Chương 111: Linh thức này là giả (tt)
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
“Đây… đây là giả.”
Tân Chí muốn tè ra quần.
Gia hỏa này còn mạnh thế sao?
Nhìn Lữ Thiếu Khanh tản ra khí tức khủng bố.
Hai người thầm hô không ổn, đang định làm gì đó.
Thì không còn kịp nữa rồi.
Linh thức của Lữ Thiếu Khanh bộc phát, Tân Chí đứng mũi chịu sào, bị nghiền nát bét như một con côn trùng, không kịp kêu lên lấy một tiếng đã bị linh thức của Lữ Thiếu Khanh xóa bỏ.
“Lão bất tử, đến ông!”
Tân Nguyên Khôi gầm lên: “Ta rất liều mạng…”
Kế Ngôn phía xa phát giác được linh thức khổng lồ của Lữ Thiếu Khanh.
Sắc mặt lại kinh ngạc.
Sư đệ này lại đem đến cho hắn ta một kinh hỉ.
Từ khi nào linh thức của hắn lại có tính công kích như vậy rồi?
Không kém thần thức Nguyên Anh là bao.
“Khá lắm!”
Kế Ngôn thấp giọng nói: “Định chờ tới khi đó khiến ta kinh hỉ sao?”
"Ta tiến vào Nguyên Anh kỳ, ngươi cũng không bị tụt lại nha."
Cỗ linh thức này khiến cho hắn ta thân là Nguyên Anh kỳ cũng cảm thấy tim đập nhanh hơn.
Nhìn Lữ Thiếu Khanh, Kế Ngôn lại một lần nữa cảm nhận được áp lực. Cho tới nay, người sư đệ này của hắn vẫn luôn đi theo mang đến cho hắn luồng áp lực này.
Mười năm nay vẫn luôn là như vậy.
Mỗi lần hắn ta trưởng thành hơn một chút, sư đệ của hắn ta cũng sẽ trưởng thành theo, chưa từng bị tụt lại.
Người khác chỉ nhìn thấy Kế Ngôn hắn ta dũng cảm tiến tới, vĩnh viễn không nhừng nhưng lại không biết nguyên nhân vì sao hắn ta lại như thế.
Nhìn Lữ Thiếu Khanh, chiến ý của Kế Ngôn sục sôi, đồng thời cũng có chút kiêu ngạo, đây mới là sư đệ của Kế Ngôn ta.
Tiếp đó, ánh mắt Kế Ngôn trên người Tiêu Y.
Ừm, người sư muội này cũng phải thúc giục mới được, để muội ấy nhanh chóng trưởng thành.
Bên này, Tiêu Y đang ngơ ngác nhìn Lữ Thiếu Khanh chiến đấu với Tân Chí.
Thần niệm Nguyên Anh kỳ thế mà lại không làm gì được Lữ Thiếu Khanh, hơn nữa, nhìn dáng vẻ của hắn hình như còn đang chiếm thượng phong.
Tiêu Y cảm thấy mình có nói gì cũng là dư thừa, sư huynh thế này, quá mạnh.
Bỗng nhiên, nàng cảm thấy cả người phát lạnh. Vừa quay đầu nhìn lại liền phát hiện Đại sư huynh đang nhìn chằm chằm vào mình.
Ánh mắt đó khiến trái tim Tiêu Y giật thót, đập chậm nửa nhịp.
"Đại, đại sư huynh, sao vậy?"
Kế Ngôn thản nhiên nói: "Muội thấy Nhị sư huynh của muội thế nào?"
Tiêu Y đáp: "Rất lợi hại nha, ngay cả thần niệm của đại năng Nguyên Anh cũng không làm gì được huynh ấy."
Kế Ngôn lại nói: "Muội làm sư muội, thực lực hơi yếu, truyền đi rất dễ khiến người ta chê cười."
Tiêu Y lần nữa im lặng.
Trong lòng bi thương mắng, huynh tưởng rằng ta muốn sao, hai người các huynh đều là biến thái, ta sao có thể so sánh được?
Ta mới mười sáu tuổi đã là Luyện Khí tầng chín, đã xem như là thiên tài rồi. Rất nhiều người hai mươi tuổi còn chưa Trúc Cơ đấy. Hai người các huynh, kẻ này còn biến thái hơn kẻ kia, ta không muốn so với các huynh đâu.
