Sự Cố Lãng Mạn

Chương 31


Edit: Hừa; Beta: Pate.
Có đôi lúc Trịnh Dụ Chương cảm thấy tên nhóc An Minh Tri rất biết làm người khác đau lòng.

Lúc ở trên máy bay hắn còn nghĩ rằng đợi cậu tỉnh dậy rồi hắn chắc chắn sẽ mắng cậu một trận nên thân, hắn cho phép cậu ra ngoài đóng phim chứ không phải cho phép cậu bán mạng mình đi như vậy.

Nhưng lúc này An Minh Tri lại khóc, kế hoạch dạy dỗ trong đầu Trịnh Dụ Chương đã bay biến không còn một chữ nào.
Hắn không có số điện thoại của Hạng Tuyết, khi Hạng Tuyết gọi cho hắn là khoảng năm giờ sáng, cú điện thoại kia suýt thì bị nhầm thành cuộc gọi quấy rối mà cúp máy, Trịnh Dụ Chương thuộc tuýp người gắt ngủ rất ghét bị người khác đánh thức dậy.
Nhưng hắn vẫn nhận điện thoại, cô nàng trợ lý ở đầu dây bên kia bị dọa sợ sắp khóc, run lẩy bẩy nói An Minh Tri đóng phim xong bị té bất tỉnh ở trường quay.
Sau đó Trịnh Dụ Chương lập tức cúp điện thoại mặc quần áo chạy đến sân bay, vội đến mức chẳng nhớ mình đã xỏ tất vào chưa.

Còn thêm thằng nhãi Trịnh Dư Dương dậy rất sớm, thấy Trịnh Dụ Chương chạy ra ngoài thì quấn lấy không cho đi, Trịnh Dụ Chương sốt hết cả ruột đành lôi cổ thằng nhỏ theo luôn.
Mới sáng sớm trên đường không một bóng người, dù đi đường ở trong nội thành nhưng hắn phóng đến một trăm cây số trên giờ, thiết bị định vị trong xe không ngừng phát ra âm thanh cảnh báo hắn chạy quá tốc độ, mãi cho đến khi tới sân bay.
Sau ba tiếng đồng hồ, hắn có mặt ở đây.
An Minh Tri chỉ mới ngủ được bốn, năm tiếng, bây giờ đã hơn mười giờ sáng, cậu quá mệt mỏi ngay cả trong giấc mơ dây thần kinh cũng không được thả lỏng.

Đám khốn nạn Nghê Hồng Diệu dám bóc lột người của hắn đến như vậy sao, Trịnh Dụ Chương còn muốn đi tìm y tính sổ nhiều thứ lắm.
Nhóc con Trịnh Dư Dương bị tên hôn phụ* vứt bỏ sang một bên, nó nhìn thấy An Minh Tri khóc dù không biết lý do tại sao nhưng trong lòng nó cũng buồn bã theo.

Cái đầu nhỏ rủ xuống, lát sau đôi mắt rưng rưng muốn khóc.
*Hôn phụ: nôm na là người cha tồi.
“Em xem, em làm Dương Dương khóc theo rồi kìa.” Trịnh Dụ Chương sợ nhất là con trai nhỏ khóc, “Được rồi, nín khóc nhanh nào.”
Bây giờ An Minh Tri xác nhận được đây không phải mơ, là hiện thực, chắc là Hạng Tuyết đã gọi thông báo cho Trịnh Dụ Chương đến đây.
Mấy năm qua An Minh Tri ở bên ngoài đóng phim chưa từng xảy ra sự cố gì cho nên Trịnh Dụ Chương không quá lo lắng, nhưng trải qua vụ việc lần này, bây giờ hắn nghĩ lại vẫn còn thấy sợ hãi.


Nghề diễn viên vốn là công việc làm việc và nghỉ ngơi không có quy luật ngày đêm đảo ngược, thêm vào những lúc quay chụp cường độ cao như thế này, mệt đến bất tỉnh là hậu quả nhẹ nhất rồi.
An Minh Tri ôm lấy Trịnh Dư Dương, có cảm giác vui mừng của trải qua tai nạn rồi sống lại vậy.
“Ca ca…” Trịnh Dư Dương cũng ôm lấy cậu, trong lòng thằng bé vẫn còn khó chịu vì không biết tại sao ca ca nó lại khóc.

