Sự Cố Lãng Mạn

Chương 30


Edit: Hừa; Beta: Pate.
Hai tuần tiếp theo công việc đều bắt đầu từ bảy giờ sáng, làm mãi cho đến một, hai giờ sáng mới kết thúc, với cường độ như thế làm thân thể An Minh Tri có hơi chịu không nổi.
Mới đầu cậu vẫn kiên trì trụ lại, dù sao thì đây chỉ là chuyện bình thường với nhiều diễn viên và nhân viên công tác đoàn phim mà thôi.

Từ ngày hôm qua là bắt đầu những cảnh diễn lớn vào ban đêm, hai đêm liên tiếp liền diễn từ sáng sớm cho tới hừng đông, khoảng thời gian làm việc dài nhất là làm việc suốt ba mươi tiếng không ngủ, cậu cảm thấy chỉ cần mình nằm úp sấp trên mặt bàn thôi cũng có thể chìm vào giấc mộng được, thức đến hai mắt đều đỏ tơ máu, thân thể cũng gần như kiệt quệ.
Chuyện này không có gì đáng bực bội cả, Phong Trì còn ngủ ít hơn cả cậu, đạo diễn với những nhân viên khác còn bận hơn cậu mà, bánh răng không ngừng vận hành và làm việc không ai nghỉ ngơi cả.

Chỉ có điều thân thể An Minh Tri kém hơn người khác, đôi lúc sẽ tham ngủ hơn người bình thường, hơi quá sức thôi cậu đã không chịu nổi huống chi hai đêm liền này.
Nhìn qua thì có vẻ Phong Trì vẫn giữ được phong độ, ngoài lý do thể lực ra thì Phong Trì thường xuyên phải tham gia các trường quay khác, nhận phỏng vấn, chương trình tạp kỹ, quay chụp quảng cáo,… chạy tới chạy lui như vậy, suốt đêm không ngủ là chuyện thường như cơm bữa, nhiều khi ngủ bù chưa được hai tiếng thì lịch trình kế tiếp đã đuổi tới nơi, quầng thâm ở mắt chỉ đành dùng lớp trang điểm che đi.

Phong Trì đã quen rồi.
Ngược lại là An Minh Tri, một năm cậu chỉ nhận có hai bộ phim, những lúc khác thì toàn rảnh rỗi ở nhà đã quen với nhàn tản rồi, bây giờ nhận một cường độ làm việc cao tiêu tốn sức lực thế này, An Minh Tri chưa thể thích ứng ngay được.
Mệt thì mệt, tiến độ quay chụp vẫn phải theo sát, toàn bộ đoàn phim mấy trăm người đâu thể chỉ vì cậu đuối sức cần nghỉ ngơi mà không quay tiếp chụp tiếp được đâu, không thì lỗ vốn mất.

Cho nên An Minh Tri đành phải gồng mình chống đỡ, hôm nay là ngày cuối của buổi quay đêm rồi, diễn xong đạo diễn sẽ cho mọi người một ngày nghỉ ngơi, cậu nhắm chừng sẽ dành toàn bộ để ngủ bù.
Nhưng ngay lúc này vẫn đang diễn, trạng thái hơi đi xuống đầu óc An Minh Tri không nhanh nhạy được nữa.

Phong Trì đi tới đưa cho cậu một lon nước tăng lực: “Lúc buồn ngủ tôi hay uống cái này, rất hữu hiệu đó.”

Phản ứng của An Minh Tri có hơi chậm chạp, nhận lấy uống vài ngụm.
“Hôm qua nghe mọi người nói là muốn đưa bộ phim này tham gia tranh cử giải phim điện ảnh lớn vào tháng Bảy, đạo diễn Nghê đang nóng lòng muốn đẩy nhanh tiến độ nên cường độ quay phim hơi cao thật.” Phong Trì cười nói: “Đừng nói là anh, tôi còn hơi chịu không được này.”
Lúc thường Phong Trì chạy lịch trình rất nhiều trong suốt hai năm qua gần như là làm việc liên tục, chưa nói đến có thể nghỉ ngơi dài hạn hai, ba tháng gì đó, có được một ngày để ngủ đã mừng lắm rồi, đối với vài người ở một khía cạnh nào đó, đôi khi đóng phim cũng là một dạng nghỉ dưỡng.
May là vậy, chứ đối diện với cường độ quay chụp dày đặc này cùng với độ khó của các động tác diễn, Phong Trì suýt không đỡ nổi.
Đến phân cảnh cuối cùng phải quay trong hôm nay rồi, diễn xong cảnh này sẽ hoàn thành công việc, đầu óc An Minh Tri lại không tỉnh táo nổi, sau hai lần không nắm bắt kịp lời thoại với Phong Trì, đạo diễn đành phải gọi thẻ, yêu cầu làm lại.
An Minh Tri hướng mọi người nói “Xin lỗi”, điều chỉnh lại trạng thái của mình cho thật tốt.

