Sự Cố Lãng Mạn

Chương 32


Edit: Hừa; Beta: Pate.
Lúc Hạng Tuyết trở về thì Nghê Hồng Diệu đã đi rồi, cô không biết Trịnh Dụ Chương với Nghê Hồng Diệu đã nói chuyện gì với nhau nhưng đó không phải vấn đề cô quản đến.

Y tá có ghé qua một lần, rút ống tiêm trên tay cho An Minh Tri dặn dò đôi điều cho cậu chú ý nghỉ ngơi.

Ở trong phòng ngoài Trịnh Dụ Chương và An Minh Tri thì còn có một đứa bé nữa, Hạng Tuyết thường hay thấy An Minh Tri gọi video với Trịnh Dư Dương, cũng biết đó là con trai nhỏ của Trịnh Dụ Chương,
Đối với thân phận của Trịnh Dư Dương, Trịnh Dụ Chương vẫn công khai thoải mái với giới truyền thông, tuy hắn ở nhà hay hung dữ dọa thằng bé nhưng vẫn là con của hắn, trong lòng có đau có xót.
Những người ngoài thảo luận bàn tán về lai lịch đứa bé này vô cùng sôi nổi, đoán đủ thứ nào là con riêng, mang thai hộ, kết hôn ngầm,… đủ thứ nhưng Trịnh Dụ Chương chưa từng đưa ra câu trả lời rõ ràng.

Thậm chí còn có lời đồn là Trịnh Dụ Chương làm cho người bạn gái nào đó có thai rồi bỏ mặc, hai người chia tay mà đứa bé không có tội nên hắn cứ giữ nuôi, sau đó Trịnh Dụ Chương ném cho nhà gái một khoảng tiền rồi đường ai nấy đi.
Bên ngoài đồn đại đúng sai chả biết mà cha Trịnh mẹ Trịnh đều tin hết, liên tục gọi điện thoại hỏi hắn có phải thật vậy không.

Mà Trịnh Dụ Chương lại để mặc cho bên ngoài truyền tai nhau thế nào thì truyền hắn không có thời gian để ý đến, dần dần thì mấy lời chửi bới phỉ báng cũng trở thành bình thường.

Coi như Trịnh Dụ Chương có bản lĩnh nhưng Trái Đất này đâu chỉ quanh mỗi mình hắn, nhiều phóng viên đưa tin vây hắn quấy nhiễu huống chi giới truyền thông biết rõ muốn đào tin tức về hắn khó khăn nhường nào, tin đồn hẹn hò cũng có, tin đồn đính hôn cũng có nhưng tất cả chỉ là vô căn cứ, không có bằng chứng nào xác thực được.
Trịnh Dư Dương được Trịnh Dụ Chương cùng toàn bộ đại gia tộc Trịnh gia bảo vệ rất tốt, người người nhà nhà đều biết Trịnh Dụ Chương có một đứa con trai nhưng chưa ai được thấy mặt cả, ngay cả bạn bè của Trịnh Dụ Chương cũng hiếm khi thấy.
Hạng Tuyết là người hiếm hoi biết được chuyện.

Từ sau khi trở thành trợ lý của An Minh Tri, mỗi ngày cô nàng đều giữ vững tâm mình không quá quan tâm đến những chuyện xung quanh, để tránh khỏi có ngày mình bị giết người diệt khẩu.
Cô vĩnh viễn không thể quên được cái cảnh tượng hồi sáng sớm nay, sau ba tiếng từ lúc cô gọi điện thoại cấp báo Trịnh Dụ Chương đã xuất hiện trong bệnh viện, áp suất không khí toàn thân hắn thấp đến mức không ai thở được.

Hắn chỉ liếc nhìn cô một cái, trong ánh mắt có đôi phần trách cứ làm bổn cô nương sợ đến suýt phát khóc.


Thực ra Trịnh Dụ Chương không quá dữ dằn, chỉ là khuôn mặt hắn có những đường nét hung dữ cùng với ngũ quan sâu sắc, lại không hay cười nên cả người hắn toát lên vẻ lạnh lùng nghiêm nghị.

An Minh Tri ở với hắn đã lâu nên đã thành thói quen, cảm thấy rất bình thường, nhưng đối với những người không quen như Hạng Tuyết nhìn thấy cảnh đó khó tránh khỏi nhút nhát và sợ hãi.
Không ai biết Hạng Tuyết đã lén khóc một trận, lúc đó Trịnh Dụ Chương còn chưa chạy đến đây, cô nàng ngồi sụp xuống mặt đất khóc, bây giờ đôi mắt vẫn hơi đỏ, y tá đi ngang qua nhìn cô với ánh mắt kỳ quái, đây không phải phòng phẫu thuật, cũng chẳng phải ICU*, chỉ là một phòng bệnh bình thường mà khóc thảm đến vậy.
* ICU (Intensive Care Unit) tạm dịch là các đơn vị hồi sức cấp cứu, chăm sóc đặc biệt hoặc điều trị tích cực.
Đây là công việc của Hạng Tuyết sau khi vừa tốt nghiệp Đại Học, cô gái còn đang nhìn cuộc sống với ánh mắt màu hồng, rồi cũng như bao người trẻ tuổi kinh nghiệm non nớt khác, bị hiện thực quật ngã.