Cậu nhóc cũng thường khóc vì khổ sở, ví dụ như bị cha hung dữ nè, không được uống sữa nè, tìm mãi không thấy ca ca nè, nằm mơ thấy quái thú nè, tất cả đều là chuyện khó vượt qua, ca ca nó khóc vậy chắc chắn cũng vì gặp chuyện khó rồi.
“Ca ca đừng sợ, Dương Dương sẽ bảo vệ anh.” Thực ra nhóc con sợ lắm nhưng mà nó không muốn ca ca buồn bã hơn.
Cậu nhóc gần được bốn tuổi rồi, có thể bảo vệ tốt ca ca.
An Minh Tri hôn lên trán nó một cái, cuối cùng cũng nở nụ cười.

Ít nhất thì ở giây phút này Trịnh Dư Dương không phải đứa nhỏ ở trong lòng người phụ nữ kia, muốn có mẹ và ghét bỏ cậu.
Những đứa trẻ chưa được năm tuổi sẽ không ghi nhớ được nhiều thứ, những kí ức trước đó sẽ bị lãng quên dần khi chúng lớn lên, An Minh Tri không biết sau này Trịnh Dư Dương trưởng thành có nhớ được cậu là ai hay không, hoặc có lẽ thằng bé chỉ nhớ mang máng có một người như cậu, ở cùng nhà với nó hồi nhỏ, lúc lớn lên thì không thấy đâu nữa.

Nhưng chuyện đó không quan trọng, bởi vì sẽ có một người xứng đáng hơn xuất hiện, thay thế An Minh Tri.
Nhưng ít nhất ở hiện tại, bọn họ cảm thấy đối phương là quan trọng, như vậy là đủ rồi.
“Gầy rồi.” Trịnh Dụ Chương sờ khuôn mặt gầy đến hõm lại của cậu, nói: “Đoàn phim không cho em ăn cơm à?”
Làm gì có chuyện đó, đồ ăn ở đoàn phim rất tốt, không thể trách đoàn phim được chỉ trách cậu kén chọn mà thôi, bình thường khẩu vị không tốt lắm, cơm hộp của đoàn phim lại hơi nhiều dầu mỡ mà cậu chỉ có thể ăn được đồ thanh đạm, trước mặt mọi người không tiện nhờ Hạng Tuyết đi mua đồ ăn khác cho cậu nên cố ăn qua loa vài miếng.

Đến cuối ngày khi kết thúc công việc rồi cậu mới để Hạng Tuyết đi mua bữa khuya cho mình, đối với diễn viên việc giữ vóc dáng là điều cực kỳ quan trọng nữa.
Cậu ăn vụng nhiều như thế mà vẫn bị Trịnh Dụ Chương nhìn ra mình gầy đi.
“Không phải không có đồ ăn đâu, đạo diễn còn thường xuyên mời cơm tụi em nữa.” An Minh Tri nói.
Nhắc đến Nghê Hồng Diệu, Trịnh Dụ Chương lại bực bội: “Em còn dám nhắc đến hắn hả, tên khốn Nghê Hồng Diệu đó, hắn còn muốn giành giải thưởng? Tôi thấy là hắn muốn lấy mạng em đổi giải thưởng thì có.”
An Minh Tri thay đạo diễn giải thích: “Không nghiêm trọng như ngài nói đâu, là tại em tự mình cậy mạnh thôi.”
“Nếu hắn để em nghỉ ngơi một chút thì làm sao xảy ra chuyện này được?” Trịnh Dụ Chương nói, “Rõ ràng hắn muốn lấy mạng em đổi lấy hư vinh phù phiếm mà.”
“Có giải thưởng thì đâu chỉ một mình đạo diễn Nghê hưởng đâu…” An Minh Tri nói.