Lúc này mới thuận lợi một chút, có vài đoạn thoại An Minh Tri bị vấp nói không rõ, nhưng giọng nói có thể cắt sửa ở phần ghi âm hậu kỳ nên không phải vấn đề lớn gì, đạo diễn xem lại phân cảnh vừa quay một lần, hô “Qua!”
Tất cả mọi người lục tục đi thu dọn đồ đạc, cả người An Minh Tri được thả lỏng ra, bỗng nhiên hai chân cậu mềm nhũn, lảo đảo té xuống đất.
Phong Trì đứng gần nhất, phản xạ lại đầu tiên, hướng về phía mọi người hô to: “Mau gọi xe cấp cứu!”
Trường quay chớp mắt trở nên rối loạn, Nghê Hồng Diệu nhanh chóng đi tới kiểm tra sự việc gọi mọi người nhanh tìm nhân viên y tế.

Nghê Hồng Diệu đổ mồ hôi lạnh toàn thân, nếu như An Minh Tri xảy ra chuyện dù chỉ một chút thì y không thể gánh nổi trách nhiệm này được.
Bây giờ Hạng Tuyết  không có ở đây, cô đang nghỉ ngơi trong xe, vừa nghe được tin tức cô lập tức sợ hãi, điện thoại cầm không chắc để rơi xuống đất.

Sau đó cô run lập cập nhặt điện thoại lên, gọi điện thoại cho Trịnh Dụ Chương ngay tức khắc.
Xe cấp cứu phóng tới rất nhanh, sau mười phút bọn họ đã ở trung tâm cấp cứu rồi.
Thực ra An Minh Tri vẫn chưa mất hết ý thức, lúc cậu ngã xuống còn nghe được tiếng nói của Phong Trì, còn nghe được nhiều tiếng bước chân hỗn loạn xung quanh mình, mơ màng cảm thấy nhân viên y tế đưa cậu lên xe cứu thương nhưng mà giờ cậu mệt quá, hai chân vô lực toàn thân không nhúc nhích được, cố gắng hết sức cũng chẳng mở mắt được.
“Không có nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là kiệt sức thôi, phải nghỉ ngơi mấy ngày cho khỏe đi.” Bác sĩ nói, “Cho dù trẻ tuổi thì cũng phải chú ý chừng mực mà làm việc, nếu cứ tiếp tục sẽ dễ dẫn đến đột tử.”

Y tá treo túi nước biển lên cho An Minh Tri, lúc này cậu mới thấy đỡ hơn một chút, toàn thân không còn vô lực nữa, chắc là bên trong thuốc có thành phần an thần, không lâu sau đó thì ngủ mất, mơ thấy một giấc mơ mờ mịt.
An Minh Tri mơ thấy mẹ của Trịnh Dư Dương trở lại, đó là một người phụ nữ Hoa kiều xinh đẹp, trên người mặc một bộ sườn xám viền ren lộng lẫy trong tay là chiếc túi xách, phong trần mệt mỏi.

Cô ôm Trịnh Dư Dương nho nhỏ ở trong lòng, Trịnh Dụ Chương đứng bên cạnh cô, Trịnh Trinh Trinh cũng đứng kề bên, cả nhà bốn người bọn họ đứng đó nhìn An Minh Tri chằm chằm như đang nhìn một con quái vật, nói: “Tại sao cậu còn chưa cút đi?”
Tại sao cậu còn chưa cút đi, nhìn người một nhà bọn họ quây quần ngọt ngào, lại như chất độc đổ vào cổ họng cậu, nó làm cậu bị câm, làm cho cậu không thể phát ra dù chỉ một âm thanh.
Cậu muốn lại gần ôm lấy Trịnh Dư Dương, thằng bé vốn nhát gan sợ người lạ, nếu nằm trong lòng ngực người xa lạ nó thì chắc chắn sẽ khóc rất to nhưng hôm nay cậu nhóc không khóc mà lại nhìn trừng trừng An Minh Tri nói, em không cần ca ca, em cần mẹ.
Mũi An Minh Tri chua xót, trái tim cậu như bị giáng từng cú đấm thật mạnh khiến cậu thở không ra hơi.

