Sư Huynh, Rất Vô Lương

Chương 366

Editor:HamNguyet

Thánh Sơn ở phụ cận Tây Vực-Tây Lĩnh thành, nguyên bản là chỗ cấm địa cực kỳ quan trọng thuộc về Thượng Quan gia, thủ hộ sâm nghiêm, trọng địa gia tộc Thượng Quan gia ở Tây Lĩnh thành, nghe nói thời điểm lúc trước Thượng Quan gia xưng bá Tây Vực, sở dĩ lựa chọn Tây Lĩnh thành làm trọng địa, nguyên nhân quan trọng nhất là vì phụ cận Thánh Sơn.

Bất quá một đêm, hiện tại Thánh Sơn đã không còn thuộc về Thượng Quan gia, một hồi đại chiến, làm cho toàn bộ cao thủ Thượng Quan gia bị giết chết, cũng làm cho Tây Vực đổi trời.

Tuy rằng Tây Lĩnh thành còn không ít tộc nhân Thượng Quan gia, nhưng sau khi đại chiến thất bại, rất nhiều tu sĩ linh thông tin tức rời khỏi Tây Lĩnh thành, tuy rằng động tác bọn họ rất nhanh, động tác tu sĩ có thù oán với Thượng Quan gia cũng rất nhanh, lập tức tiến đến đuổi giết.

Phần lớn người đào tẩu đều bị chặn lại, bởi vì không còn cao thủ tử phủ, thậm chí ngay cả tu sĩ ngọc phủ cũng rất ít, cuối cùng thành công đào thoát không đến mười người. Tây Lĩnh thành nháy mắt máu chảy thành sông.

Lần này bởi vì đồn đãi Hỗn Nguyên Thiên Châu, rất nhiều tu sĩ đi vào Tây Vực, thừa dịp Thượng Quan gia hết sức khuynh đảo, những tu sĩ đó không dám tìm Tần Lạc Y cướp đoạt Hỗn Nguyên Thiên Châu ngược lại nhân lúc cháy nhà hôi của.

Bọn họ không chỉ đi công kích Thượng Quan gia ở Tây Lĩnh thành, còn cấm địa Thượng Quan gia, muốn cướp lấy các loại kỳ trân dị bảo có thể phụ trợ tu luyện do Thượng Quan gia tích luỹ vô số vạn năm, thậm chí những thế gia khác không liên quan đến Thượng Quan gia cũng ở trong hỗn loạn gặp kiếp nạn.

Trừ bỏ Thượng Quan gia đã bị tiêu diệt, lúc này gia tộc cường đại nhất Tây Vực là gia tộc Long Hằng Vũ-Long gia.

Nhưng Long thị gia tộc không thừa dịp thời điểm Thượng Quan gia rơi đài xưng bá Tây Vực, mà lập tức hướng Tần Lạc Y quy phục, tuyên thệ nguyện trung thành với nàng, cùng Long gia quy phục, là những thế gia đại tộc trong đại chiến Thượng Quan Đức, vẫn kiên định đứng phía sau Tần Lạc Y.

Thế gia Tây Vực khác nghe tin vô cùng giật mình, mắt thấy chiến sự Tây Vực kết thúc, đã không còn Thượng Quan gia thực lực tương đương sáu đại thế gia khác trên Huyền Thiên đại lục, Tây Vực khó thoát khỏi vận mệnh bị đông đảo cường giả Huyền Thiên đại lục chia cắt, uy hiếp trực tiếp nghiêm trọng đến địa vị thế gia thuộc Tây Vực.

Thế gia không liên quan đến Thượng Quan gia lo lắng bị đánh cướp, thực khả năng đây vết xe đổ, bọn họ đều biết Tây Vực phải có một cường giả đến bảo hộ, giống Long gia, đông đảo thế gia không hẹn mà cùng quy phục Tần Lạc Y, tôn nàng làm bá chủ Tây Vực, ngắn ngủi hai ngày, Tần Lạc Y lấy tốc độ lấy bất khả tư nghị thay thế Thượng Quan gia, thống trị Tây Vực.