Thực ra Trịnh Dụ Chương đã nghe qua những hạng mục mà tổ phim chuyển thể đề cử lên rồi, một giải Nam chính xuất sắc nhất và ba giải cho phần hậu kỳ cắt nối biên tập, không đề cử giải Đạo diễn xuất sắc nhất nên đạo diễn Nghê làm vậy không phải vì bản thân y.
“Sắp làm mất mạng người đến nơi rồi, hắn còn muốn giải thưởng cái gì?” Trịnh Dụ Chương không phục.
An Minh Tri nhỏ giọng, phản bác hắn: “Nhưng chuyện bỏ công sức để đổi lấy là tất cả mọi người cùng chung sức mà.”
Trịnh Dụ Chương tức giận liếc cậu một cái, đó là những người khác, những người khác ra sao hắn chẳng quan tâm còn An Minh Tri thì đừng hòng hắn như thế.
Cậu muốn gì Trịnh Dụ Chương đều cho cậu hết, muốn mạng hắn cũng không thành vấn đề cho nên hắn mới không làm mọi cách cản trở sự nghiệp của An Minh Tri, cậu muốn đóng phim đóng kịch gì hắn đều chiều tất, chẳng phải cậu rất yêu thích diễn xuất sao.

Trịnh Dụ Chương vẫn còn nhớ vào buổi chiều hôm ấy, thân thể nhỏ nhắn An Minh Tri mặc sườn xám mang đôi giày cao gót, ở trong căn phòng tràn ngập nắng chiều đi tới đi lui vụng về luyện tập.

Vô tình Trịnh Dụ Chương tan làm về sớm làm cậu hoảng sợ, vội vàng muốn trốn đến mức suýt nữa té ngã trên giày cao gót, lại dùng đôi mắt như hươu con hồn nhiên nhìn kẻ đột nhập.

An Minh Tri quá đẹp, đẹp đến mức vượt qua cả ranh giới của giới tính, Trịnh Dụ Chương biết mình dùng những từ ngữ này để hình dung cậu thì quá tầm thường nhưng hắn chẳng thể kiếm tìm được thứ ngôn ngữ nào có thể miêu tả kỹ càng hơn nữa.
Ánh mắt mê man hồn nhiên của hươu con làm hắn động lòng.
Trái tim của hắn giống như bị cánh thiên nga lướt qua, mềm mại ngứa ngáy.
Hắn trân trọng nâng niu An Minh Tri hết mức có thể, nhưng tất cả phải kèm theo một điều kiện tiên quyết, chỉ cần An Minh Tri muốn coi thường mạng sống của mình thì nhất định không được.

Trịnh Dụ Chương có thể dung túng cậu, cưng chiều cậu nhưng ở trên đường ranh giới cuối cùng của hắn, hắn vẫn kiên định, tuyệt đối không nhường dù chỉ một bước.
Điều đó trong lòng An Minh Tri cũng biết rõ nên cậu biết khi nào mình sẽ chạm đến đường ranh giới, đúng thời điểm mà nhượng bộ, “Ngày đừng tức giận, em biết sai rồi sau này sẽ không cậy mạnh như thế nữa.”
Cậu không biết vừa rồi Trịnh Dụ Chương đã sợ hãi bao nhiêu, chỉ cần hắn hồi tưởng lại thôi mà đã toát mồ hôi lạnh toàn thân.

Chuyện liên quan đến sinh mạng không phải chuyện đùa giỡn nhỏ nhặt, tuy rằng cuộc sống có đến tám chín phần mười không như ý muốn nhưng cậu vẫn không muốn rời khỏi thế giới xinh đẹp này.
Ở bên ngoài phòng bệnh truyền đến tiếng cãi vã, An Minh Tri nghe thanh âm giống giọng đạo diễn Nghê, cậu quay đầu nhìn lối ra vào, lúc này mới nhớ đến một vấn đề rất nghiêm trọng: “Ngài đi thẳng vào đây sao?”
“Không thì sao?” Hắn còn vào bằng cách nào được nữa, bay qua cửa sổ chắc?
“Vậy mọi người…” An Minh Tri không biết diễn đạt như thế nào cho tốt, “… biết hết rồi?”

