêu, bản thân tình yêu không hề có đúng sai, chỉ có yêu hay không yêu mà thôi. Tình yêu của cậu là phải do chính cậu cảm nhận, không phải yêu để cho người khác xem. Nếu như An Nhiên không còn yêu cậu, đó là bản án từ hình dành cho cậu. Cho nên cậu mau theo đuổi An Nhiên trở về cho mình!"
Quả nhiên là một thần trợ công. Thảo nào sau này quan hệ của cô ấy với An Nhiên lại tốt như vậy.
Nghe xong những lời Mia lời nói, thật sự là ngoài dự liệu của tôi. Chúng tôi đối với tình cảm của mỗi người đến bây giờ chưa từng bàn luận sâu sắc đến như vậy.
Thế nhưng, tôi biết lần này tôi trở về tìm cô ấy là rất đúng.
Trong lòng tôi đột nhiên hiểu ra rất nhiều, cũng thanh tỉnh hơn. Cả người như được khai sáng.
Tôi bắt đầu nhớ An Nhiên. Nhớ chị đang làm gì, nhớ gần đây chị trải qua thế nào.
Thật ra, đoạn thời gian đó An Nhiên sao lại trôi qua tốt đẹp được.
Khi tôi hỏi chị, chị vẫn không chịu nói cho tôi biết đoạn thời gian đó của chị như thế nào, thậm chí đến bây giờ tôi cũng không biết được.
Cụ thể tôi không nhớ rõ đã bao lâu chúng tôi không liên lạc với nhau, nhớ lại chỉ cảm thấy nó vô cùng dài dằng dặc.
Sau này An Nhiên nói cho tôi biết, chỉ có một tháng chúng tôi không liên lạc.
Tôi hỏi chị: Sao nó lại dài như một thế kỷ vậy.