Thân ca ca là đệ tử đích truyền của Tần tự thế gia, hai sư huynh một người là thiếu chủ Phượng gia, một người là thiếu chủ Đoan Mộc gia, còn có một sư đệ là thiếu chủ Hoàng Phủ gia, thậm chí nàng đối với thiếu chủ Thác Bạt gia còn có ân cứu mạng...

Hơn nữa khi nàng đối mặt Thượng Quan gia sát phạt quyết đoán, làm cho tu sĩ muốn thừa dịp đại loạn là lúc cướp bóc chia cắt Tây Vực hoàn toàn đánh mất chủ ý.

Có Tần Lạc Y kinh sợ, Tây Lĩnh thành tràn ngập tinh phong huyết vũ bình tĩnh xuống, mấy đại cấm địa của Thượng Quan gia tức thì bị Long Hằng Vũ tiếp nhận, nghiêm khắc trông giữ, một hồi đại chiến sắp nhấc lên biến mất trong vô hình.

Thánh Sơn không cao, khoảng một nghìn thước, chiếm hơn mười dặm mà thôi, cả tòa Thánh Sơn đều bị sương mù mỏng manh bao phủ, ngẫu nhiên có quang mang thất thải loé ra trên núi, vì Thánh Sơn bao phủ lên một tầng sắc thái thần thánh khó lường.

Cảnh tượng Tần Thiên vội vàng, ngự thần hồng từ phương xa tật bắn mà đến, nhanh chóng dừng trước cửa Thánh Sơn.

Vài thanh y tu sĩ cầm trường kiếm canh giữ trước cửa Thánh Sơn, thủ lĩnh là Long Khiếu Thiên, trong tay Tần Mặc phe phẩy quạt xếp, nhàn nhã cửa đi tới đi lui, nhìn thấy Tần Thiên đến, cười hướng hắn vẫy vẫy tay.

Tần Thiên bước nhanh qua, mâu quang tối đen sáng ngời, sáng quắc sinh huy, thần sắc thoạt nhìn thập phần sung sướng.

"Thánh Sơn này có thể bị Thượng Quan gia nhìn trúng liệt vào cấm địa, quả nhiên bất phàm." Tần Mặc cười nói với Tần Thiên, hắn đã vây quanh trận pháp trong ngoài núi vài vòng: "Không chỉ có tụ linh trận, làm cho linh lực trong Thánh Sơn so với bên ngoài nồng đậm hơn gấp mấy lần, càng khó là có rất nhiều trận pháp kỳ dị cùng tụ linh trận hỗ trợ lẫn nhau, ngưng tụ tinh thần lực trong thiên địa trên núi, tinh thần lực nơi này so với bên ngoài nồng đậm hơn vô số lần, chậc, ở trong này tu luyện, tốc độ ít nhất so với bên ngoài nhanh hơn ba đến năm lần."

Tần Thiên đối với trận pháp cực có nghiên cứu, theo phương hướng tay Tần Mặc chỉ, cũng nhìn ra không ít môn đạo, gật đầu phụ họa một phen, sau đó nói: "Đáng tiếc trận pháp này thất truyền, ta nghe Long đại nhân nói Thượng Quan gia luôn có người nghiên cứu trận pháp trên Thánh Sơn, muốn tái tạo vài toà Thánh Sơn, đáng tiếc không nghiên cứu thấu triệt."

"Cũng mất công bọn họ không nghiên cứu thấu triệt." Tần Mặc cười nhạt, trong mắt hiện lên tinh quang sắc bén, Thượng Quan gia có hai gã tu sĩ đột phá tử phủ đỉnh, còn có chiến thuyền hoàng kim vô cùng lợi hại, nếu thực sự làm ra vài toà Thánh Sơn, chỉ sợ Huyền Thiên đại lục rốt cuộc không bình tĩnh được.

