Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh (Bản Dịch)

Chương 106 - Chương 106 - Ta Không Bắt Nạt Hậu Bối

Chương 106 - Ta không bắt nạt hậu bối
Chương 106 - Ta không bắt nạt hậu bối

Chương 106: Ta không bắt nạt hậu bối

Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm

Lữ Thiếu Khanh cũng không biến sắc, nhìn hắn ta: “Huynh không muốn sao? Huynh sống cả đời với thanh kiếm này đi. Huynh không muốn thì giúp ta giết nàng ta đi.”

Kế Ngôn vẫn không nhịn được mà lườm tên sư đệ vô sỉ của mình một cái: “Có cần thiết không? Đệ chiếm được tiện nghi của người ta còn muốn đuổi tận giết tuyệt nữa à?”

Lữ Thiếu Khanh nói: “Huynh cho rằng ta là huynh à? Làm việc không xử lý tốt dấu vết, sau này sẽ phiền phức hơn.”

Kế Ngôn lạnh lùng nói: “Phiền phức gì? Dám đến, một kiếm chém chết.”

Tiêu Y nhanh chóng phản ứng kịp, sau khi đại trận bị phá, nàng mới thấy Nhị sư huynh đi từ trong rừng rậm ra.

Nghe nói, Tuyên Vân Tâm của Điểm Tinh Phái cũng đi vào hướng đó.

Lúc này hai mắt Tiêu Y cháy lên ngọn lửa bát quái hừng hực.

“Nhị sư huynh, huynh….”

“Trẻ con tránh sang một bên.”

Lữ Thiếu Khanh mắng cô bé tò mò, rồi nói với Kế Ngôn: “Bớt đóng vai lạnh lùng ở đây đi, mau mau ra tay.”

Kế ngôn từ chối: “Không. Ta không bắt nạt hậu bối.”

“Hậu bối? Người ta còn lớn tuổi hơn huynh đấy. Huynh mới mấy tuổi? Lông còn chưa mọc đủ.”

Lữ Thiếu Khanh hỏi Tân Chí: “Đúng không, lão già?”

“Phụt!”

Một ngụm máu tươi xộc lên đầu, Tân Chí phẫn nộ gầm hét lên: “Đáng chết. Đáng chết. Cái tên hỗn đản nhà ngươi đáng chết!”

Tân Chí không ngờ Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh không chỉ xem nhẹ mình mà bây giờ còn cố ý trêu chọc mình.

Con mẹ nó ta mới hai mươi tuổi, còn chưa tới ba mươi tuổi nữa, già chỗ nào?

Hoàn toàn không thể nhịn nổi nữa, một tấm linh phù xuất hiện trong tay Tân Chí.

Khí tức kinh khủng xuất hiện, không khác mấy khí tức của Tân An.

“Ai đến nhận lấy cái chết?”

Hai mắt Tân Chí đỏ hồng, nhìn chòng chọc vào Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh.

“Hay các ngươi cùng tiến lên?”

Lần thứ hai Tiêu Y nhìn thấy thần phù thế này, lông tóc run lên.

Thần phủ trong tay Tân An không phát huy được toàn bộ thực lực, nhưng vẫn khiến cho lòng nàng run rẩy.

Nàng không nhịn được mà nhìn hai vị sư huynh của mình.

Kế Ngôn nhíu mày: “Tấm này hả?”

Tiêu Y nghe được sự ghét bỏ tràn đầy trong giọng nói của hắn ta.

Kế Ngôn nhìn Lữ Thiếu Khanh: “Mặc dù có ít đồ, cũng không đến mức làm khó được đệ.”

Tiêu Y ghen tị.

Câu nói này tràn đầy cảm giác tín nhiệm.

Lữ Thiếu Khanh nói: “Bớt ở đây ra vẻ đi, ta muốn tấm linh phù kia, đó là đồ của ta. Mà có khi trong người hắn ta còn có thứ gì đó nữa.”

Hiểu ra.

Tiêu Y giật mình.

Vẫn là huynh muốn lấy đồ của người ta.

Lữ Thiếu Khanh cùng Tân Chí đều là Kết Đan kỳ, mặc dù cao hơn mấy tiểu cảnh giới nhưng Lữ Thiếu Khanh cũng không dám tự tin có thể làm thịt Tân Chí mà không để cho hắn ta kịp sử dụng linh phù.

Hắn nói với Kế Ngôn: “Giết hắn ta. Đệ muốn tấm linh phù kia.”

Kế Ngôn vẫn từ chối: “Không!”

Lữ Thiếu Khanh nói: “Hắn ta bắt nạt sư muội của huynh!”

Kế Ngôn nhìn thoáng qua Tiêu Y sau đó giơ tay chỉ vào hắn ta.

Tân Chí phun máu tươi, khí thế kinh người bị đâm thủng, bay ngược ra ngoài mấy dặm.

