Sự Chờ Đợi Mỹ Lệ Nhất Của Em

Chương 7

Hai ngày sau, tôi không đến công ty, bồi Ảnh tỷ đi dạo chơi khắp nơi, mua vài món đồ.

Ảnh tỷ hỏi tôi có muốn mang thứ gì về cho Mia hay không? Tôi nói là không cần, không cần phải như thế, định kỳ tôi sẽ cho cô ấy, nữ nhân này đòi hỏi nhiều lắm chị vác không nổi đâu.

Ảnh tỷ nói: "Thật sự ghen tỵ với Mia khi có một tỷ muội tốt như em”

Nghe trong giọng nói cô ấy có chút sâu kín tâm tư, tôi nhanh chóng trả lời: “Đã nhiều năm như vậy rồi, muốn bỏ cũng bỏ không được, cảm giác đã thành thói quen, nếu như Ảnh tỷ chấp nhận, về sao chị cũng là tỷ tỷ của em.”

Ảnh tỷ nghe xong vỗ vỗ vai tôi, không nói gì.

Hai ngày ở chung này, chúng tôi đều không nhắc tới đến An Nhiên, tôi cũng không hỏi đến kết quả bàn bạc của Ảnh tỷ và chị ấy thế nào.  

Khi đó tôi nhất quyết cho rằng, sau này tôi và An Nhiên sẽ không còn bất cứ một cuộc gặp gỡ nào.

Theo kế hoạch Ảnh tỷ muốn đến tham quan triễn lãm tranh nên phải rời đi trước một ngày, do vé Joe tặng cho tôi không phải cùng một nhóm, cho nên Ảnh tỷ nói tôi không cần phải đi theo, cô ấy có thể đi một mình. Như vậy tôi liền trở lại đi làm.

Hai ngày không đến công ty, bao nhiêu công việc chất chồng chất đống lên.  

Pha một tách cà phê đen thật lớn, tôi muốn đem công việc xử lý thật nhanh chóng, tranh thủ buổi tối tam làm sớm hơn một chút mời Ảnh tỷ đi ăn.

Đúng vậy, tôi thích cà phê, rất thích cà phê đen, hơn nữa vào mùa hè siêu thích loại cà phê đen đá. Tuy dạ dày không tốt nhưng tôi cũng không kiêng cử.

Về sau, cũng bởi vì sở thích này đã khiến cho An đại nhân nổi điên không ít lần.

Buổi chiều này thật sự vô cùng bận rộn, cấp trên gọi một cú điện thoại thông báo cho tôi đến văn phòng của ông ấy, tôi có dự cảm chắc chắn đây chẳng phải là chuyện tốt gì.

Quả nhiên, vào tháng sau ông ấy muốn tôi đi một chuyến công tác đến chi nhánh công ty ở Bắc Kinh.

Nói thật, tôi không thích đi công tác, tôi không thích bay tới bay lui, lại càng không thích cảm giác mờ mịt. Nhưng nghĩ đến có thể nhìn thấy Mia thì cũng vui vẻ hơn phần nào 

Trở về phòng làm việc, tôi tiếp tục lao đầu vào số công việc còn xót lại của hôm nay, bất tri bất giác hơn một tiếng đã trôi qua.

Đột nhiên tôi nghĩ đến nên liên lạc với Ảnh tỷ, hẹn cô ấy buổi tối cùng nhau ăn cơm. Vì vậy cầm điện thoại lên chuẩn bị nhắn tin cho cô ấy.  

Sau đó phát hiện có một cuộc gọi gỡ, là một dãy số lạ gọi đến, nhìn qua đại khái đac hơn một tiếng trước, chắc là gọi đến lúc tôi đang ở phòng làm việc của sếp, thuận tay bấm gọi lại, hai tiếng vang lên liền có người nhận.

Không đợi tôi mở lời hỏi là ai, liền nghe thấy giọng nói dễ nghe từ đầu dây bên kia “Tôi là An Nhiên.”

