Chương 110: Linh thức này là giả
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Bị kích hoạt lên thần niệm, dường như Tân Chí đã mất đi ý chí bản nguyên, thân thể bị thần niệm của đại năng Nguyên Anh điều khiển.
Chỉ thấy Tân Chí ném ra một tấm linh phù màu xanh.
Ngay lập tức, gió lớn nổi lên.
Dường như có âm phong nổi lên giữa hư không, gió thổi vù vù, mỗi một sợi âm phong thổi từ nhẹ đến mạnh dần hơn sẽ trở thành một lưỡi đao gió vô cùng sắc nhọn.
Không khí bị vô số lưỡi đao gió cắt chém thành từng mảnh nhỏ.
Kiếm ý cuồng bạo của Lữ Thiếu Khanh gặp phải lưỡi đao gió như hai đội tinh binh được huấn luyện nghiêm chỉnh gặp nhau.
Chém giết thảm liệt.
Bành bành…
Vô số vụ nổ nhỏ diễn ra ở giữa Tân Chí và Lữ Thiếu Khanh.
Mặc dù là linh phù nhất phẩm nhưng hiện tại trong tay Tân Chí uy lực phát ra không hề kém hơn linh phù tam phẩm.
Hắn ta dựa vào một linh phù có thuộc tính Phong, dựa vào lưỡi đao gió đầy trời cản lại kiếm ý của Lữ Thiếu Khanh.
Đây chính uy lực của Nguyên Anh.
Lữ Thiếu Khanh không hề biến sắc, ánh mắt trở nên lạnh lùng. Hắn bước lên một bước, khí thế tăng vọt, trường kiếm trong tay sáng lên hào quang màu hồng đỏ.
Ly Hỏa Kiếm Quyết!
Tinh hỏa lại xuất hiện đầy trời, tạo thành một cái lưới khổng lồ ụp xuống Tân Chí.
Tinh Hỏa chập chờn, tỏa ra nhiệt độ vô cùng cao. Dưới nhiệt độ cao thiêu đốt, cây cối xung quanh đều cháy bùng lên. Không chỉ thế, mỗi một đóa tinh hỏa đều ẩn chứa một đạo kiếm ý.
Chúng bị ngọn lửa vây quanh, phát ra những tiếng ong ong chóng mặt, mang theo sát cơ lăng lệ.
Hư ảnh sau lưng Tân Chí chập chờn, vỗ xuống một chưởng, hư ảnh bàn tay cao mấy trăm trượng đè xuống như một ngọn núi.
“Phụt!”
Tinh hỏa đầy trời cuốn lấy bàn tay hư ảnh, hỏa diễm thiêu đốt như giòi trong xương, kiếm ý ngang ngược như bầy cá vây quanh con mồi không ngừng cắn xé, thôn phệ.
Cùng lúc này khí tức của hư ảnh cũng tăng vọt, không ngừng phản diệt.
Dù sao cũng là thần niệm của đại năng, vậy nên Lữ Thiếu Khanh nhanh chóng phát hiện đòn tấn công của mình đã dần suy yếu mà không làm gì được đối phương.
Nhìn đối phương lại vung ra hai tấm linh phù, Lữ Thiếu Khanh cắn răng, lại lần nữa vung kiếm ra.
Lại một tấm lưới lửa phủ xuống.
Đồng thời, trong thức hải nhấc lên sóng biển kinh thiên.
Một cỗ linh thức khổng lồ tràn ra, hóa thành vô số phi kiếm hung hăng đâm vào thức hải của Tân Chí.
“Tiểu kỹ sâu kiến!”
Âm thanh tang thương vang lên, ánh mắt Tân Chí lóe lên một tia khinh thường, thậm chí là giễu cợt.
Tiến vào Nguyên Anh kỳ, thần niệm do linh thức chuyển hóa thành càng cường đại hơn, cũng càng tấn công mạnh hơn.
Hiện giờ Lữ Thiếu Khanh lại dám dùng linh thức tấn công lão, không phải muốn chết sao?
Thần niệm giấu trong thể nội thậm chí còn chủ động khống chế Tân Chí mở ra thức hải, để cho linh thức của Lữ Thiếu Khanh tiến vào.
Lão dự định đóng cửa đánh chó.
