Sư Huynh Ta Thích Ngủ A

Chương 18 - Lại Luyện Thân Pháp.

“Vù vù vù ..”

Tiếng gió bất tận thổi hắn bay xuyên qua lớp tường mỏng của căn nhà gỗ.

Hắn nhớ là mình đóng cửa rồi a.

Dụi dụi hai mắt vẫn còn nhắm díp lại, trước mắt hắn là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp sáng bừng cả quang cảnh xung quanh.

“Sư ..Sư phụ.”

“Hừm !”

“Người về rồi sao ! Sao ..sao không báo trước để ta thăm người.” Đăng Thiên hớt hải nói.

“Ta tưởng ngươi quên sư phụ như ta rồi.”

“Đệ ..đệ tử nào dám nào dám chỉ là ta bận …”

Đăng Thiên chợt không biết nên nói gì cho phải.(chẳng lẽ bận ngủ:)))

“Ngươi bận gì ?” Bạch Phương Uyển không khỏi nhếch môi.

“Sư phụ người ăn cơm chưa ? Hay để ta nấu cho ngươi ăn.”

Đăng Thiên quyết định dùng chiêu đánh trống lảng.

Bạch Phượng Uyển không khỏi bật cười, tên này làm gì sao nàng lại không biết cơ chứ. Dù sao nàng cũng ngồi đây cả buổi mà.

“Thôi ! Ta tạm tha cho ngươi.”

“Tạ ơn sư phụ.”

“Còn không mau dọn đống bừa bộn này đi có muốn ta đánh ngươi nữa không hả.”

“Sư phụ ! Đống này là do ngươi bày a.” Tất nhiên những lời này hắn không bao giờ dám thốt lên cả.

“Ta dọn ngay, ta dọn ngay.” Hắn vội vàng thưa.

Không thèm nhìn bộ dáng đáng thương của hắn Bạch Phượng Uyển rời đi.

“Sư phụ đi thong thả !”

Đứng dậy kiếm chiếc chổi dọn dẹp đống đổ nát này. Đăng Thiên hắn lúc này thực sự ủy khuất muốn rớt nước mắt rồi. Hắn ngày ngày tu luyện chăm chỉ mặc nắng mưa, ngày hay đêm sao sư phụ ngài nỡ lòng nào đối xử với ta như vậy.

Dọn dẹp xong hắn còn phải sửa lại ngôi nhà đáng thương của mình, không nói bức tường đang vá lại đến cái cửa người không đóng nhẹ nhàng được sao sư phụ.

Dù đã khá quen với công việc sửa chữa nhà cửa nhưng cũng phải đến trưa hắn mới được thưởng thức bữa sáng của mình.

Cổ nhân nói không sai đói dù ăn cơm rưới nước tương cũng thật ngon làm sao..

Một thùng cơm vì thế cũng được hắn “giải quyết” sạch sẽ trong giây lát.

Có lẽ đây là tác dụng phụ khi làm huynh đệ với tên Cửu Bàn rồi.

Bạch Uyển Sơn,

“Lâu không gặp, Thiên nhi hình như béo thêm a. Người không còn gầy như trước nữa rồi.”

“Nhưng trông lại càng đáng yêu hơn nữa !”

Người nói lời này không ai khác chính là Bạch Phượng Uyển.

“Trời ơi cái má phúng phính nhìn muốn cắn chết đi được.”

Nói dứt câu nàng không khỏi lấy tay vội che miệng của mình.

“Không thể như vậy được, không thể như vậy được.”

“Cái má đáng yêu như vậy làm sao lại cắn được chứ.” Nàng lắc đầu vầy vậy.

“Không biết có phải giận ta hay không mà Thiên nhi dậy sớm quá vậy. Làm ta mới ngồi được nửa ngày đã phải rời đi rồi.”

“Không được ! Phải bù lần này mới được !”

“Nhưng ta không chịu được nữa a, chỉ muốn nhìn khuôn mặt đáng yêu đó thôi. ?”

“Đánh ngất hắn thì sao ?”

