Chương 107: Ngươi mạnh như thế còn lừa người ta
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Tiêu Y còn tưởng trong đó còn có nội tình gì, trong lòng không ngừng suy đoán.
Không ngờ Kế Ngôn bỗng nhiên nói “Nhớ lại lần trước bị hắn lừa trong bí cảnh, trong lòng ta vẫn không thoải mái. Hiện giờ vừa lúc.”
Giọng nói loáng thoáng đắc ý.
Tiêu Y trợn mắt há mồm ngây ngốc, khó tin nhìn Đại sư huynh của mình.
Đây mới là nguyên nhân thật sự sao?
“Nhưng mà!”
Tiêu Y lại nói: ‘Đại sư huynh, Nhị sư huynh đã nói, nếu người Kết Đan kỳ sử dụng linh phù cấp bốn, có thể phát huy ra uy lực lớn nhất của linh phù.”
“Uy lực tương đương với một đòn của tu sĩ Nguyên Anh kỳ. Nhị sư huynh có thể chịu được sao?”
Kế Ngôn nói: “Muội cho rằng ta đánh tên kia một đòn là vì sao? Bằng không, với tính tình của Nhị sư huynh muội, hắn sẽ lên sao?”
Tiêu Y ngây người, hai vị sư huynh ăn ý vậy sao?
Tiêu Y tấm tắc, mình còn tưởng Đại sư huynh ngươi làm vậy là để hả giận cho mình chứ?
Mà khi Tiêu Y đang tấm tắc, quả cầu lửa khổng lồ trên trời kia cũng rơi xuống mảnh mây tím.
Quả cầu lửa thật lớn, như thiên thạch vũ trụ nện ầm ầm lên đám mây màu tím.
“Oanh!”
Ngay lập tức, cả bầu trời gợn sóng khí khuếch tán bốn phía.
Mấy vạn dặm mây trắng rên trời bị quét sạch sành sanh.
Dưới đất, sóng xung kích cường đại lan ra tứ phía, như gió lốc cấp mười điên cuồng xoáy, đàn áp hết thảy.
Ánh lửa, sấm sét xen lẫn, bốc lên mãnh liệt như một biển lửa, lại cuồn cuộn gào thét như một mảnh biển sấm.
Sóng xung kích đánh thẳng về phía Tiêu Y và Kế Ngôn.
Sóng xung kích còn chưa tới, Tiêu Y đã cảm thấy hít thở khó khăn, có xúc động muốn chạy khỏi nơi này.
Nàng vội vàng nhích lại gần Kế Ngôn bên cạnh.
Cũng lập tức hít thở dễ dàng hơn.
“Ầm ầm…”
Mặt đất tung bụi mù mịt, cây cối gãy đổ, sóng xung kích đánh tới.
Không đến ba thước phía trước Kế Ngôn như bị một thanh trường kiếm bổ ra từ giữa, xung quanh nghiêng trời lệch đất, duy chỉ có vị trí của Kế Ngôn là bình yên vô sự.
Tiêu Y le lưỡi, từ đầu đến cuối nàng vẫn không thấy Kế Ngôn có bất kỳ động tác gì.
Đại sư huynh quá lợi hại.
Nhưng Nhị sư huynh cũng không tầm thường.
Tiêu Y lại xem Lữ Thiếu Khanh đang đại chiến.
Quả cầu lửa mà Lữ Thiếu Khanh triệu hoán ra nện lên đám mây màu tím.
Sau vụ nổ, mặc dù đám mây tím vẫn tồn tại nhưng nếu quan sát cẩn thận sẽ thấy nó đã nhạt đi rất nhiều, khí tức kinh khủng cũng đã giảm bớt rất nhiều.
Sấm sét nó giáng xuống cũng không còn liên tiếp không ngừng nữa mà rất thưa thớt, không tạo được bất kỳ uy hiếp gì với Lữ Thiếu Khanh.
Khóe miệng Tân Chí còn vương máu, ánh mắt cực kỳ chấn kinh.
Lữ Thiếu Khanh đã triển lộ ra thực lực nhưng hắn ta thực sự không ngờ Lữ Thiếu Khanh còn mạnh hơn mình tưởng tượng nhiều.
Cũng mạnh hơn mình.
Một đòn kia suýt nữa đã khiến mình sụp đổ.
Đến bây giờ Tân Chí mới biết mình sai chừng nào.
Cái tên hỗn đản trước mặt đây vẫn đang giả heo ăn thịt hổ.