"Ngươi đã tới bao lâu?" Tần Thiên có việc muốn làm, tuy rằng hắn cảm thấy hứng thú trận pháp kia, nhưng không vội nhất thời biết rõ ràng, liền nói sang chuyện khác: "Biết bọn họ ở đâu không?"

Bởi vì nguyên nhân trận pháp, mặc dù ở Thánh Sơn có linh lực cùng tinh thần lực nồng đậm, phạm vi thần thức cảm giác bị hạn chế, cho dù hắn đã là tu sĩ tử phủ đỉnh, vào Thánh Sơn nho nhỏ, chỉ có thể như người bình thường dùng ánh mắt nhìn vật.

Tần Mặc lắc lắc đầu. Hắn vốn tới tìm Tần Lạc Y, Phượng Phi Ly bọn họ, nhưng đến đây trong chốc lát, đến cửa Thánh Sơn nhìn thấy Long Khiếu Thiên tò mò nghiên cứu trận pháp khắp nơi, liền nhịn không được đi qua cùng Long Khiếu Thiên nghiên cứu một phen, bởi vậy trì hoãn không ít thời gian.

Nâng tay hướng tới Long Khiếu Thiên. Tuy rằng trong Thánh Sơn thần thức chịu hạn chế, không thể nhanh chóng dùng thần thức cảm giác người muốn tìm ở nơi nào, nhưng ở cửa ẩn tàng một bát quái đồ kỳ quái, nơi đó có thể nhìn đến vị trí người trong Thánh Sơn.

Từ trong miệng Long Khiếu Thiên biết được vị trí một hàng Tần Lạc Y ở trong phiến rừng đào cận đỉnh núi, hai người liền hướng trên núi đi đến.

Trong Thánh Sơn không thể ngự hồng mà đi, nhưng tốc độ hai người vẫn cực nhanh, đi qua sườn núi, chuyển qua một mảnh vách đá chênh vênh, xuyên qua một mảnh rừng cây xanh um, phía trước chính là rừng đào.

Hoa đào nở rộ vô cùng sáng lạn, trong rừng đào không có ai, mâu quang Tần Thiên chợt lóe, suy đoán Tần Lạc Y có phải đã rời khỏi nơi này hay không, đột nhiên một bên truyền đến trận tiếng cười trầm thấp sung sướng.

Hắn ngưng mắt nhìn lại, hai người đi ra từ sơn động ẩn nấp một bên rừng đào, đúng là Tần Lạc Y, Phượng Phi Ly đứng bên người nàng mặc hồng y tuấn dật phi phàm, tiếng cười trầm thấp sung sướng kia chính là Phượng Phi Ly vọng lại.

Tần Lạc Y mặc thân hoa y màu lam nhạt, lộ ra đường cong duyên dáng, làn váy gấp nếp như khói nhẹ tản đầy đất, khiến cho thân thể thướt tha càng thêm linh lung tuyệt mỹ. Một đầu tóc đen nhánh phân tán sau người, trên vành tai trắng nõn khéo léo đeo bộ hoa tai trân châu no đủ mượt mà, ánh lên làn da nàng vốn trắng nõn càng thêm trong suốt, cánh môi hồng nhuận, mâu quang tản ra liễm diễm quyến rũ.

Hai người đứng chung một chỗ, nam tuấn nhã cao quý, nữ tươi đẹp động lòng người, đúng là hài hoà thần kỳ...Mâu quang Tần Thiên tối sầm, tuy rằng khóe môi vẫn đang tươi cười, con ngươi đen trở nên khác thường sâu thẳm khó lường.

Phượng Phi Ly mỉm cười đứng bên cạnh Tần Lạc Y, mâu quang hàm túy, nhẹ nhàng ôm bả vai nàng, ghé sát vào tai nàng không biết nói câu gì, khiến tiểu nhân nhi trong lòng cười mở nhan, tựa như giận dỗi liếc nhìn hắn một cái.

Mâu quang Tần Thiên càng tối, bước chân như có ngàn cân, cứ như vậy nhìn hai người trong rừng hoa đào, không bước ra một bước.