Làm trợ lí của nghệ sĩ nghe có vẻ là công việc nhẹ nhàng vui vẻ, nhưng thực ra làm việc vặt rất nhiều, cái gì cũng đều phải biết, không biết thì phải học ngay lập tức, từ chụp ảnh đến biên tập, chỉnh sửa, tạo biểu mẫu đến viết văn giao tiếp với người hâm mộ, phải nhớ thật kỹ từng cửa vào của những địa điểm hoạt động, vị trí cầu thang thang máy, cửa ra nào an toàn, nhà vệ sinh rồi cả đặt vé máy bay, gọi xe, mua đồ ăn thức uống, cà phê trà sữa ăn khuya, những thứ như vậy không hề ít, chưa kể thao tác phải nhanh lẹ, điều quý giá nhất đối với nghệ sĩ chính là thời gian.

Lương bổng lại không cao lắm, so với thu nhập của những người bình thường chẳng cao hơn được mấy đồng, cũng có một lần Hạng Tuyết hối hận vì không nghe theo lời khuyên của người nhà, thành tích trong trường của cô tốt như vậy, thì nhân viên công chức hay làm giáo viên cũng không thành vấn đề, sao phải tới chỗ này chịu cực chịu khổ làm gì.
Nếu lúc này An Minh Tri xảy ra chuyện gì, công việc này cũng không dành cho cô nữa, không đợi đến khi công ty đuổi, cô sẽ lập tức tự mình cuốn gói cút đi.
Hạng Tuyết gõ cửa mấy cái, An Minh Tri quay lại hướng cô nhìn, cô mới bước vào: “Tiểu An ca, Trịnh tiên sinh.”
Cô không biết Trịnh Dụ Chương đã ăn cơm hay chưa nên rất chu đáo mà mua luôn ba phần ăn.

An Minh Tri để cô cầm một phần ăn, cậu đoán là từ sáng đến giờ Hạng Tuyết chắc cũng chưa có gì bỏ bụng.
“Điện thoại của anh đâu nhỉ?” An Minh Tri hỏi cô.
“Ở chỗ em này.” Hạng Tuyết lấy điện thoại của An Minh Tri từ trong túi xách ra đưa cho cậu, lại hơi lo lắng nói: “Tiểu An ca, chuyện này đã bị lan truyền trên internet, bây giờ đi đâu cũng có người ồn ào náo nhiệt nên tạm thời anh đừng lướt Weibo.”
An Minh Tri hỏi cô: “Công ty đăng lời giải thích à?”
“Không ạ, anh chưa tỉnh thì bên công ty tuyệt đối không dám nói nhiều, sợ anh gặp phải chuyện gì.” Hạng Tuyết nói, “Nãy Ngụy ca có gọi cho anh, nhưng lúc đó điện thoại anh ở chỗ em, nghe ý của Ngụy ca là phải xem coi anh thế nào rồi tính.”
Ngụy Minh nghe theo chỉ dẫn của công ty và Trịnh Dụ Chương nên cậu không cần phải bận tâm đến nữa, chắc chắn sẽ chọn giải quyết theo hướng là ngừng quay và nhận bồi thường.

Mà Ngụy Minh biết vì bộ phim này mà An Minh Tri đã nỗ lực thế nào, dù sao anh cũng là người trong cuộc, nếu người trong cuộc không muốn truy cứu trách nhiệm thì công ty cũng không ép buộc.
An Minh Tri suy nghĩ một chút rồi nói: “Để anh gọi cho Ngụy ca xem.”
Trịnh Dụ Chương đoạt lấy điện thoại từ tay cậu, nói: “Không phải em đói bụng sao? Ăn cơm đi, để tôi gọi cho cậu ta.”

An Minh Tri sợ hắn tìm đoàn phim xé to chuyện ra, dù sao trong tổ có nhiều người như vậy ai ai cũng phải kiếm cơm nuôi sống gia đình, không dễ dàng gì.