Cậu quay sang nhìn Trịnh Dụ Chương, Trịnh Dụ Chương lại ôm eo của người phụ nữ đầy thân mật, hôn nhẹ lên gò má cô.
An Minh Tri muốn chạy thoát khỏi nơi này nhưng cho dù có cố gắng thế nào đi nữa đôi chân cậu cũng không thể cử động.
Mẹ của Trịnh Dư Dương nói với cậu, mấy năm qua làm phiền cậu rồi, nhưng chồng là của tôi, con trai cũng là của tôi, cậu ở đây chẳng khác nào làm đồ thừa thãi? Nói xong, cô liếc mắt nhìn Trịnh Dụ Chương hỏi, phải không nào chồng của em?
Trên khuôn mặt mà cậu quen thuộc của Trịnh Dụ Chương lộ ra nụ cười dịu dàng.
An Minh Tri vừa si mê, lưu luyến vừa đau hận tột cùng nhìn Trịnh Dụ Chương, tức giận đến mức không thể hô hấp rồi hình như có người trói tay trói chân cậu lại, vứt xuống hồ nước cậu luôn kinh hãi, nhưng cậu chỉ có thể cảm nhận từng đợt sóng nước tràn vào thân thể cắn nuốt chút không khí còn sót lại của cậu.
Cậu nhìn thấy bọn họ đi xa rồi, người phụ nữ nọ dựa vào Trịnh Dụ Chương còn tay dắt Trịnh Trinh Trinh và Trịnh Dư Dương, càng ngày càng xa rồi.
Đột nhiên người phụ nữ quay đầu lại nhìn về phía An Minh Tri phất tay áo một cái, An Minh Tri nhìn thấy hình dáng của cô biến thành một gương mặt cậu quen biết.
Cậu muốn hét lên nhưng không thể, rồi bỗng nhiên tỉnh dậy.
“A?” Trịnh Dư Dương ngồi ở giường bệnh bên cạnh nhìn cậu.
Một lớn một nhỏ đối mắt nhìn nhau, nhìn thấy Trịnh Dư Dương làm cậu tưởng mình vẫn nằm trong giấc mơ kia, có lẽ là một giấc mộng khác.
Sau đó cậu thấy Trịnh Dụ Chương đang ngồi một bên.

Quả nhiên đây là một giấc mơ khác, giấc mơ có hai cha con nhà họ Trịnh.

Tầm nhìn của cậu di chuyển sang chỗ khác tìm kiếm khắp nơi người phụ nữ trong giấc mộng trước kia, bên ngoài trời đã sáng, ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu lên giường bệnh, không có người phụ nữ nào cả, một y tá nữ cũng không có.
Trịnh Dụ Chương thấy cậu tỉnh rồi, đưa tay lau sạch sẽ nước mắt cho cậu, nói: “Mơ thấy gì à, sao em lại khóc?”
An Minh Tri càng không thể phân biệt được đây là mộng hay là thực.
Cậu mông lung nhìn Trịnh Dụ Chương, chắc là vừa mới tỉnh ngủ vẫn đang còn mơ màng ngái ngủ, cả người cậu như chết lặng.
Trịnh Dư Dương chui vào lồng ngực cha mình, tuy là cậu nhóc muốn chui vào lòng ca ca nhưng cha không cho nó trèo lên giường bệnh của An Minh Tri, còn bảo ca ca đang ngủ không được đánh thức.
An Minh Tri nhớ lại giấc mộng kia, quá chân thật, dù tỉnh lại đã một lúc lâu nhưng tâm hồn của cậu vẫn chìm trong hồ nước kia, cậu rất sợ vài giây nữa sẽ có một người phụ nữ đi tới, ôm lấy Trịnh Dư Dương rồi kéo Trịnh Dụ Chương đến bên người cô.
Mặc dù đã vô số lần cậu chuẩn bị cho mình rời đi, chỉ cần Trịnh Dụ Chương có người kề bên hắn cậu sẽ lập tức rời đi, mẹ của Dương Dương cũng được, người khác cũng được, tất cả không còn quan trọng nữa, chỉ là… Trịnh Dụ Chương không còn cần cậu nữa, những ý nghĩa khi cậu ở bên hắn đã tan biến rồi, cậu sẽ trở thành người phá hoại hạnh phúc gia đình của người khác mà thôi.
Nhưng hôm nay mới chỉ là giấc mơ mà An Minh Tri đã không thể chịu nổi một đòn rồi.
Trịnh Dụ Chương không nhắc tới thì không sao vừa nhắc đến An Minh Tri đã nhớ lại giấc mơ kia, trong lòng tràn đầy uất ức.