Phượng Phi Ly buông lỏng tay ôm bả vai Tần Lạc Y, chuyển qua đứng sau người nàng, nhẹ nhàng đem mái tóc đen sau lưng nàng vấn lên, tuy rằng động tác không nhanh, nhưng rất tao nhã thành thạo, vì Tần Lạc Y vấn phi tiên kế, lại lấy từ trên người ra mấy cây trâm cài đầu tinh xảo, cẩn thận cắm trên đầu nàng.

Tần Mặc vỗ cằm cười cười, trong mắt hiện lên cười nhạo. Nhìn Tần Lạc Y cùng Phượng Phi Ly một chỗ, hắn không quá kinh ngạc.

Thời điểm lúc trước ở Bồng Lai tiên đảo, hắn đã biết quan hệ giữa Tần Lạc Y cùng Phượng Phi Ly không bình thường, khiến cho hắn không nghĩ tới là, Phượng Phi Ly còn biết chải tóc, hơn nữa mái tóc nữ tử vô cùng phức tạp, Phượng Phi Ly vấn tóc thành thạo như thế, hiển nhiên ngày thường khẳng định bỏ thêm luyện tập.

Lại nghĩ đến hai ngày trước Tần Lạc Y mất tích, bộ dáng Phượng Phi Ly gấp đến độ xoay quanh, ý cười trong mắt càng đậm, biết huynh đệ đời này thu trong tay nghĩa muội, ở trong lòng cảm thán một phen, nhấc chân tiếp tục đi về phía trước.

Đi được hai bước mới phát hiện Tần Thiên còn đứng tại chỗ, nghiêng đầu nhìn Tần Thiên, phát hiện thần sắc Tần Thiên dị thường thanh lãnh.

Tần Mặc đầu tiên là sửng sốt, lập tức hiểu được mấy năm nay Tần Thiên luôn luôn tu luyện, cùng Tần Lạc Y gặp mặt bất quá là chuyện tình mấy tháng nay mà thôi, tất nhiên còn không biết chuyện giữa bọn họ.

Hắn quyết định vì Phượng Phi Ly nói tốt vài câu trước mặt đại cữu tử. Đi trở về bên người Tần Thiên, hắn đang muốn mở miệng nói chuyện, dư quang khóe mắt liếc đến hai người trong rừng đào phía trước lúc này đã ôm hôn khó chia lìa.

Một cỗ lãnh ý khác thường trên người Tần Thiên phát ra.

Tần Mặc vỗ trán, trơ mắt nhìn Tần Thiên bước nhanh tiêu sái ra ngoài, chậc, Phượng Phi Ly giáp mặt phi lễ muội muội người ta...Tự cầu nhiều phúc đi.

Có tiếng ho nhẹ từ một bên khác truyền đến, hai người hôn nhau nhanh chóng buông ra, trong rừng đào lại xuất hiện thêm ba đạo bóng dáng. Ba người kia rõ ràng cũng thấy được một màn vừa rồi, nhưng trên mặt bọn họ không có thần sắc kinh ngạc.

Tần Thiên nhíu mày, trong mắt hiện lên không hờn giận, dưới chân đột nhiên chậm lại, ánh mắt có chút đăm chiêu dừng trên người Sở Dật Phong. Trong ba người đến, trừ bỏ Sở Dật Phong, hai người khác một người là Đoan Mộc Trường Thanh, một người là Giản Ngọc Diễn.

Sở Dật Phong cong môi lập tức đi đến bên người Tần Lạc Y, nhìn nàng vấn phi tiên kế, liền kéo nàng đến dưới một gốc cây hoa đào nở diễm lệ nhất, đưa tay hái một đóa hoa đào nở rộ xuống, cắm lên tóc bên tai Tần Lạc Y, sau đó thừa dịp Phượng Phi Ly bọn họ nói chuyện, dùng cây đào che dấu, nhanh chóng hôn lên môi Tần Lạc Y một cái.