Thực lực còn mạnh hơn hắn ta tưởng tượng.
Nhưng mà!
Tân Chí vô cùng phẫn nộ: “Ngươi mạnh như thế mà còn gọi thêm người!”
Đã từng thấy người vô sỉ, nhưng chưa từng thấy ai vô sỉ như thế.
Ngươi mạnh thì thôi đi, sao còn gọi cả Kế Ngôn tới, có ai khi dễ người khác như ngươi sao?
Cái đồ vô sỉ hỗn đản này quả nhiên đáng chết.
Lữ Thiếu Khanh hùng hồn nói: “Đó là sư huynh của ta, vì sao không thể gọi ra? Sư huynh đệ cùng ra trận, ngươi từng nghe nói chưa?”
Tân Chí nghiến sắp nát răng rồi.
Tên khốn đáng chết này.
Hắn ta biết giờ là lúc để liều mạng rồi đây, nếu không liều, hôm nay chắc chắn sẽ bỏ xác nơi này.
Hắt ta hét lớn: “Vẫn chưa xong đâu!”
Mấy viên thuốc xuất hiện trong tay hắn ta, chớp mắt đã bị nhét vào trong miệng.
Hắn ta phun ra một ngụm máu tươi, linh lực khổng lồ chảy khắp toàn thân, đám mây tím lại lần nữa khôi phục khí thế, thậm chí còn nồng đậm hơn.
“Đi chết đi!”
Tân Chí hét lớn, đám mây tím xoay tròn dựng dụng ra một tia chớp cực lớn.
Giống như Tiêu Y từng nhìn thấy.
Lôi điện như lôi long hàng thế mang theo khí tức hủy diệt vạn vật giáng xuống Lữ Thiếu Khanh.
Ánh mắt Tân Chí có vẻ đắc ý, hắn ta cười lớn: “Đây là lôi điện, là lôi điện hủy diệt hết thảy. Đòn tấn công này có thể sánh với Nguyên Anh kỳ, cho dù ngươi là Kết Đan thì sao?”
“Nguyên Anh kỳ?” Lữ Thiếu Khanh cười lạnh: “Chưa chắc đâu.”
“Ngươi cho rằng ngươi chịu chút đau đớn của Đại sư huynh của ta là uổng phí sao?”
Tân Chí giật mình, còn chưa kịp phản ứng, Lữ Thiếu Khanh hét lớn một tiếng.
“Đi chết đi cho ta!”
Trường kiếm đâm ra, một cỗ kiếm ý cuồng bạo tràn ra.
Như mặt trời giáng lâm, phần thiên diệt địa.
Vô số linh khí trên không trung cháy lên như dầu hỏa gặp lửa, dấy lên vô số tinh hỏa.
Mỗi một đóa tinh hỏa có thể thiêu rụi gần hết cả thế giới này.
Vô số tinh hỏa hội tụ thành một con chim lửa khổng lồ.
Chim lửa xông lên trời, đụng mạnh vào lôi long trên trời giáng xuống.
“Kiếm ý. Kiếm ý hóa hình!”
Tân Chí hoảng sợ, hét toáng lên như một con vịt bị tóm cổ.
“Ngươi… ngươi… không thể nào.”
Tân Chí sắp phát điên rồi.
Nhà các ngươi bán kiếm ý à?
Kế Ngôn lĩnh ngộ kiếm ý, tiểu nha đầu Tiêu Y cũng lĩnh ngộ kiếm ý.
Bây giờ, tên ghê tởm này cũng lĩnh ngộ kiếm ý, hơn nữa còn là kiếm ý hóa hình!
Thế giới quan của Tân Chí sụp đổ, hắn ta sắp hỏng mất rồi.
Chắc chắn các ngươi có giao dịch bí mật chết tiệt nào đó với Thiên Đạo.
Bằng không làm sao ba sư huynh muội đều có thể lĩnh ngộ kiếm ý?
Mà con mẹ nó chứ, còn là lĩnh ngộ khi còn chưa đến Nguyên Anh kỳ!
Có người biến thái thế sao?
Lúc này trên bầu trời vang lên tiếng oanh minh.
Tân Chí ngẩng đầu.
Ánh mắt hắn ta dần dần khôi phục sự tự tin.
Ta còn chưa bại.
Gia gia có cho ta linh phù, có linh phù gia gia cho, chắc chắn ta sẽ không bại.
Nhưng mà!
Một khắc sau, sắc mặt Tân Chí cứng lại, ánh mắt lại hoảng loạn sợ hãi.