Đây là một vấn đề vô cùng nghiêm trọng, mọi chuyện xảy ra quá đột ngột mà Trịnh Dụ Chương lại cứ như vậy đến đây ngồi trong phòng bệnh của cậu, như vậy chẳng phải là mối quan hệ của bọn họ bị đưa ra ngoài ánh sáng rồi sao?
Cửa phòng bệnh có một khung cửa sổ nhỏ trong suốt để bác sĩ tiện theo dõi tình trạng của bệnh nhân, người bên ngoài có thể nhìn vào bất cứ lúc nào mà cậu lại nằm trên người Trịnh Dụ Chương khóc như vậy, xấu hổ chết mất!
Trịnh Dụ Chương hỏi: “Biết cái gì?”
An Minh Tri ngại ngùng, thế mà còn bắt cậu phải nói thẳng ra.
“Thì, quan hệ của em với ngài…”
“Ồ?” Trịnh Dụ Chương từ trên cao nhìn xuống cậu, cánh tay chống đỡ lên giường bệnh như muốn hôn tới, “Em với tôi là quan hệ gì?”
An Minh Tri thực sự không nói ra được.
Trịnh Dụ Chương nhìn lông mày cậu sắp cau thành một đường, cười một tiếng: “Yên tâm đi, không ai biết cả, lúc tôi tới đã để Hạng Tuyết đuổi mọi người đi rồi.”
Xong Trịnh Dụ Chương tỏ vẻ không phải chuyện quan trọng: “Lại nói, để người khác biết thì sao? Nhìn em sợ hãi đến vậy.”
An Minh Tri né tránh ánh mắt hắn, đúng vậy, Trịnh Dụ Chương không quan tâm đến thanh danh của bản thân nên không cần phải để ý đến làm gì.

Cho dù bây giờ mối quan hệ của bọn họ bị đưa ra ánh sáng là mối quan hệ không đứng đắn đi nữa, thì đúng, bọn họ chính là như vậy.

Hơn nữa An Minh Tri lo lắng đến thế nào thì mối quan hệ này không phải là chuyện cậu có thể quyết định, mà là Trịnh Dụ Chương muốn như thế nào thì sẽ là như thế ấy.

Giống như lần đó Trịnh Dụ Chương đã nói, cậu bò lên giường hắn trước thì cậu là cái thá gì chứ.
Hạng Tuyết đang rất vội, cô đứng ngoài cửa phòng bệnh không dám đi vào.

Cô muốn đi xuống dưới lầu mua cháo cho An Minh Tri ăn sáng, từ tối hôm qua đến giờ cậu chưa có gì bỏ bụng cả, mà ý của Trịnh Dụ Chương là cô đứng đây “canh gác” phòng ngừa người khác đi vào.

Hắn nói như thế làm Hạng Tuyết không dám đi bất cứ chỗ nào, giống như thần giữ cửa đứng bên phòng bệnh, cũng chẳng dám liếc mắt nhìn vào chỉ sợ mình thấy những thứ không nên thấy.
Tuy đoàn phim muốn giấu kín chuyện lần này nhưng vẫn bị mấy người lan truyền lên internet, đoán chừng là mấy người diễn viên quần chúng không ký hợp đồng điều khoản bảo mật, tung lên tấm hình chụp chiếc xe cứu thương không dính người An Minh Tri.

Từ hừng đông đến hiện tại, gỡ hot search hết lần này đến lần khác nhưng vẫn không thể đè ép xuống được, bây giờ chuyện này đã lên men.

Vụ việc lần này là lỗi của đoàn phim thật, mà ở trên internet bị khuếch đại lên gấp mấy lần, rất nhiều cư dân mạng đứng chung chiến tuyến, nói Nghê Hồng Diệu quay phim không tiếc mạng người, nên để y cút khỏi giới điện ảnh là vừa.

Nói chung là một khi chuyện này xảy ra thì sẽ rất khó tiếp tục làm phim nữa, công ty chủ quản hay cá nhân diễn viên đều có thể đâm đơn kiện ê kíp lên tòa án và đòi bồi thường để bảo vệ quyền lợi của mình.

