Sư Huynh Ta Thích Ngủ A

Chương 19 - Chiến Thắng ?

Rất may là vị sư phụ này vẫn còn chút lương tâm.

“Hahh hahh hahh …”

Đây không phải tiếng ngáy ngủ thường ngày mà là tiếng hắn đang sặc sụa sau khi sắp chết chìm.

“Uống nước ngon không ?” Bạch Phượng Uyển trêu chọc tên đệ tử của mình.

“Hahh hahh hahh ..”

Đăng Thiên vẫn còn ho sặc sụa làm gì để ý đến lời trêu ghẹo của sư phụ.

“Vậy ngươi tìm cách làm quen với nó đi, xong xuôi lại đến tìm ta.”

Cứ thế nàng lạnh lùng rời đi.

Trên môi nàng không khỏi lộ ra nụ cười mỉm.

“Ai bảo tên tiểu tử ngươi ! Đang yên đang lành tự dưng chăm chỉ làm gì phá hỏng kế hoạch của ta.” Nàng tức tối nghĩ.

Song nàng cũng không thể không vui mừng trước sự siêng năng bất thường của tên đồ đệ này.

Vẫn còn thở gấp trên thảm cỏ đẫm nước, Đăng Thiên bắt đầu lên kế hoạch luyện tập của mình.

Không thể vì luyện thân pháp mà bỏ quên thể pháp cũng như đao pháp được. May mắn thay hắn còn tu luyện trong mộng cảnh, thời gian thêm không được nhiều nhưng vẫn đủ để phân bổ ổn thỏa tất thảy. Có thể nói đây là ưu thế lớn nhất của hắn với những tu sĩ cùng lứa. Hắn có thể tận dụng mọi khoảng thời gian của mình để luyện tập mà không phải trả cái giá nào. Nếu có thì chắc hắn chẳng còn nhớ cảm giác của một giấc ngủ là thế nào nữa. Song với hắn nếu có thêm thời gian tu luyện để đổi cái giá như vậy thật sự vẫn là quá hời rồi.

Mỗi lần bước vào mộng cảnh hắn không giấu nổi niềm vui của mình bởi khi người khác đang say giấc nồng hắn có thể lao đầu vào những thử thách, những bài rèn luyện khắc khổ. Cô độc thế đó nhưng hắn biết mục tiêu cường giả đều đang gần hơn mỗi ngày.

Có công mài sắt có ngày nên kim.

Được rồi bắt đầu với bài luyện thể quen thuộc.

Có thể vì hắn đã nhập môn Man Tượng Thể Pháp mà áp lực của bài tập này đã không còn quá lớn với cơ bắp của hắn như trước nữa. Nên sự xuất hiện của hai đôi tạ vô tình lại quá thích hợp cho việc luyện thể của hắn. Có nó độ khó của bài luyện thể sẽ tăng cao, đồng nghĩa với việc những khối cơ của hắn sẽ có thêm áp lực để tiếp tục phát triển.

Sau khi tập đủ ba hiệp, hắn tiếp tục luyện thân pháp Tẩu Hành. Dù không còn quyển pháp môn trên tay nhưng hắn không gặp bất kỳ khó khăn nào bởi nó đã được ghi nhớ hết thảy.

Hành hạ thân xác xong xuôi hắn nhanh chóng lấp đầy cái bụng đói rồi lại vội vàng trở về đánh một giấc dài.

Thế giới mộng cảnh lại một lần nữa xuất hiện, vẫn trên mặt hồ phẳng lặng đó trận đầu giữa hắn với nam tử kia chưa thể tới hồi kết. Dù đã không biết bao nhiêu lần, thử không biết bao nhiêu cách nhưng phải thừa nhận rằng khả năng hồi phục khủng khiếp đến từ nam tử đó là thứ không nên tồn tại trong cảnh giới này. Đơn giản bởi khả năng này quá bá đạo.

Song Đăng Thiên hắn cũng chẳng có lý do gì để bỏ cuộc, với hắn thất bại như vậy có càng nhiều càng tốt. Mỗi lần thất bại hắn càng có cơ hội hoàn thiện mình nhiều hơn nên thay vì để cảm xúc tiêu cực chiếm giữ hắn luôn cố gắng tận hưởng nó, tận hưởng một cách trọn vẹn rồi để cải thiện một cách triệt để hơn.