Nghe thấy cái tên này, trong đầu tôi liền hiện lên vô số dấu chấm hỏi.

Tại sao chị ấy lại gọi cho tôi? Sao chị ấy biết được số điện thoại của tôi? Chị ấy gọi điện tìm tôi có chuyện gì?

Nói chung, tất cả các nghi vấn chỉ trong một khắc liền ồ ạt xông ra.

Nhưng đến lúc tôi mở miệng nói thì lại là: “A, xin lỗi, vừa nãy tôi không kịp xem điện thoại... "

“Tôi biết nhất định là em đang bận. Cho nên tôi không gọi đến nữa.”  Chị ấy nhẹ giọng nói.

“À.”

“Bây giờ có thể tiếp điện thoại sao?” Chị ấy nhàn nhạt hỏi.

“Có thể.”

Đột nhiên không biết là tại sao tôi lại mất đi năng lực nói chuyện, hơn nữa từ lúc biết người đang nói qua điện thoại là chị, tôi liền đứng phăng dậy bước ra khỏi phòng làm việc.

Chị ấy nói tiếp: “Tối nay tam làm ăn cơm chung không. Tôi biết Ảnh tỷ này mai trở về, muốn mời hai người cùng nhau ăn cơm, chỗ đã chọn xong, mấy giờ em tan tầm? Tôi qua đó đón em.”

“Ừm, được rồi, tôi lập tức liên lạc với Ảnh tỷ, căn bản cũng định cùng ăn một bữa tối với chị ấy.”  

Lúc này ngược lại tôi trả lời cực kỳ nhanh.  

“Cô ấy đã biết rồi. Tôi và cô ấy muốn gọi điện nói cho em biết.”  

“À.”

“Vậy mấy giờ em tan tầm? Nói cho tôi biết địa chỉ công ty, tôi qua đó đó em.” Chị ấy lại nói thêm một lần muốn tới đón tôi.

Lập tức tôi như bị quỷ nhập vào người, đầu óc nổ bùm bùm nói với chị: “Không cần phiền phức, An tổng. Cứ nói cho tôi biết chỗ hẹn, tôi tự mình đi đến là được rồi, tôi có thể tìm được. Cũng không phải là quá xa! Còn có còn có, đỗ xe ở công ty tôi thật sự là một chuyện rất khó.”

Sau đó chị ấy không trả lời, tôi nói tiếp: “Nếu như An tổng có thời gian, vậy có thể phiền chị giúp tôi đi đón Ảnh tỷ không, tôi mới vừa nói là sẽ đến đón chị ấy rồi…”

“Ha ha. Yên tâm đi, tôi sẽ đi đón Ảnh tỷ. Buổi tối gặp lại.” Đột nhiên chị ấy lại cười.

“Ừm.” Lại là một chữ, ai, thế nào tôi lại bày ra cái bộ dáng kinh sợ này chứ.  

Qua mấy giây, đầu dây bên kia không có âm thanh, cũng không nói gì, tôi cho là chị ấy đã cúp điện thoại. Đột nhiên chị ấy lại lên tiếng: “Nhớ đem số điện thoại của tôi lưu lại cho kỹ.”

Không chờ tôi nói thêm một chữ “Ừm” nữa thì điện thoại đã cúp. Có thể là không muốn nghe nữa a!  

Nghe thấy tiếng bíp bíp trong điện vang lên, lúc này tôi mới hòa hoãn lại tinh thần.

Không biết chuyện gì đã xảy ra, sau cú điện thoại đó, trong lòng tôi cứ có cảm giác là lạ.

Trong thang máy, tôi lưu lại số điện thoại của chị ấy. Tôi lưu là: An tổng.

Thật sự, tôi gọi chị ấy là An tổng một thời gian khá dài, khiến cho chị ấy đặc biệt chán ghét.
Bình Luận (0)
Comment