Tuy là bộ phim này khởi quay cách đây không lâu nhưng nếu bây giờ ngừng diễn cũng mang đến thiệt hại rất lớn, với lại nếu dựa theo mấy bản hợp đồng đã ký mà bồi thường thì mấy nhân viên chủ chế phải táng gia bại sản mất.
Vì vậy nên An Minh Tri cầu xin giúp Nghê Hồng Diệu: “Ngài đừng làm khó dễ đoàn phim, xảy ra chuyện này đâu có ai muốn đâu.”
“Bản thân hắn phải dự trù trước được những chuyện này! Bây giờ xảy ra rồi mới sợ thì có ích gì nữa?” Rốt cuộc Trịnh Dụ Chương vẫn tức giận, “Đã muộn rồi!”
“Là tại em không nói tình trạng sức khỏe với bọn họ mà, em không muốn bị đoàn phim xem như người cần được chăm sóc đặc biệt, đạo diễn Nghê đâu có biết, không thể trách ngài ấy được!”
Trịnh Dụ Chương không phục: “Thế hắn cũng không biết em từng bị tai nạn à?”
“Đó là chuyện mấy năm trước rồi.” An Minh Tri nói.
Không phải ai cũng từng bị tai nạn xe hơi, hơn nữa vết thương có nặng có nhẹ, cậu lại hồi phục rất tốt sinh hoạt bình thường không bị ảnh hưởng nên người khác nhìn không ra thể trạng cậu.
Trịnh Dụ Chương làm như không nghe thấy, quay lưng ra ngoài gọi điện thoại cho Ngụy Minh, phỏng chừng lời giải thích công ty đã viết xong rồi, chỉ đang chờ một cuộc điện thoại từ hắn hoặc An Minh Tri, sửa đổi đôi chút rồi đăng lên.
An Minh Tri cuống lên: “Em vẫn còn muốn diễn mà! Xin ngài… khụ khụ…”
Trịnh Dụ Chương lập tức quay đầu lại, nói cậu phải biết chừng mực.
Trịnh Dư Dương nghe không hiểu mấy người lớn đang nói gì, đôi mắt to tròn đen láy chuyển động hết nhìn cha mình một chốc rồi lại nhìn An Minh Tri một chốc, còn nhìn cả chị gái lạ mặt đang đứng trong phòng nữa, cậu nhóc không quen lắm nên chui rúc bên người An Minh Tri.
“Ca ca.” Cậu nhóc chớp chớp mắt đòi ôm.
Nhân lúc cơm còn nóng An Minh Tri đút cơm cho nó ăn, Trịnh Dư Dương ngồi bên giường phồng to miệng nhai nhai thức ăn, tâm tình của cậu nhóc rất tốt, được nhìn thấy ca ca tâm tình sẽ rất tốt.

Sáng nay nhóc con còn ăn sáng ở trên máy bay ăn được vài miếng lại thôi, bắt đầu chơi đùa với máy bay mô hình mà chị gái tiếp viên hàng không đưa cho.
Hạng Tuyết vẫn còn đang đắm chìm trong cuộc đối thoại ầm ĩ của Trịnh Dụ Chương và An Minh Tri, lúc phục hồi tinh thần rồi mới nói với An Minh Tri: “Tiểu An ca, anh cũng lên Weibo báo bình an với người hâm mộ đi.”
An Minh Tri đói bụng đang bới cơm ăn, trong miệng không rõ nói một tiếng: “Ừm.”
Cậu nhìn quanh muốn tìm điện thoại di động, xong mới nhớ ra điện thoại của mình đã bị Trịnh Dụ Chương cầm đi mất.

An Minh Tri ăn không được nhiều lắm, lúc Trịnh Dụ Chương nói chuyện điện thoại rồi đi vào thì cậu đã no.

“Ngụy ca nói gì?”
Trịnh Dụ Chương đưa điện thoại di động cho cậu, nói: “Cậu ta chỉ là một người quản lý nhỏ thôi thì nói được cái gì.

Nhưng bên công ty đã nhất trí với đoàn phim là không truy cứu trách nhiệm nữa rồi.”
An Minh Tri thở phào nhẹ nhõm.
“Công ty đăng lời giải thích rồi, em tự xem đi.”
An Minh Tri cầm điện thoại mở Weibo ra, cậu không ngờ bài đăng giải thích này đã được lên cả bảng hot search, trên bảng còn có tên cậu và Nghê Hồng Diệu nữa thậm chí Phong Trì cùng với đoàn phim 《Tổ chim》cũng đều bị dính líu mà leo lên theo.

Còn có lời xin lỗi và giải thích ở phía đoàn phim được đăng trước khi An Minh Tri tỉnh lại, sau đó là lời giải thích của công ty chủ quản cậu, nói đại khái là xảy ra chuyện này thì cả công ty cùng đoàn phim đều có một phần trách nhiệm, sẽ coi đây là một bài học và cam đoan sẽ chú tâm đến tình trạng thân thể của diễn viên hơn.