Người quản lý của An Minh Tri là Ngụy Minh, đứng trên công ty chủ quản lại là Trịnh Dụ Chương nên tất cả phải làm theo ý Trịnh Dụ Chương.

Mà người có khả năng “ra lệnh” cho Trịnh Dụ Chương, chẳng phải là An Minh Tri hay sao?
An Minh Tri không ngờ mọi chuyện sẽ nghiêm trọng đến thế, trong đây cũng có một vài vấn đề từ An Minh Tri, cậu biết phong cách làm việc của Nghê Hồng Diệu rất mạnh mẽ và năng suất, cho dù có trở ngại gì đi nữa y vẫn có thể biến nó thành những thước phim hay nhất, mà An Minh Tri cũng biết nếu cậu yêu cầu nghỉ ngơi vào lúc đó, Nghê Hồng Diệu chắc chắn sẽ không ngăn cấm cậu.

Nói cho cùng, là do cậu đánh giá cao tình trạng cơ thể của mình, lại nghĩ không muốn làm ảnh hưởng đến toàn bộ đoàn phim nên mới gồng mình chống đỡ, rốt cuộc thì suýt nữa là toang.
Lần hữu kinh vô hiểm* này An Minh Tri chỉ bị ngất xỉu, không xảy ra sự cố không thể cứu vãn nào.

Dù vậy thì đây vẫn là một lời nhắc nhở đến hết thảy người trong đoàn phim, cả người quản lý của những diễn viên khác và quản lý nhân viên.

Cũng chính vì vậy mà trên mạng có một trận sóng biển lớn, đặc biệt đối với những nghệ sĩ đang nổi tiếng được nhiều người yêu mến, các fan lập thành một trận tuyến yêu cầu công ty giảm bớt hoạt động cho các nghệ sĩ.

Nhưng giảm bớt hoạt động đồng nghĩa với việc ít xuất hiện trước công chúng hơn, mà trong giới giải trí này người mới tầng tầng lớp lớp, cho dù phải liều mạng thì những người cũ cũng không muốn mình bị lãng quên.

Đây thực sự là cuộc chiến tàn khốc không có điểm dừng.
*Hữu kinh vô hiểm: gặp chuyện hoảng sợ nhưng không nguy hiểm.
Tất nhiên là không thiếu người xem qua và nói đây chỉ là chiêu trò của đoàn phim điện ảnh, làm quá lên để truyền thông mà thôi.
Nghê Hồng Diệu đứng bên ngoài cùng mấy nhân viên sáng tạo chính của đoàn, y muốn vào xem tình hình nhưng Hạng Tuyết không cho, nói An Minh Tri đang nghỉ ngơi.
“Tiểu An ca không có chuyện gì nữa rồi, bây giờ đang dưỡng lại sức, hay là mọi người về trước đi nhé?”
Việc này làm Nghê Hồng Diệu rất bận tâm, làm sao mà bỏ về cho được.

Y ngồi trên hàng ghế dài chờ đợi để những người khác đi về, qua một lúc thì Trịnh Dụ Chương từ trong phòng bệnh đi ra.
Nghê Hồng Diệu có tài, luôn tình nguyện dồn tiền làm phim, có khi làm một hai bộ phim y còn đem hết tài sản mình có được ra làm hết, nhưng vẫn phải kéo nhà đầu tư mới đủ, có vài bộ phim của y được công ty Điện ảnh và Truyền hình của Trịnh Dụ Chương tài trợ cho nên mấy lần đã gặp qua Trịnh Dụ Chương rồi, giờ vừa nhìn thấy đã nhận ra, cơ mà y hơi khó hiểu, sao hắn lại xuất hiện ở chỗ này?
Nghê Hồng Diệu hướng vào trong phòng bệnh nhìn xem, thấy An Minh Tri đã tỉnh rồi, đang ngồi chơi đùa với một đứa bé trai.
Trịnh Dụ Chương không nhìn y mà nói chuyện với Hạng Tuyết: “Em ấy chưa ăn gì cả, đang đói bụng rồi, nhờ cô đi mua ít đồ ăn.”
Hạng Tuyết nói vâng rồi nhanh chóng chạy đi..

Bình Luận (0)
Comment