Đúng như hắn dự đoán, chẳng có gì để lại trên mảnh thảo nguyên này cả.
Cũng không suy nghĩ nhiều hắn thu hai chân lại, hấp thụ linh khí.
1 tuần trôi qua, hắn có một niềm vui bất ngờ. Bằng một cách nào đó cuối cùng thể thuật của hắn đã nhập môn(Bán Tượng).
Quả thật so với trước đây thân thể hắn đã cường tráng không biết bao nhiêu lần, chỉ cần qua mắt thường có thể thấy sự khác biệt rõ ràng qua từng tuần thậm chí là từng ngày.
Đột phá thể thuật này cũng giúp hắn nhanh chóng hoàn thành mục tiêu lớn nhất của mình:leo tới tầng 100. Đồng nghĩa với nó tu vi hắn lúc đó cũng sẽ là Linh Sĩ cảnh. Nói thật đây là một ý tưởng vô cùng khó khăn dù sao trong tu hành cảnh giới phía sau không cùng độ khó với cảnh thậm chí gian truân hơn không biết bao lần.
Song hắn đã quyết thì tất sẽ cố gắng hoàn thành sớm nhất có thể.
Không có gì khó chỉ sợ lòng không bền !
Nghĩ vậy hắn tiếp tục mộng cảnh chinh phục thử thách tiếp theo.
Tầng 74.
Hiện tạii để diễn tả mình đang ở đâu cũng thật khó nói, bởi xung quanh hắn toàn là nước a.
Đúng hơn là một mặt nước rộng lớn trải rộng đến cuối tầm mắt. Trong xanh và rất phẳng lặng, yên ả đến một chiếc lá, một con cá nhỏ cũng không có. Ánh sáng có phần le lói mờ ảo bởi dải sương trắng mịt mờ vô tận.
Đăng Thiên phải khá tốn sức để vẫn giữ chân đứng thẳng trên mặt nước đồng thời phòng bị nguy hiểm ở phía trước.
Bởi trên mặt nước vô tận này không có một cồn cát hay bến bồi nào hết, cách duy nhất để hắn không chìm xuống là vận dụng hết công suất thân pháp của mình nhưng hắn cũng biết đây không phải là cách tối ưu trong thủy chiến.
“Xoẹt ..”
Một kiếm chém tới gây xáo trộn màn sương mịt mù. Từ trong sương trắng một nam nhân trẻ tầm tuổi với hắn bước tới. Mỗi bước đi đều rất bình đạm, ung dung và đặc biệt hắn đang đi trên mặt nước.
Với tu hành giả việc này thật quá đỗi bình thường song nếu đó là Linh Sĩ giả trở lên. Còn thiếu niên này tu vị không khác hắn là bao Linh Sĩ Thất trọng.
Hắn biết mình sắp phải đối mặt với một đối thủ đáng gờm rồi.
Khi khoảng cách giữa cả hai tầm 5 trượng hắn dừng lại, mũi đao hướng thắng như để khiêu khích đối phương.
Đăng Thiên không khỏi mỉm cười tràn ngập cỗ nhiệt khí. Với những đối thủ khó nhằn hắn không kiềm chế được sự phấn khích rạo rực trong nội tâm.
“Tiếp chiêu.”
Không chờ đợi được nữa, người ra chiêu không ai khác chính là Đăng Thiên.
Đao pháp của hắn từ trước đến giờ vẫn vậy, luôn chủ động tấn công để chiếm lợi thế ngay từ giai đoạn đầu sau đó dùng đao pháp liên miên, cuồng bào của mình áp chế đối phương.
Song đối thủ của hắn lại là người đánh thủ hòa rất giỏi, luôn biết cách chọn vị trí hợp lý để đón đỡ cũng như phản công.
Có thể nói nam tử này là một đối thủ không thể xem thường.
Càng đánh dài lâu điều đó lại càng được chứng minh. Cả hai bên đều xuất hiện những vết thương chằng chịt ở khắp người song vẫn còn khá nông. Điều này cho thấy thực lực của cả hai khá ngang ngửa đồng thời hai người vẫn chưa dùng hết sức của mình.
Nhìn từ phía bên ngoài có vẻ Đăng Thiên đang trên cơ, khi luôn chủ động tấn công cuốn đối thủ vào thế công của mình nhưng nếu tỉ mỉ quan sát có thể thấy thân pháp của hắn hôm nay thật sự có vấn đề.