Bên trong bài giải thích còn nói rõ về sức khỏe của An Minh Tri, ý là mọi chuyện đều có nguyên nhân, không thể chỉ trách mỗi đoàn phim.

Đây cũng là điều An Minh Tri muốn.
Tuy rằng còn nhiều nhóm người không phục, mà hai bên đều đã đăng bài giải thích, người trong cuộc đã không muốn truy cứu trách nhiệm thì bọn họ cũng chỉ có thể gõ bàn phím xả tức một hồi mà thôi.
Sau đó An Minh Tri đăng một bài viết báo bình an lên Weibo: Tôi không sao, để mọi người lo lắng rồi.

Cảm ơn.
Tóm lại chuyện này hữu kinh vô sự mà trôi qua.
“Giờ thì vừa lòng rồi?” Trịnh Dụ Chương ngồi xuống, hỏi cậu.
“Vâng.” An Minh Tri có hơi ngượng ngùng, “Cảm ơn ngài.”
Chỉ thấy Trịnh Dụ Chương “hừ” một tiếng, hắn trong lòng uất ức nói: “Em thì vui rồi, còn tôi thì không hài lòng.

Mới sáng sớm còn chưa tỉnh ngủ đã phải mang thằng nhóc này bay đến nhìn em.”
Viền mắt hắn hơi đỏ trong mắt còn có tơ máu, tất cả là do ngủ quá ít.
“Xin lỗi.” An Minh Tri áy náy, nghiêm túc nói, cậu biết Trịnh Dụ Chương còn bao nhiêu việc phải giải quyết, “Sau này em không tái phạm nữa.”
Trịnh Dụ Chương lột quả quýt: “Tốt nhất là nên như vậy, chẳng biết ai chống lưng cho mà em dám hù dọa tôi đến thế, đến nửa cái mạng cũng không còn.”.


Truyện Võng Du
An Minh Tri biết lúc này Trịnh Dụ Chương thật sự lo lắng cho mình.
Trịnh Dụ Chương lột sạch vỏ quýt, cả những sợi xơ quýt cũng nhặt ra hết rồi đưa cho An Minh Tri. 
“Ngài không ăn ạ?” An Minh Tri tưởng hắn tự lột cho hắn ăn hay lột cho Trịnh Dư Dương chứ.
“Ăn em!” Thấy cậu không cầm, Trịnh Dụ Chương bẻ thành từng múi quýt nhỏ, nói: “Há miệng.”
“A ——” Tay An Minh Tri đang dính bẩn không tiện cầm, làm bé ngoan há to miệng.
Trịnh Dụ Chương đút cho cậu một múi quýt.

Quýt là do lúc nãy Hạng Tuyết đi mua cơm thì mua luôn, vị ngọt tươi mát nhưng còn hơi lạnh.

An Minh Tri bị lạnh ê cả răng, hơi co người lại.
“Chua à?” Trịnh Dụ Chương hỏi.
“Lạnh ạ.”
Chỉ thấy Trịnh Dụ Chương nở nụ cười: “Lắm chuyện, còn muốn tôi làm ấm cho em hả?” Nếu An Minh Tri gật đầu nói muốn thì ừm… cũng không phải không được.
Hắn có tay nhưng không muốn dùng, nói với An Minh Tri: “Lạnh lắm sao? Đút tôi một miếng thử xem.”
An Minh Tri xòe hai bàn tay cho hắn xem: “Không được, em chưa rửa tay, tay bẩn rồi.”
Trịnh Dụ Chương lại nhét vào miệng cậu một múi quýt, kề sát bên tai cậu nhỏ giọng nói: “Vậy thì dùng miệng đút.”
Không chờ An Minh Tri phản ứng lại, hắn tiến tới hôn lên môi cậu.

Ở đây chính là bệnh viện, lúc nào bác sĩ y tá cũng có thể đẩy cửa bước vào, bỏ quên Dương Dương thì vẫn còn Hạng Tuyết đang đưa lưng về phía họ ăn cơm.
An Minh Tri hoảng sợ, vội vàng đẩy miếng quýt qua miệng hắn.
Trịnh Dụ Chương được ăn đến say sưa ngon lành, “Đúng là hơi lạnh thật.” Nói xong thì đặt phần quýt còn lại vào lòng tay ủ ấm.
“Cha ơi, Dương Dương cũng muốn ăn quýt.” Trịnh Dư Dương nhìn cha mình với ánh mắt long lanh đầy hi vọng.
Trịnh Dụ Chương chỉ tay lên mấy quả quýt trên bàn, lạnh lùng từ chối: “Tự lột đi.”
Đã hơn ba tuổi rồi mà còn không biết tự lột quýt, nói giỡn với hắn chắc?
U là trời =)))).

Bình Luận (0)
Comment