Tần Mặc giương miệng, cây quạt ba một tiếng đánh rơi trên mặt đất, ánh mắt từ trên người Tần Lạc Y cùng Sở Dật Phong rời đi, lại rơi xuống trên người Phượng Phi Ly.

Tuy rằng cây hoa đào kia là gốc cây lớn nhất, nhưng người sau cây hoa đào đang làm gì, thân cây kia căn bản không che được, Phượng Phi Ly chỉ tựa tiếu phi tiếu nhíu mày, không nói cái gì, càng không có chuyện không vui.

Mâu quang Tần Thiên sâu thẳm khó lường như thủy đàm, lần này hắn không chần chờ, bước nhanh ra ngoài.

Tần Mặc nhặt cây quạt lên, cũng đi theo ra ngoài, tuy rằng bọn họ đến đây một lát, bởi vì đứng trong góc chết, người trong rừng đào bao gồm Tần Lạc Y lúc trước đều không phát hiện hai người bọn họ đến đây.

Nghe được tiếng bước chân, Tần Lạc Y quay đầu, nhìn đến Tần Thiên, phượng mâu nhất thời sáng ngời, cười nói: "Ca ca, huynh tới rồi." Lại hướng Tần Mặc chào hỏi.

"Hắc Đế cùng Tông tiền bối đã trở lại." Tần Thiên lập tức đi đến bên người Tần Lạc Y, thanh âm trong trẻo lạnh lùng mang theo một chút ẩn ẩn ám ách.

Tần Lạc Y nhướng mày, ánh mắt chờ mong: "Hắc Đế cùng Tông đại nhân đã trở lại, vậy phụ vương cùng mẫu thân..."

"Hiện tại bọn họ ở trong Tây Lĩnh thành." Thời điểm Tần Thiên nói chuyện, ánh mắt nhịn không được lặng lẽ đánh giá nàng, phát hiện bên cổ nàng có một dấu hôn chói mắt, dấu hôn không rõ ràng, cũng rất thấp, cơ hồ đều bị cổ áo che khuất, nếu không phải hắn cố ý lưu ý, sợ là căn bản không phát hiện được.

Bàn tay trong tay áo nắm chặt, lập tức tươi cười, đưa tay cầm tay Tần Lạc Y, lôi kéo nàng đi xuống núi: "Đi thôi, nương vừa đến nói muốn gặp muội, tính ra nương đã hơn sáu năm không nhìn thấy muội."

Tần Lạc Y cũng dị thường hưng phấn, quá mức hưng phấn, đã quên mấy nam nhân phía sau, đợi đi ra một khoảng, lúc này mới nhớ đến, quay đầu lại vừa thấy, bọn họ đều theo phía sau nàng. Một dòng nước ấm vô cùng ôn nhuận dưới đáy lòng tràn ra, nàng cười cười, tiếp tục quay đầu cùng ca ca đi trước.

Hỗn Nguyên Thiên Châu phơi sáng, mặc kệ người khác có tin Hỗn Nguyên Thiên Châu trên người nàng hay không, nàng biết phụ vương cùng mẫu thân ở lại Thánh Long đại lục không an toàn, để tránh có phát sinh ngoài ý muốn đến lúc đó làm cho nàng hối hận không kịp, sau khi nàng đi ra Băng Vực, liền cho Hắc Đế lặng yên đi Thánh Long đại lục, cùng nó đi Thánh Long đại lục, còn có Tông Vô Ảnh cùng Thanh Y khôi lỗi. Bất quá chiếu theo thời gian phỏng đoán, hẳn là Hắc Đế đã đến từ sớm mới phải.

Tựa hồ biết nàng suy nghĩ gì, Tần Thiên giải thích nói: "Hắc Đế nghe đồn đãi Hỗn Nguyên Thiên Châu, rất nhiều người trong tối ngoài sáng nhìn trộm Hỗn Nguyên Thiên Châu, nó liền đưa phụ vương cùng mẫu thân đến Tử Vong cốc trước, sau khi nghe được Thượng Quan gia diệt vong, lúc này mới đưa người lại đây."
Bình Luận (0)
Comment