Cậu cảm giác mình vẫn còn vùng vẫy trong cơn mê, nước mắt không kiềm được rơi xuống.
Có một khoảng thời gian cậu học lớp 12, An Minh Tri thường xuyên mơ thấy từng người từng người thân nhất của mình rời đi, lúc bừng tỉnh dậy còn khóc một trận.

Không ngờ tới bây giờ đã lớn như vậy rồi nằm mơ thấy ác mộng vẫn chảy nước mắt.
Trịnh Dụ Chương hoảng loạn rối hết cả tay chân, hắn ngồi xuống bên giường dỗ dành cậu lau nước mắt cho cậu hỏi: “Làm sao thế này?”
An Minh Tri lắc đầu, cậu thấy mình mất mặt quá rồi, không cho hắn lại gần vùi mặt mình vào trong chăn, vang lên từng tiếng nấc nghẹn ngào.

Trên cánh tay cậu vẫn cắm kim tiêm truyền nước, không cẩn thận lại đụng đến.
“Đừng lộn xộn, coi chừng kim tiêm đâm em đau.” Trịnh Dụ Chương nói.

Hắn không hỏi cậu nữa, đem người trong chăn ôm vào trong lòng mình, An Minh Tri dựa vào bả vai của hắn khóc không thành tiếng giống như một đứa trẻ con.
An Minh Tri vẫn luôn đáng yêu vô cùng, từ khi còn nhỏ đã như vậy rồi, có những lúc cãi nhau với Trịnh Dụ Chương bị tủi thân đến mức bật khóc, khí thế bừng bừng lúc nãy biến mất trong nháy mắt.

Ở trên giường lại càng đáng yêu hơn, thường hay bị Trịnh Dụ Chương làm đến rưng rưng nước mắt.

Trịnh Dụ Chương còn bảo người cậu làm từ nước.
“Được rồi, được rồi.” Trịnh Dụ Chương vỗ về lưng cậu, “Trong mơ chỉ là giả mà thôi.”
Trước ngực hắn bị nước mắt làm ướt một mảng, An Minh Tri cảm thấy giấc mộng kia như một làn sương mù mãi không chịu tan bủa vây lấy tâm trí cậu, không ngừng quay quanh quay quanh.
An Minh Tri nghĩ thế nào cũng thấy rất oan ức, người phụ nữ kia, còn có động tác thân mật của Trịnh Dụ Chương tất cả đều làm cậu tức giận.

Lại nhớ tới, bỗng nhiên cậu quay qua cắn thật mạnh lên bả vai Trịnh Dụ Chương.
“A!” Trịnh Dụ Chương bị đau than một tiếng “ây dà”, cười nói, “Sao lại chuyển sang cắn tôi rồi, em là cún con à?”
Lời nói mang vẻ tức giận nhưng giọng điệu lại rất dịu dàng.

Ở bên phải hàm răng An Minh Tri có cái răng khểnh cắn người đau điếng, hắn cũng nhận lấy “đao búa” này không ít lần, An Minh Tri lúc trên giường cắn hắn rất khí thế.

Đây chính là phương thức xả giận của An Minh Tri, vừa trực tiếp vừa ấu trĩ, sau khi phát tiết xong thì đã khá hơn nhưng vẫn không kể với Trịnh Dụ Chương cậu đã mơ thấy những gì.
Những giấc mơ kỳ quái lạ lùng, quanh quẩn loạn xạ làm người ta không thể hiểu nổi.

Cho nên Trịnh Dụ Chương sẽ tuyệt đối không biết được, khuôn mặt cuối cùng của người phụ nữ mà cậu nhìn thấy là ai.
Lại chìm trong nước mắt ;;-;; thương An Minh Tri quá.

Bình Luận (0)
Comment