“Không thể được.”

“Làm sao có thể đánh hài tử đáng yêu như vậy chứ.”

“Hay ..”

....

“Sư phụ ! Đệ tử có việc muốn thỉnh cầu.”

Đang không ngừng đấu tranh nội tâm của chính mình Bạch Phượng Uyển không khỏi giật mình.

“Mới nói mà đến rồi sao.”

“Hay là ..” Trên mặt Phượng Uyển trưởng lão lúc này nở một nụ cười rất đáng sợ.

“Có việc gì.”

“Là thế này, đệ tử muốn được sư phụ chỉ dẫn về thân pháp của mình.”

“Vậy ngươi ra ngoài đi, đợi ta một lúc.”

Không lâu sau Bạch Phương Uyển xuất hiện với gương mặt nghiêm nghị thường thấy.

“Ngươi sử dụng thân pháp của mình né đòn của ta xem sao.”

Nói đoạn nàng lấy trong túi trữ vậy một cây kiếm gỗ.

“Vút ..”

Nhanh như chớp nàng tung một đòn không báo trước.

Song riêng về chiến đấu Đăng Thiên không phải không có kinh nghiệm.

Hắn bình thản né được một chiêu.

Cũng có chút bất ngờ, nàng tiếp tục xuất chiêu thử thách tên đệ tử này.

Trái rồi phải, ngang dọc đều đặn. Mọi đòn chuẩn chỉ đến mức có thể sử dụng thay thế hình ảnh trong những pháp môn.

Đối mặt với kiếm pháp có phần nhanh dần đều Đăng Thiên vẫn giữ bình tĩnh để tránh thoát.

“Không ngờ, thân pháp của ngươi cũng dùng được.” Phượng Uyên không khỏi khen ngợi tên đệ tử duy nhất của mình.

“Sư phụ quá khen.”

Kiếm pháp của nàng không có xu hướng dừng lại mà càng lúc càng nhanh càng khó đón đỡ hơn.

Đăng Thiên cũng không thể chỉ dùng mắt để phán đoán đòn đánh nữa, mọi dây thần kinh

của hắn đều căng mình phán đoán từng kiếm chiêu này.

Nhìn tên đồ đệ của mình vẫn giữ được bình tĩnh như vậy Bạch Phượng Uyển không khỏi vui mừng đến nỗi kiếm ý đã xuất ra từ lúc nào không hay.

Đăng Thiên đương nhiên cảm nhận được điều này. Ý cảnh của sư phụ dù là kiếm ý nhưng về bản chất không khác đao ý của hắn là mấy lại còn có thuộc tính giống hắn - thiên về tốc độ. Mỗi lần xuất chiêu không biết từ đâu xuất hiện những kim quang tràn ngập làm hắn rất khó khăn trong việc né tránh.

Nó giống như những tia chớp vậy, nhanh đến mức khó tin chưa kể nó cứ chói sáng làm ảnh hưởng tới thị giác của hắn. Nhưng Đăng Thiên vẫn bình tĩnh đón đỡ dù sao hắn tin sư phụ vẫn sẽ nhẹ tay với tên đệ tử bé bỏng này.

Mong là vậy !

Cúi đầu xuống đỡ một kiếm đâm tới, hắn lại vội vàng lui ra sao né một chém kế tiếp. Nhịp tấn công của sư phụ lúc này đã là quá sức với hắn.

Bây giờ chỉ cố gắng né được đòn nào là hay đòn đó rồi.

Song đó cũng là đòn cuối cùng hắn có thể né được.

“Bốp ..”

Không bất ngờ hắn đã nghe được âm thanh quen thuộc. Chẳng mấy chốc trên đầu hắn đã xuất hiện một “quả táo” khá là to.

“Đồ nhi không ngờ ngươi đã tiến bộ đến như vậy.”

“Sư phụ, làm thế nào khiến thân pháp của ta tiến cảnh nhanh hơn nữa ?”