Âm thanh của Kế Ngôn nhàn nhạt vang lên, truyền vào trong tay Tân Chí: “Ngươi có thể đánh thắng sư đệ ta, ta sẽ tha cho ngươi.”

Lữ Thiếu Khanh nghe vậy, mắng toáng lên: “Huynh muốn làm gì? Ta bảo huynh giết hắn ta, chứ không phải ta đánh hắn ta. Đừng có tìm việc cho ta.”

Kế Ngôn nói với Lữ Thiếu Khanh: “Bây giờ đệ có thể đi giết hắn ta.”

Phía xa xa, Tân Chí hoàn toàn… nổi điên.

Kế Ngôn cho hắn ta một cơ hội.

Hắn ta không chút chần chừ, ngay từ đầu đã dùng tới linh phù cường đại nhất của mình.

Linh phù màu tím trong tay nhận được linh lực rót vào, lập tức mây tím hội tụ trên trời, sấm chớp lập lòe, một cỗ linh áp khổng lồ giáng lâm.

Lữ Thiếu Khanh giận dữ: “Hỗn đản, ngươi đền linh phù cho ta!”

Kế Ngôn phiêu nhiên lùi lại, cười cười nói: “Đây là chuyện của đệ.”

“Hỗn đản! Hỗn đản!”

Lữ Thiếu Khanh giận dữ, nhưng hắn cũng không thể không đi đối mặt với Tân Chí.

Sấm sét trên trời đã khóa mục tiêu là hắn, hắn không ra tay cũng phải ra tay.

Lữ Thiếu Khanh đưa kiếm, phẫn nộ gầm lên: “Tên đáng chết, dám dùng linh phù của ta, xem ta làm thịt ngươi.”

Lữ Thiếu Khanh hét lớn: “Thiên Thạch Đại Triệu Hoán Thuật..”

Tiêu Y theo Kế Ngôn lùi lại, lo lắng nhìn Lữ Thiếu Khanh.

“Đại sư huynh, Nhị sư huynh có thể chứ?”

Tân Chí khác với Tân An.

Vì thực lực, nên dù Tân An dùng đến linh phù cấp bốn cũng không cách nào phát huy hết hoàn toàn uy lực của linh phù.

Tân Chí thì khác. Hắn ta là Kết Đan kỳ, có thể phát huy toàn bộ uy lực của linh phù.

Nhất thời, ngàn vạn sấm sét giáng xuống, như muốn hủy thiên diệt địa.

Tiêu Y cảm thấy, dù mình là Trúc Cơ kỳ cũng sẽ tan thành mây khói.

Trong lòng Tiêu Y run rẩy, một Luyện Khí kỳ nho nhỏ như nàng dám xông lên, chỉ đến rìa thôi cũng sẽ bị đánh thành cặn bã.

Nhìn Lữ Thiếu Khanh chính diện chống lại sấm sét, Tiêu Y cực kỳ lo lắng.

Kế Ngôn thản nhiên nói: “Yên tâm đi, hắn không yếu như muội tưởng tượng đâu.”

Mình vẫn đánh giá thực lực của Nhị sư huynh quá thấp sao?

Tiêu Y thấy Lữ Thiếu Khanh có thể dùng nhục thân cứng rắn đối kháng với sấm sét, không sứt mẻ gì.

Lôi đình có thể đánh chết tu sĩ Trúc Cơ kỳ đánh lên Lữ Thiếu Khanh chỉ ảnh hưởng tới hắn một tí thôi, không tạo thành bất cứ thương tổn gì.

Tiêu Y kinh ngạc: “Thì ra nhục thân của Nhị sư huynh lợi hại như vậy sao?”

Kế Ngôn cũng kỳ quái: “Hắn vụng trộm tu luyện nhục thân từ khi nào thế nhỉ? Gia hỏa này!”

Tiêu Y càng kinh ngạc: “Đại sư huynh, cả huynh cũng không biết sao?”

Kế Ngôn lắc đầu: “Lần đầu tiên nhìn thấy.”

“Trước kia ta chưa từng thấy.”

Sua đó đấu chí trong mắt hắn ta cháy lên hừng hực: “Vẫn giảo hoạt như thế.”

“Đệ muốn đuổi kịp ta, ta cũng sẽ không cho đệ cơ hội.”

Tiêu Y nhìn một lát, phát hiện đám mây màu tím đem đến áp lực rất lớn cho Lữ Thiếu Khanh.

Tiêu Y không hiểu.

“Đại sư huynh, một đòn vừa rồi của huynh có thể hoàn toàn tiêu diệt hắn ta.”

“Vì sao còn muốn cho Nhị sư huynh lên nữa?”

Kế Ngôn nhìn Lữ Thiếu Khanh phía xa xa, ánh mắt thâm thúy trầm mặc một hồi.

Bình Luận (0)
Comment