Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh (Bản Dịch)

Chương 105 - Chương 105 - Không Coi Ai Ra Gì

Chương 105 - Không coi ai ra gì
Chương 105 - Không coi ai ra gì

Chương 105: Không coi ai ra gì

Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm

Lữ Thiếu Khanh tức giận: “Đừng có nói nữa, huynh là Đại sư huynh, huynh không mở đường, ai mở đường?”

“Huynh lòng dạ hẹp hòi, khi ta bị hung thú vây công huynh lại bỏ chạy!”

“Sao huynh không đề cập tới điều này?”

Kế Ngôn nói: “Ta đi tìm đầu lĩnh hung thú.”

“Cuối cùng còn không phải dựa vào ta mới có thể chơi chết con hung thú kia?”

Tiêu Y nghe vậy, tâm hoa dập dờn, vui vẻ vô cùng.

Hai vị sư huynh đã từng liên thủ thăm dò bí cảnh sao.

Nghĩ thôi cũng thấy kích thích.

“Hai vị sư huynh, chuyện này xảy ra khi nào vậy?”

Lữ Thiếu Khanh tức giận: “Khi mới vào sư môn, còn thời gian cụ thể ta không nhớ. Hỏi nhiều thế làm gì? Ta không muốn nhắc tới chuyện này!”

Kế Ngôn khẳng định: “Vào năm đầu khi mới vào sư môn, ta Luyện Khí tầng năm, đệ Luyện khí tầng bốn. Trước khi sư phụ bước vào Nguyên Anh kỳ, lần đầu tiên cũng là lần duy nhất đưa chúng ta đi thăm dò tiểu bí cảnh.”

Tiêu Y nghe xong, quả thực muốn quỳ xuống mà cúng bái.

Nàng vẫn nhớ sư phụ từng nói, khi nhập môn cả hai vị sư huynh đều là phàm nhân.

Mới một năm, đã là Luyện Khí trung kỳ.

Khi đó bọn họ mới mười một mười hai tuổi, ngẫm lại giờ mình đã mười sáu tuổi mới là Luyện Khí tầng chín, trong lòng rất xấu hổ.

Tiêu Y rất tò mò: “Vì sao sư phụ chưa từng kể chuyện này?”

Lữ Thiếu Khanh trừng mắt với nàng, hung ác mắng: “Chuyện này muội không thể nhắc tới trước mặt sư phụ, nếu không ta sẽ đánh muội.”

“Vì sao?”

Tiêu Y càng thêm tò mò.

“Đây là lần đầu tiên, là lần đầu tiên của sư phụ và các huynh, hẳn là có rất nhiều ý nghĩa kỷ niệm. Sư phụ phải nên ghi tạc nó vào trong lòng, xem nó như hồi ức vô cùng tốt đẹp mới phải.”

Theo như Tiêu Y thấy, lần đầu tiên sư phụ dẫn đồ đệ đi khai hoang, cũng là lần duy nhất, là một chuyện rất đáng để kỷ niệm, cũng rất lãng mạn và tốt đẹp mới đúng. Vì sao không thể nhắc đến?

Tiêu Y nhìn sang Kế Ngôn.

Kế Ngôn đáp: “Khi ấy hắn cũng hố sư phụ.”

Dừng một chút, hắn ta lại dựng hai ngón tay lên, nhấn mạnh: “Hai lần.”

“Ra ngoài, hắn bị sư phụ đánh mông.”

“Về sau, mỗi lần nhớ lại sư phụ sẽ đánh hắn một lần.”

“Sư phụ quả thực đã ghi nhớ rất sâu.”

“Phụt!”

Tiêu Y phun ra.

Nàng vạn vạn lần không ngờ nổi nguyên nhân lại là thế này.

Lữ Thiếu Khanh nhìn chằm chằm Kế Ngôn: “Huynh muốn chết sao? Còn dám nhắc tới chuyện này?”

Kế Ngôn hơi vểnh khóe môi lên: “Đây không phải đệ nhắc tới trước sao? Sư muội muốn biết, vì sao không thể nói?”

Tiêu Y đáng yêu gật đầu, đúng rồi, không nên giấu diếm tiểu sư muội đáng yêu.

Lữ Thiếu Khanh lướt qua, Tiêu Y vội cúi đầu. Hắn lại nhấn mạnh uy hiếp, còn cảnh cáo Tiêu Y như ác bá: “Chuyện này ta không cho phép muội nhắc tới trước mặt sư phụ, bằng không ta sẽ xử lý muội.”

Tiêu Y giật mình, thừa cơ ra điều kiện: “Nhị sư huynh, muội có thể đảm bảo không nhắc đến trước mặt sư phụ. Nhưng muội không muốn viết tám ngàn chữ tâm đắc này.”

