Sư Huynh, Rất Vô Lương

Chương 367

Editor:HamNguyet

Thượng Quan phủ trước kia, hiện tại đã biến thành Tần phủ, đó là một toà cung điện tráng lệ.

Trong Tây Lĩnh thành đã thu thập thật sự sạch sẽ, càng gần trong phủ, tâm tình Tần Lạc Y càng thêm hưng phấn, vào đại môn, một đường đi tới chỉ thấy đình đài san sát, lầu các cao ngất, trên mặt đường trải gạch xanh ngọc, không chỗ nào không điêu lan hồng trụ. Chung quanh cỏ cây phồn hoa, gió hổi qua vang lên xôn xao, lại nghe thấy chim hót thanh thúy, nghiễm nhiên là địa phương tiên cảnh.

Tần Lạc Y thầm khen một tiếng, Thượng Quan gia đối với kiến tạo bố trí phủ đệ, hiển nhiên thực sự tiêu phí một phen tâm tư.

Đoàn người vòng qua bảy-tám tòa quỳnh lâu, đi qua thềm đá thật dài, đi vào đại đường trong phủ. Thềm đá kia chừng chín mươi chín bậc, sau khi đi lên quay đầu nhìn lại, có thể thu toàn bộ Tây Lĩnh thành vào trong mắt.

"Tần cô nương đã trở lại!" Sớm có người nhìn thấy bọn họ đến, tiếng vang liên tiếp, từ trong cửa đại đường nguy nga tràn ra một đám người.

Ở giữa là một nam một nữ. Nam tử một thân cẩm bào hắc y, dung nhan tuấn dật, không giận tự uy, lúc này khóe môi mỉm cười nhìn nàng, đúng là Trấn Nam Vương-Tần Lăng Vân. Long Hằng Vũ tươi cười đầy mặt bồi bên cạnh hắn.

Nữ tử được Long Cẩm đỡ ra là Tạ Như Yên, xa cách hơn sáu năm không thấy, dung mạo Tạ Như Yên không chút biến hóa, thậm chí làn da so với trước kia càng tốt hơn, tản ra ánh sáng thủy nhuận.

Phượng mâu Tần Lạc Y cong cong, khóe môi gợi lên tươi cười sáng lạn, xem ra hiệu quả dưỡng nhan đan nàng luyện chế quả thật không sai.

Thời điểm lúc trước nàng rời đi nghĩ đến Tạ Như Yên không thể tu luyện, chính mình không biết khi nào mới trở về, liền cố ý bỏ thời gian luyện ra rất nhiều thất giai dưỡng nhan đan, dưỡng nhan đan kia bổ khí dưỡng huyết, còn có thể trì hoãn lão hoá.

Tạ Như Yên bước nhanh tới, một phen gắt gao giữ chặt tay nàng, đem nàng từ đầu đến chân cẩn thận đánh giá, trên mặt đang cười, khóe mắt ươn ướt: "Y nhi."

Trong lòng Tần Lạc Y đau xót, vội vàng thuận thế đưa tay ôm chặt Tạ Như Yên: "Nương, con có thể thấy được người."

Lại hướng Tần Lăng Vân cười sáng lạn: "Phụ vương."

Tần Lăng Vân cười vuốt cằm, ánh mắt nhìn nàng cùng Tần Thiên tràn đầy vui mừng, lại ẩn ẩn hàm chứa một tia kiêu ngạo.

Nhìn một nhà bọn họ đoàn viên, Long Hằng Vũ biết bọn họ tất nhiên có rất nhiều lời muốn nói, liền mang theo Long Cẩm cùng người khác lui xuống.

Tần Mặc đã đem khiếp sợ trong lòng đè ép xuống, hướng về phía Tần Lạc Y nhướng mày, Tần Lạc Y chớp mắt nhìn, lập tức bật cười.

"Phụ vương, nương, đây là ca ca con kết bái." Bàn tay nàng chỉ hướng Tần Mặc, đem hắn giới thiệu cho Tần Lăng Vân cùng Tạ Như Yên, đương nhiên nàng cũng không bỏ qua đám người Phượng Phi Ly, đem bọn họ nhất nhất giới thiệu.