Mặc những lời khen của sư phụ, hắn chỉ chú tâm đến việc cải thiện thân pháp hiện tại của mình.

“Được thôi, ngươi đi theo ta.”

Phương Uyển vui vẻ đưa hắn tới hồ nước ở khá gần động phủ của nàng. Xung quanh mặt hồ trăm hoa đua nở, khoe những sắc thắm, cảnh đẹp phải gọi là nên thơ trữ tình.

“Sư phụ, ta phải làm gì.”

“Hài tử, làm việc gì cũng không nên vội vàng nhue thế chứ.”

“Ngươi thử đoán xem ta sẽ bắt ngươi làm gì.”

Nghe sư phụ hỏi vậy Đăng Thiên trầm tư suy nghĩ một lát.

Do hiểu biết của hắn về thân pháp vẫn còn nhiều hạn chế nên nghĩ một lúc hắn vẫn chưa thể đoán ra được.

“Sao người có ý tưởng nào không ?”

“Cứ mạnh dạn nói đi không phải sợ.” Đôi mắt Bạch Phượng Uyển chăm chú chờ xem câu trả lời của hắn.

“Chẳng lẽ là di chuyển trên mặt nước.”

“Đúng một nửa.”

Nói đoạn nàng nàng ném xuống đất một vật gì đó.

“Bùng ..”

Bởi sức nặng của vật đó mà bụi bay mù mịt khắp nơi.

“Nếu chỉ đơn giản di chuyển trên mặt nước thì với cảnh giới của ngươi hiện tại hoàn toàn có thể làm được.”

“Nên việc sử dụng những vật này không những tăng độ khó cho bài rèn luyện mà còn giúp ngươi kiểm soát thân pháp của mình tốt hơn.”

Nàng ôn tồn giải thích cho hắn.

“Nhìn gì nữa, ngươi thử đi.”

Nghe theo lời sư phụ, Đăng Thiên vội vã đeo tạ vào hai chân.

“Rầm ..”

Vẫn không quen với sức nặng của hai quả tạ mà hắn ngã dập mông xuống đất.

“Sư phụ quả tạ này sao nặng vậy .” Đăng Thiên thản thở hỏi.

“Đây là quả nhẹ nhất đó, mỗi bên 50 cân.”

Mỗi bên 50 cân vị chi cả hai bên là 100 cân. Đây còn gọi là nhẹ sao.

Dù một người đã nhập môn thể pháp như hắn đối mặt với việc cơ thể nặng thêm 100 cân này cũng thật quá khó khăn.

“Sư phụ, bây giờ đi xuống mặt hồ sao?”

Bạch Phượng Uyển gật cái nhẹ.

“Thế này thì không được đâu sư phụ. Ta đi bộ còn khó xuống đấy không chừng chết đuối cũng nên.”

“Ngươi cũng biết sợ chết sao.” Bạch Phượng Uyển châm chọc.

“Sư phụ ..”

“Ngươi xuống thử đi. Có gì ta vớt ngươi lên.”

“Nhưng ..”

Đối mặt với đôi mắt của sư phụ hắn không dám trái lời a. Chết đuối còn được chứ chết trong tay vị sư phụ này hắn thật không dám.

Và kết quả cũng không quá bất ngờ. Hắn lao xuống không phanh do tác dụng của trọng lực. Phút chốc xung quanh hắn chỉ toàn chỉ toàn là nước, ánh sáng phía trên cũng dần le lói khi càng chìm sâu xuống dưới.

Đáng sợ nhất là hắn không thể thở. Không ăn 3 ngày không sao nhưng không thở 3 phút chết người thật đó.

Hắn chật vật cố vung tay để bơi lên phía trên nhưng dưới áp lực nước cũng như trọng lực của hai quả tạ dưới chân, hắn biết mình không làm chủ được tình huống này rồi.

Các đạo hữu để cử truyện của ta a.

Đạo hữu đẹp trai, xinh đẹp nào hảo tâm ủng hộ ta tại:

1508205344697 Agribank N.T.N.G

Bình Luận (0)
Comment