Kết thúc 8 tiếng luyện đao trong mộng hắn thức dậy tiếp tục một ngày mới. Lịch luyện tập vẫn vậy sẽ chẳng có chút thay đổi gì luyện thể, luyện thân pháp rồi luyện đao. Nhàm chán vậy đó nhưng thấy bản thân đều tốt hơn đã là lý do quá đủ để hắn nỗ lực như vậy.

1 tuần đi qua nhanh hơn một cơn gió thoảng.

Ở một mặt hồ tĩnh lặng, trong veo nhuộm những sắc lam như hòn ngọc của đất trời. Một thân ảnh đang phiêu lượng trên mặt nước tươi mát mặc đôi tạ vẫn treo hai bên chân, cước bộ đó vẫn linh hoạt, biến ảo.

“Không ngờ tên tiểu tử này tiến bộ nhanh như vậy.” Vị sư phụ xinh đẹp đứng bên bờ hồ lại một lần nữa bất ngờ trước tên đồ đệ của mình.

“Mới có 7 ngày ..”

“Sư phụ, đệ tử cần phải làm gì tiếp theo ?” Đăng Thiên chạy tới hỏi nàng.

“Đừng vội kiêu ngạo. khó khăn vẫn còn ở phía sau nữa.” Dứt lời nàng ném xuống hai tấm sắt nặng trịch.

“Đeo nó vào.”

Không chút do dự hắn đeo hai dải tạ lên chân mình. Chỉ là ..

Cái này có hơi nặng a !

“Thấy sao, nhìn mặt ngươi kìa đã xanh mép cả rồi.” Sư phụ xinh đẹp không khỏi trêu chọc hắn.

Đúng là mặt hắn đã tái hết cả ra rồi, nếu không phải đã rất nỗ lực thì hai chân hắn làm sao có thể trụ vững thế này.

Đối mặt với đôi mắt đáng thương của Đăng Thiên, vị sư phụ xinh đẹp bình thản giải thích.

“Mỗi bên đều nặng 100kg, không nặng cũng không nhẹ rất phù hợp cho thân pháp của ngươi vào lúc này. Nhưng để thân pháp của ngươi tiến thêm cảnh giới nữa khó khăn vẫn còn nhiều ở phía trước.”

“Đừng để ta thất vọng.”

Dứt lời Bạch Phượng Uyển biến mất trong khoảng không.

Bên ngoài lạnh lùng là vậy nhưng vừa ra khỏi tầm mắt, thái độ của nàng đã hoàn toàn khác.

“Hài tử này càng ngày càng lớn rồi. Mới đó thôi quần áo đã chật ních rồi.”

“Không biết nên may cho hắn thế nào đây ?”

“Rộng một chút thì sẽ tốt hơn.”

“Không biết hắn có thích hắc bào này không nữa.”

Vị sư phụ xinh đẹp vui vẻ bắt đầu công việc may áo quần của mình.

Còn Đăng Thiên sau vài canh giờ đã nằm vất vưởng trên mặt cỏ nào đó.

Chỉ mới tập một buổi thôi mà hắn mệt như chết đi sống lại vậy. Nặng gấp đôi trước đây nhưng áp lực phải chịu không biết đã hơn bao nhiêu lần.

Hắn không nhúc nhích nổi dù chỉ là đầu ngón tay.

Cũng do hắn đã quá vội vàng luyện tập quên không dành vài ngày làm quen với sức tạ, để tình trạng khó xử như vậy. Tay chân rã rời, toàn thân đau nhức làm gì còn sức đâu để tập tiếp đây nữa. Vì vậy hắn chỉ còn cách trở lại mộng cảnh tiếp tục luyện đao pháp thôi.

Bước tiếp theo thì quá đơn giản rồi. Chỉ cần nhắm mắt và tận hưởng không khí trong lành để cơn gió nhè nhẹ thổi hắn tới giấc mộng mị.

Gương mặt của nam tử đó ở ngay đối diện để hắn biết rằng mình đã ở trong mộng cảnh. Điều khác với vài trăm lần trước là hắn rất tự tin với chiến thắng dành cho mình.

Ve vẩy bàn tay khiêu khích đối phương.

Nam tử vậy mà không giữ được bình tĩnh lao về phía hắn.

Ta đang sợ người chạy đây !

Đăng Thiên xuất chiêu, đao ý vùng vẫy khắp khoảng không.

“Chết ..”