Lữ Thiếu Khanh cảm thấy không ổn. Mục tiêu của hắn là thức hải của Tân Chí. Nhưng thức hải của tu sĩ bình thường được bảo vệ rất tốt, là phần quan trọng nhất. Linh thức của hắn hóa thành kiếm là định dùng bạo lực để phá cửa. Nhưng bây giờ đối phương lại chủ động mở cửa, hoan nghênh hắn đi vào.
Lữ Thiếu Khanh lập tức mừng rỡ. Hắn còn đang rầu rĩ không biết cửa vào ở đâu. Lúc này, linh thức lần nữa hội tụ lại, như một con trâu điên xộc thẳng vào.
Thần niệm trong cơ thể Tân Chí mừng rỡ, cũng lao vào theo.
Trong thức hải, ý thức của Tân Chí trốn ở đây, có thể cảm nhận được trận chiến bên ngoài.
Hắn ta bị kinh hãi không nói nên lời.
Hắn ta không ngờ thần niệm mà gia gia để lại trong cơ thể mình đánh nhau với Lữ Thiếu Khanh lại không chiếm được thượng phong.
Ta…. Ta nên nghe lời của sư tỷ.
Sao ta lại đần thế chứ?
Tân Chí vô cùng hối hận.
Hắn ta còn tưởng rằng Lữ Thiếu Khanh là một quả hồng mềm có thể tùy tiện bóp.
Không ngờ lại đá phải một tấm sắt, què cả chân.
Bỗng nhiên!
Một lão nhân râu tóc bạc trắng, lo lắng hiện ra trong thức hải của hắn ta.
Tân Chí giật mình, sau đó kinh ngạc hô lên. “Gia gia!”
Trong lòng Tân Chí hoảng sợ. Chẳng lẽ gia gia của mình cũng không thể đánh lại Lữ Thiếu Khanh sao?
“Gia gia, thế nào ạ?”
Tân Chí vội vàng hỏi.
Lão nhân kia là gia gia của Tân Chí, trưởng lão Điểm Tinh Phái, đạo hiệu là Tử Điện Thượng Nhân, Tân Nguyên Khôi.
“Không sao.” Tân Nguyên Khôi nói: “Chờ hắn ta vào, ta sẽ cho ngươi xem hắn tan thành mây khói thế nào.”
Cùng ở trong thức hải, song phương chỉ giao lưu bằng ánh mắt, Tân Chí đã biết chuyện gì xảy ra.
Hắn ta yên tâm, cười lạnh nói: “Hắn thật sự không biết sống chết.”
Dám dùng linh thức đối phó với gia gia.
Nguyên Anh có thần niệm, còn mạnh hơn cả linh thức. Dám chơi đùa linh thức trước mặt đại năng Nguyên Anh không phải tự đi tìm họa sao?
Tân Nguyên Khôi cười lạnh nói: “Lần này sẽ giáo huấn hắn thật tốt.”
Tân Chí nói: “Nhất định phải giết hắn!”
Trong lòng Tân Chí hận Lữ Thiếu Khanh thấu xương, giá trị cừu hận đạt tới mức max.
Tân Nguyên Khôi định nói gì đó, đột nhiên Lữ Thiếu Khanh từ bên ngoài xông vào.
“A, sao hai ông cháu các ngươi lại trốn ở đây như chuột vậy?”
“Hỗn đản, hỗn đản!” Tân Chí giận quá hóa cười: “Giỏi, giỏi, ngươi đã chủ động đưa tới cửa, vậy ngươi chờ chết đi.”
Có gia gia bên cạnh, Tân Chí cực kỳ tự tin.
Tân Nguyên Khôi cũng cười lạnh không ngừng: “Muốn chết!”
Lữ Thiếu Khanh hừ hừ: “Phải không?”
“Tới đi!”
Kinh Thần Quyết vận chuyển.
Ngay lập tức, sắc mặt Tân Chí và Tân Nguyên Khôi hoàn toàn thay đổi.
Hai người bọn họ cảm thấy Lữ Thiếu Khanh vừa xông vào đã biến thành một con yêu thú từ thời tiền sử, khí thế vô cùng kinh người.
Tân Nguyên Khôi kêu lên sợ hãi: “Ngươi… ngươi… không thể nào, Kết Đan kỳ làm sao có thể có được linh thức thế này?”