Trừ bỏ Giản Ngọc Diễn cùng Sở Dật Phong, những người khác Tần Lăng Vân cùng Tạ Như Yên đều là lần đầu tiên nhìn thấy.

Sở Dật Phong thân là Thái tử Sở quốc, mà Tần Lăng Vân là Sở quốc Trấn Nam Vương, quân thần có khác, Tạ Như Yên cùng Tần Lăng Vân hướng hắn chào hỏi, lại bị Sở Dật Phong nhanh chóng tránh khỏi.

Tần Thiên nhìn hắn một cái.

Tuy rằng Phượng Phi Ly cùng Đoan Mộc Trường Thanh mấy tháng trước đi Thánh Long đại lục một lần, nhưng hành tung bọn họ thập phần bí ẩn, bọn họ gặp qua Tần Lăng Vân cùng Tạ Như Yên, nhưng Tạ Như Yên cùng Tần Lăng Vân không gặp qua bọn họ.

Thời điểm Tần Lạc Y giới thiệu bọn họ, thậm chí hai người cùng Giản Ngọc Diễn đều hướng phu thê Tần Lăng Vân hành đại lễ hậu bối, thần sắc thập phần cung kính.

Tuy rằng Tần Lăng Vân không gặp qua bọn họ, nhưng trong khoảng thời gian này đi theo Hắc Đế, hắn biết không ít chuyện tình Huyền Thiên đại lục cùng Bồng Lai tiên đảo, càng biết thân phận hai sư huynh của nữ nhi bất phàm, thấy bọn họ như vậy liền hơi ngẩn người.

Tần Thiên nở nụ cười, nhưng ý cười nhưng không đạt tới đáy mắt, mâu quang nguyên bản tối đen trở nên càng thêm sâu thẳm ám trầm.

Tần Mặc nhìn thoáng qua Phượng Phi Ly nói cười yến yến không có dị sắc, lại nhìn về phía Sở Dật Phong, ba một tiếng bỏ cây quạt ra, dùng sức phe phẩy, hoang mang trong mắt càng đậm.

Buổi tối, Tần Lạc Y kêu người chuẩn bị yến tịch phong phú đón gió tẩy trần cho phụ mẫu, sau khi ăn xong Tạ Như Yên lôi kéo tay nàng, hỏi nàng chuyện mấy năm nay ở Bồng Lai tiên đảo, Tần Lạc Y vì dỗ bà vui vẻ, đương nhiên đều chọn lời tốt nói, chính mình từng gặp nguy hiểm lại không đề cập tới.

Ban đêm hai người trực tiếp ngủ cùng nhau, vẫn nói chuyện tới đêm khuya, chờ thời điểm ngày thứ hai tỉnh lại, sắc trời đã sáng bừng.

Bởi vì việc Hỗn Nguyên Thiên Châu, phu thê Tần Lăng Vân phải trường kỳ ở Huyền Thiên đại lục, mà vị trí phủ đệ Thượng Quan gia trước kia Tần Lạc Y thực vừa lòng, không riêng gì bởi vì nó xa hoa tinh xảo, còn bởi vì nó có năng lực phòng ngự cực kỳ cường đại.

Thời điểm Tây Lĩnh thành bị đông đảo tu sĩ nhân lúc cháy nhà hôi của, phủ đệ Thượng Quan Chiến không chút nào bị tổn hại, bởi vì trước khi Tần Lạc Y cùng Thượng Quan Chiến động thủ, nàng phân phó Đại Hắc mang theo linh thú tu vi cường ở Tử Vong cốc chiếm lĩnh phủ đệ trước, Thượng Quan Chiến mang phần lớn tinh anh trong phủ, người còn lại không có cường giả tọa trấn, nguyên bản vội vã đào tẩu, nhìn Đại Hắc bọn họ vọt vào càng hoảng thần, trận pháp phòng ngự bên trong đều không kịp mở ra liền chạy tán loạn.