“Ha ha…”

Tiếng cười của Lữ Thiếu Khanh khiến trong lòng Tiêu Y phát lạnh.

“Biết áp chế ta rồi, có tiền đồ đấy nhỉ.”

Tiêu Y nói: “Nhị sư huynh, là ta không muốn viết tám ngàn chữ tâm đắc. Ta cam đoan sẽ giữ kín miệng.”

Lữ Thiếu Khanh không nhìn nàng nữa mà quay sang nói với Kế Ngôn: “Để cho nàng viết một vạn chữ, không, hai vạn chữ tâm đắc bí cảnh.”

Kế Ngôn bình thản gật đầu: “Được.”

“Huynh giám sát. Dù sao về đến nhà cũng là giao cho huynh chỉ dạy. Viết xong ta đoán chừng không bao lâu nữa có thể đột phá.”

“Được!”

“???”

Tiêu Y chớp chớp mắt, một cỗ bi thương xông lên, nàng không nhịn nổi mà ứa nước mắt.

Thế này gọi là tự vác đá nện chân mình sao?

Sao miệng mình lại tiện thế chứ?

“Rốt cuộc mình đang làm gì?

Tiêu Y khóc không ra nước mắt.

Tiểu Hồng ghé vào vai Tiêu Y, hai cánh che mắt.

Đi thong thả, không tiễn….

Ngươi không biết không thể uy hiếp Đại Ma Vương này sao?

“Đủ rồi!”

Một tiếng hét lớn bỗng nhiên chen vào giữa ba huynh muội.

Nghe tiếng kêu, ba người nhìn lại.

Chỉ thấy Tân Chí bị phơi một bên đang run rẩy.

Ngay từ đầu, Tân Chí đã hoảng sợ vô cùng, không ngờ Lữ Thiếu Khanh lại là sư đệ của Kế Ngôn.

Hắn ta tràn ngập sát ý mà đến, nhưng Kế Ngôn vừa xuất hiện, hắn ta đã sợ.

Hắn ta đang nghĩ cách để làm sao có thể chạy khỏi nơi này mà vẫn giữ được thể diện.

Nhưng sau khi Kế Ngôn xuất hiện, ba sư huynh muội không chút kiêng kỵ nói chuyện xưa, phơi hắn ta một bên, coi hắn ta như không khí.

Hắn ta chịu không nổi.

Tân Chí nghiến muốn nát răng.

Đã từng thấy người làm nhục kẻ khác nhưng chưa từng thấy ai làm nhục kẻ khác như thế bao giờ.

Bị đối xử như thế, toàn thân Tân Chí run lên.

Từ khi sinh ra tới giờ, hắn ta chưa từng bị sỉ nhục đến vậy.

Quá phẫn nộ, hắn ta quên đi sự kinh khủng của Kế Ngôn mà rống lớn: “Các ngươi làm nhục ta như vậy là muốn chết sao?”

Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Tân Chí, ra lệnh cho Kế Ngôn: “Chơi chết hắn ta đi. Nhất định phải giết đấy.”

Kế Ngôn từ chối: “Ta không bắt nạt kẻ khác.”

Hắn ta là Nguyên Anh kỳ, Tân Chí mới chỉ là Kết Đan trung kỳ.

Kế Ngôn cũng không hiểu: “Với thực lực của đệ có thể nhẹ nhàng thu thập hắn ta, vì sao không ra tay? Lại còn ngàn dặm ra xôi gọi ta tới, đệ cho rằng ta nhàn rỗi lắm à?”

Lữ Thiếu Khanh nói: “Trong tay hắn ta có một tấm thần phù cấp bốn.”

Kế Ngôn khinh bỉ: “Chẳng phải chỉ là một tấm thần phủ cấp bốn thôi sao? Đệ có thể ngăn được.”

Lữ Thiếu Khanh tức giận: “Chỉ là? Huynh đừng có giả vờ không hiểu với ta. Mau chơi chết hắn ta đi, còn đuổi theo giúp ta nữa.”

Tiêu Y hiểu ra: “Nhị sư huynh, huynh gọi Đại sư huynh tới là muốn nhổ cỏ tận gốc sao?”

Lữ Thiếu Khanh không phủ nhận, hắn nói với Kế Ngôn: “Ta gặp một bà nương, rất xinh đẹp, cho huynh làm lão bà, huynh có muốn không?”

Kế Ngôn bình thản nhìn hắn: “Ngươi làm gì người ta rồi? Mà sợ thành ra thế này?”

Bình Luận (0)
Comment