Cuối cùng, Tiêu Y thốt ra lời bảo đảm với Kế Ngôn: "Đại sư huynh, ta sẽ chăm chỉ tu luyện."
Kế Ngôn gật đầu: "Quả thực là phải cố gắng, đến lúc đó ta sẽ đốc thúc muội."
Sắc mặt Tiêu Y lập tức suy sụp.
Xem như nàng dã hiểu ánh mắt vừa rồi của Đại sư huynh là có ý gì.
Làm sao bây giờ?
Trong lòng Tiêu Y luống cuống.
Đi theo Đại sư huynh, không thể nào vui vẻ giống như khi theo Nhị sư huynh được. Dù rằng bình thường Nhị sư huynh hay chọc nàng tức đến mức phun máu nhưng Tiêu Y vẫn cảm thấy đi theo Lữ Thiếu Khanh sẽ dễ chịu hơn so với Kế Ngôn.
Tiêu Y nhìn qua Kế Ngôn muốn nói gì đó.
Bỗng nhiên, Kế Ngôn quay đầu nhìn về phía Lữ Thiếu Khanh.
Trong lòng Tiêu Y giật mình, vội vàng quay đầu nhìn lại.
"A..."
Một tiếng hét thảm truyền đến, vang vọng đất trời, khiến cả thiên địa run rẩy.
Trong ánh mắt của Tiêu Y, Lữ Thiếu Khanh phun máu. Mà Tân Chí thì thảm hại hơn hắn nhiều, ôm đầu, quỳ trên mặt đất hét thảm, hư ảnh khổng lồ phía sau không ngừng chập chờn. So với vừa rồi nó trở nên ảm đạm hơn nhiều, như một ngọn nến tàn trong gió, bất cứ lúc nào cũng có thể tiêu tán.
Mặc dù Lữ Thiếu Khanh đang phun máu nhưng lại phá lên cười: "Ha ha, lão già, ngươi đi chết đi."
Kiếm ý lại khuấy động.
Hư ảnh mấy trăm trượng bị chém thành hai khúc dưới kiếm quang của Lữ Thiếu Khanh, thần niệm Nguyên Anh kêu thảm, kiếm ý cuồng bạo cũng triệt để xé tan Tân Chí...
Tiêu Y trợn tròn hai mắt ngây ngốc, miệng nhỏ biến thành hình chữ O.
Quá mạnh đi!
Mặc dù chỉ là một đạo thần niệm Nguyeen Anh, thực lực không bằng bản tôn. Nhưng đó cũng là Nguyên Anh đấy. Hiện giờ Lữ Thiếu Khanh diệt sát đạo thần niệm này cũng có thể mang được cái danh xưng sát thủ Nguyên Anh. Kế Ngôn đã có thành tựu này, hiện giờ Lữ Thiếu Khanh cũng có.
Lữ Thiếu Khanh cầm trường kiếm trong tay, nhìn kiếm ý xoắn nát, diệt tuyệt thần niệm Nguyên Anh và Tân Chí.
Tiêu Y nhìn Lữ Thiếu Khanh, cảm thấy Nhị sư huynh của mình quá đẹp trai.
Kế Ngôn mỉm cười thản nhiên.
Sư đệ của mình không khiến mình thất vọng.
“Nhị sư huynh!”
Tiêu Y hưng phấn chạy lên, hưng phấn đến mức nàng quên luôn cả vết thương trên cơ thể mình.
“Nhị sư huynh, huynh thật sự quá lợi hại.”
Hai mắt Tiêu Y sáng lấp lánh như hai ngôi sao nhỏ nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh.
Tiêu Y vui vẻ lại phát hiện ra sắc mặt Lữ Thiếu Khanh rất phức tạp.
“Nhị sư huynh, huynh bị thương sao?”
Vừa rồi phun ra nhiều máu tươi như thế, đối thủ lại là thần niệm của đại năng Nguyên Anh, bị thương cũng là rất bình thường.
Lữ Thiếu Khanh đau buồn ngửa mặt lên trời than: “Đồ của ta…”
Tiêu Y hiểu Lữ Thiếu Khanh khá rõ lập tức hiểu ra. Hắn không bị thương.
“Nhị sư huynh, huynh đang tiếc nhẫn trữ vật của Tân Chí sao?”
Lữ Thiếu Khanh nghiến răng nghiến lợi: “Lão già hỗn đản, không biết xấu hổ, làm hại ta không thể không ra tay độc ác.”