Sự Chờ Đợi Mỹ Lệ Nhất Của Em

Chương 8

An Nhiên hẹn chúng tôi ở một nhà hàng món Nhật đặc biệt yên tĩnh. Lúc tôi đến, chị ấy và Ảnh tỷ đã ngồi chờ sẵn ở đó.

An tổng mặc một bộ tây trang xanh trắng giản dị, tóc được búi cao, xinh đẹp ngồi ở kia trò chuyện cùng Ảnh tỷ.

Nhìn thấy tôi đi vào cũng không có ý định đứng lên, chỉ thuận tay kéo ngay cái ghế bên cạnh chị ấy để cho tôi ngồi xuống.

Tôi gật đầu với chị ấy, trong lúc chị ấy nhìn tôi, ánh mắt ấy sáng lên bất chợt trở nên vô cùng sáng sủa.

Đây là lần thứ hai tôi gặp An Nhiên, không hiểu vì sao tôi cảm thấy được chị ấy nhìn như thế, cảm giác lại hạnh phúc vô cùng.

Là tại sao, tôi không nghĩ sâu xa, cũng không dám nghĩ nhiều thêm về nó.

Bữa ăn này Ảnh tỷ thưởng thức rất vui vẻ. Vẫn là An tổng, chỉ có An tổng. Hai người trò chuyện với nhau hết sức ăn ý.

Tựa như tôi còn chuyện hẹn gặp nhau ở Bắc Kinh gì đó vẫn chưa bàn đến, nhưng tôi cũng không quá để ý.

Vẫn là ngồi đấy giúp hai người họ gấp thức ăn, giúp hai người rót nước, rót rượu.

Hôm nay, An Nhiên gọi cho Ảnh tỷ rượu sake, do chị ấy còn phải lái xe nên để tôi uống với Ảnh tỷ một ly.

Thật ra tôi không thích uống rượu, nhưng thứ tôi hứng thú chính là cái cảm giác nửa tỉnh nửa sau khi uống.

Hơn nữa rượu sake Nhật Bản thật sự uống không ngon, cho nên uống xong một ly tôi cũng không muốn uống tiếp.

Không nghĩ đến An Nhiên lại cầm chai rượu lên rót thêm cho tôi một ly, sau đó chặn lấy tay tôi đang cố gắng ngăn cản.

Nghiêng người sang nhẹ nhàng nói với tôi: "Không sao đâu, uống say tôi sẽ đưa em về nhà."

Trong nháy mắt, tôi cảm giác như mình bị chập mạch, không biết phải phản ứng thế nào. Hơn nữa trên người chị ấy lại bay đến hương thơm nhàn nhạt, không chút lưu tình xâm nhập vào não bộ làm thần kinh tôi tê dại.

Tôi nhớ ra rồi, đúng rồi, đây là hương thơm mà lần đâu tôi gặp chị ấy.

Kể từ lúc đó, tôi đã yêu chết cái mùi hương này. Vì vậy mà cho đến giờ tôi không cho chị ấy đổi loại nước hoa nào khác.

Sau này, tôi nói với chị ấy là, thật ra từ lần đầu gặp mặt em đã nhớ rất kỹ giọng nói và mùi hương của chị.

Kết quả là An tổng lại làm nũng, nhõng nhẽo định tội tôi, nói là tôi chỉ thích giọng nói và mùi hương của chị, căn bản không phải tôi yêu chị.

Hắc. Chị ấy đúng là đáng yêu.
Bình Luận (0)
Comment