Đối mặt với đao lực mạnh mẽ của hắn, nam tử không khỏi rùng mình lui nhẹ về sau.

Làm sao Đăng Thiên lại không thấy điều này, như tên bay hắn lao tới lấy thế chủ động. Đao chồng đao liên miên bất tận.

Song nam tử vẫn kịp thời trở về lối đánh bình thường của mình, tiếp chiêu kín kẽ đồng thời phản công vào những sơ hở của Đăng Thiên.

Trận chiến không khác trước đây là bao, hai bên đều ăn miếng trả miếng không ai chịu nhường ai.

Nửa canh giờ lại trôi qua, cả hai bên chẳng ai chịu nhường ai, kể cả về thương thế của mình.

Chỉ là trên môi Đăng Thiên vẫn giữ vững nụ cười tự tin của mình.

Hắn đánh tới đao chiêu có phần điên cuồng, mạnh mẽ hơn trước. Chỉ cần đối phương mất cảnh giác thì tính mạng sẽ nằm trong lưỡi đao này.

Tất nhiên đối phương không phải là dạng vừa, làm sao mắc những sai lầm sơ đăng đó. Hắn vẫn giữ khoảng cách an toàn với Đăng Thiên, nhằm tìm cơ hội sử dụng bí thuật của mình.

Đối mặt với cách tấn công có phần thực dụng này Đăng Thiên chỉ biết tiếp tục vung đao.

“Xoẹt, xoẹt, xoẹt,...”

Đao tới như phong ba khiến đối phương chỉ biết cách đón đỡ. Song Đăng Thiên hắn vẫn vô cùng cảnh giác vì con bài tẩy của nam tử vẫn còn chưa được lật

Một nén hương đi qua, nam tử không thể bình tĩnh trước thế công mãnh liệt của hắn.

Mũi kiếm của hắn xoay một hình bán nguyệt, linh khí điên cuồng lao tới theo hơi thở của hắn. Đối phương không thể cầm cự thêm nữa nên đã dùng cò bài cuối cùng của mình.

Khoảnh khắc quyết định đây rồi !

Hắn bứt tốc lao thẳng về phía đối phương.

Nam tử vẫn giữ vững chiến thuật cũ tìm mọi cách để tránh thoát đao chiêu của hắn.

Nhưng Đăng Thiên lúc này đã khác trước đây.

Vừa kịp lách người, một đao lại đâm tới.

Nam tử bối rối tìm cách lui.

Song thân ảnh Đăng Thiên lại tới gần bổ tới không biết bao nhiêu đao chiêu.

Nam tử chỉ còn cách bất lực đón đỡ.

Với thế công hung bạo như vậy hắn càng đánh càng thấy thua. Nhưng muốn trốn chạy cũng chẳng dễ dàng như trước nữa. Vị thiếu niên trước mặt đã khác trước rất nhiều.

“Cheenng, Chenngg, ..”

“Xoẹt, xoẹt ..”

Đao nhanh như cắt trảm một vết lớn trên ngực hắn.

“Xoẹt ..”

Một đao nữa tay trái hắn suýt rời thân.

Đăng Thiên vẫn như trước với nụ cười tự tin trên môi.

“Xoẹt ..”

Đây không phải đao chiêu của Đăng Thiên mà là một kiếm bất ngờ của nam tử đối diện.

Hắn muốn liều mạng rồi.

Đáng tiếc Đăng Thiên hắn tự tin nhưng chẳng biết tự cao. Từ đầu đến giờ hắn không quên phòng bị một giây nào bởi hắn biết cuộc chiến vài canh giờ có khi chỉ quyết định trong một tích tắc.

“Xoẹt, xoẹt ..”

Do gấp rút tấn công mà nam tử lộ ra khá nhiều sơ hở. Hắn nhanh chóng trừng phạt nó..

Nam tử vội lui về sau.

“Xoẹt !”

Một đao ..

Nó là quá đủ cho một cái kết.

Mặt hồ tĩnh lặng đã động những đợt sóng nhẹ kéo theo một thân ảnh rơi vào vực sâu.

Các đạo hữu nhớ đề cử truyện ta a !!! (luv u chụt chụt chụt :))

Đạo hữu đẹp trai, xinh đẹp nào hảo tâm ủng hộ ta tại:

1508205344697 Agribank N.T.N.G

Bình Luận (0)
Comment