Nếu tiếp tục sử dụng toàn bộ trận pháp trước kia cũng không được, Thượng Quan gia khẳng định còn cá lọt lưới, nàng không sợ bọn họ ngoài sáng đánh tới, nhưng không thể không đề phòng bọn họ cùng người âm thầm cấu kết.

Đại Hắc am hiểu trận pháp, Tần Lạc Y đem chuyện tình cải biến trận pháp giao cho nó, thời điểm buổi chiều Bạch Y đến, nàng kéo Bạch Y xem xét chung quann, Bạch Y sửa lại mấy chỗ trong đó, phòng ngự cả tòa phủ đệ cường đại gấp đôi có thừa.

Bởi vì ngày hôm sau là sinh thần Tần lão gia tử, Tần Thiên, Tần Mặc, cùng Sở Dật Phong phải rời đi trước, trước khi đi, Sở Dật Phong kéo nàng đến một chỗ yên lặng trong viện, hung hăng đem nàng hôn một trận, sau đó ách thanh ghé sát vào bên tai nàng nói: "Chờ qua sinh thần Tần lão gia tử qua, ta sẽ cầu hôn, về sau chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau."

Tần Lạc Y bị hắn hôn thở dốc, trên tiếu nhan trắng nõn nhiễm lên một tầng đỏ ửng hoa đào say lòng người, cực kỳ xinh đẹp, ánh mắt nhìn về phía hắn cũng liễm diễm động lòng người.

"Được." Mỉm cười, nàng lên tiếng.

Trong lòng Sở Dật Phong dị thường kích động, nhịn không được lại ôm hôn nàng một hồi, nhưng lần này hết sức nhẹ nhàng triền miên, một bên hôn, một bên ở bên tai nàng nói những lời làm cho người ta mặt đỏ tim đập.

Phải sau một lát, trước khi chính hắn hoàn toàn mất khống chế muốn lau súng cướp cò chủ động đem người thả ra, trong mắt có áp lực tình dục, ách thanh ném một câu: "Y nhi, ngày sau nàng phải hảo hảo bồi thường ta." Lúc này mới lưu luyến rời đi.

Tần Lạc Y dựa trên thân cây, nhìn phương hướng Sở Dật Phong rời đi, hít sâu mấy hơi, tim đập có chút không khống chế lúc này mới chậm rãi bình tĩnh chút.

Quay đầu hướng ngoài viện đi đến, trong lúc vô tình thoáng nhìn, nhìn đến Tần Thiên ca ca đứng trong một toà đình đài trên cao phương xa đang nhìn hướng nàng.

Dưới chân hơi dừng, vừa rồi tâm tư nàng tư đặt trên người Sở Dật Phong, không biết thời điểm nào Tần Thiên đứng trong đình, ánh mắt nhanh chóng hướng tới bốn phía dạo qua một vòng, trừ bỏ Tần Thiên, chung quanh không có những người khác. Ngự thần hồng phóng qua.

Nàng từ trên người xuất ra một khối ngọc bôi lục sắc trong suốt, cười hì hì hướng về phía Tần Thiên quơ quơ: "Ca ca, ngọc bội này thế nào?"

Tần Thiên nhìn khối ngọc bội kia, ngọc bội hình trứng, bên trên có khắc vân văn tinh xảo...Trong mắt tối đen hiện lên ánh sáng nhạt, đáy mắt ám khởi gợn sóng, cong môi gật đầu cười nói: "Rất được." Dung nhan vốn tuấn dật có ý cười phút chốc tăng thêm mấy phần mị hoặc.

Nhìn dáng vẻ của hắn Tần Lạc Y liền biết hắn thực thích, vì thế ý cười trên mặt càng thêm tươi đẹp vài phần: "Đây chính là muội cố ý chọn cho huynh, ngày hôm qua muội nhìn thấy khối ngọc bội này, liền cảm thấy đặc thích hợp với huynh."

Ánh mắt Tần Thiên nhu hoà.

Tần Lạc Y xuất sợi dây anh lạc chuẩn bị tốt từ trước ra, đem ngọc bội thắt vào, lại ngồi trên ghế đá một bên, tự mình thắt lên đai lưng Tần Thiên.

Tần Thiên hơi rũ mắt, nhìn đến mái tóc nàng đen nhánh, thậm chí có thể ngửi được hương thơm thanh nhã dễ ngửi trên người nàng, trên lỗ tai đeo hoa tai ngọc đỏ tươi theo động tác nàng nhẹ nhàng đong đưa, làm cho tâm hắn cũng nhịn không được đong đưa. Nhịn không được đưa tay cầm tay nàng.

Tần Lạc Y đang bận rộn lập tức ngẩng đầu lên nghi hoặc nhìn hắn: "Ca ca, làm sao vậy?"

Tần Thiên đem tay nàng càng nắm càng chặt. Bàn tay trong tay mềm mại thập phần mịn màng, da trắng nõn nà, ấm áp làm cho hắn luyến tiếc buông tay, thầm nghĩ vĩnh viễn nắm như vậy, bộ dáng nàng ngẩng đầu lên phượng mâu tối đen nhìn nhìn, làm cho hắn tâm đãng thần trí, lúc này hai người cách thật gần, thậm chí hắn có thể nhìn thấy rõ ràng những sợi lông mi trên mắt nàng.

Khi ánh mắt dừng trên môi nàng đỏ mọng, mâu quang trở nên càng thêm nóng rực, còn mang theo một chút ẩn ẩn đố kỵ, cánh môi đỏ mọng lúc này dị thường kiều diễm, mà người làm cho nàng kiều diễm như thế là Sở Dật Phong!

Hắn nhịn không được hơi cúi người, liếc đến trong cặp phượng mâu nghi hoặc, mạnh mẽ ngừng lại, bất động thanh sắc nhanh chóng thu liễm cảm xúc khác thường trong mắt, buông bàn tay ra, cười nói: "Để ta tự làm đi."

Cúi đầu nhanh chóng đem ngọc bội thắt xong, thắt ra một cái đồng tâm kết, thật sự xinh đẹp.

Tần Lạc Y thấy thế trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nguyên lai ghét bỏ nàng thắt khó coi a, vừa rồi bộ dáng Tần Thiên, đột nhiên bắt lấy tay nàng, thật đúng là dọa nàng một trận.

Tần Thiên vẫn chú ý thần sắc nàng, thấy thần sắc nàng khôi phục như thường, trong lòng buồn bã, nhìn ngọc bôi trên thắt lưng, còn có dây anh lạc, miệng cười nói: "Muội đem ngọc bội này đưa ta, không sợ ta lại làm nó vỡ sao?"

Tần Lạc Y có chút không biết nói gì nhìn hắn. Kỳ thật nàng cho hắn hai khối ngọc bội, đều không dễ dàng bị vỡ? Khối ngọc bội tế luyện qua, bên trong có một không gian trữ vật.

"Bất quá là một khối ngọc mà thôi, vỡ liền vỡ..." Nàng không thèm để ý phất phất tay, trong lòng âm thầm quyết định, nếu thật sự ngay cả khối ngọc bội này cũng vỡ vụn, nàng dứt khoát tìm hắn mười tám khối dự phòng. Ngọc bội coi như vật bên người, nàng thật sự tò mò, đến tột hắn cùng làm vỡ ngọc bội như thế nào.

"Ai, đi thôi, hai huynh muội các ngươi có nói gì cũng không phải sau này không thể nói? Các ngươi còn muốn nói bao lâu mới xong, không thể đợi đến ngày mai nói sau sao?" Một đạo thanh âm trong trẻo ngoài đình vọng tới, Tần Mặc từ nơi xa bước nhanh tới, Sở Dật Phong đi theo tới, ánh mắt Sở Dật Phong trực tiếp dừng trên người Tần Lạc Y, trong mắt có chút ánh lửa cực nóng.

Bọn họ còn chưa đi vào trong đình, Tần Thiên đột nhiên xoay người, bước nhanh ra ngoài: "Nói xong, đi thôi." Thời điểm đi đến bên người Tần Mặc, hắn quay đầu nói với Tần Lạc Y nói: "Vừa rồi nương tìm muội."
Bình Luận (0)
Comment