Khi bước đi trên môi trường đặc biệt khác lạ cụ thể hơn là mặt nước hắn vẫn chưa thể làm chủ được cước bộ của mình dẫn đến tinh thần phải đồng thời chia làm hai. Một là để chiến đấu một thì lại kiểm soát đôi chân của mình cố giữ cả thân vững trên mặt nước.
Ngược lại ở phía đối diện nam tử không gặp bất kỳ khó khăn nào khi di chuyển trên mặt nước hay có thể nói rằng thân pháp của hắn đã vượt trội Đăng Thiên.
Và đó cũng chính là lý do dù Đăng Thiên hắn có đao ý vẫn không sao làm chủ cục diện trận đấu này.
Nửa canh giờ sau.
Trận chiến vẫn chưa đến hồi kết cả hai đều ăn miếng trả miếng rất gay cấn.
Với Đăng Thiên toàn thân đã chằng chịt những vết chém, đặc biệt là phần ngực trái hiện đang có một vết thương rất sâu. May mắn hắn đã kịp thời lách người không để đâm qua phần yếu hại.
Còn nam tử kia trông cũng không khá hơn là mấy. Đặc biệt là phần ngực đã có không biết bao nhiêu vết chém lớn nhỏ.
Chí nhìn qua thôi có thể thấy trận chiến đang diễn ra khốc liệt như thế nào rồi.
Lúc này cả hai đều cách nhau chưa tới 3 trượng mắt đối mắt vô cùng cảnh giác.
Đột nhiên thiếu niên dùng tay xoay kiếm theo hình bán nguyệt, đồng thời hít sâu một hơi.
Điều Đăng Thiên lo lắng cuối cùng cũng đã tới không biết bằng cách nào bao quanh nam tử từng dòng sương trắng di chuyển có quy tắc hướng đến vết thương trên người hắn. Và một điều khó tin trước mắt đã xảy ra, những vết thương trước đó đã dần ngưng chảy máu sau đó các lớp cơ và thịt mới từng bước được sinh ra.
Hắn có thể đoán đối phương còn giữ con bài tẩy của mình nhưng bất ngờ này Đăng Thiên thật không dám nhận rồi. Nhìn khả năng hồi phục đó đi, một kẻ đã chằng chịt vết thương đấu với một thân thể lành lặn như vậy, thắng bại đã định rõ rồi.
Tất nhiên là không thể đứng nhìn như vậy, Đăng Thiên bứt tốc lao tới. Song nam tử vẫn bình tĩnh đón đỡ làm đao chiêu của Đăng Thiên không còn tác dụng quá lớn.
Nhanh, nhanh, nhanh hơn nữa !
Đao pháp của hắn điên cuồng, dũng mạnh như cuồng phong nhằm không cho đối phương bất kì cơ hội nào.
Nam tử đối diện cũng không phải dạng vừa, sử dụng thân pháp nhanh nhạy của mình kéo dãn khoảng cách nhằm nhánh thoát “cơn gió lớn” này.
Không thấy một cách nào khả dĩ hơn Đăng Thiên vẫn kiên trì tấn công như vậy mặc cho nam tử phía trước bằng cách nào đó vẫn tránh thoát được những đòn nguy hiểm.
“Vút, vút, vút, ..”
“Vút, vút vút, ..vút.”
Tiếng đao xé gió vẫn không ngừng lao nhanh về phía trước.
Chí đáng tiếc địa hình này đã quá quen thuộc với đối phương.
TA KHÔNG TIN !!!
Đao pháp thêm môt lần nhanh hơn mạnh hơn điên cuồng lao tới.
Đòn sau nối tiếp đòn trước không ngừng không nghỉ cuồn cuộn, dào dạt.
Tuy nhiên trái với bề ngoài mạnh mẽ kinh người, đao pháp này cũng gây nhiều phản ứng với cơ thể Đăng Thiên. Càng mạnh càng nhanh thì cơ thể hắn phải chịu thêm áp lực gấp vài lần so với trước. Hay nói đúng hơn hắn đang liều mạng với đối phương.
Tu chân giới khốc liệt là vậy nếu ngươi sống thì ta chết, ngươi chết thì ta sống. Điều này qua mộng cành đã được hắn ăn sâu trong máu.
“AAAAAA ..”
Đăng Thiên lao thẳng về phía trước.
Đối mắt với hắn vẫn là khuôn mặt lạnh lùng của nam tử nọ.
…
Không lâu trận đấu cũng đã kết thúc.
Kẻ thua cuộc bị đáy sâu của mặt nước nuốt trọn, kẻ còn lại vẫn dửng dưng đứng đó khuôn mặt lạnh lùng như bằng.
Cái lạnh lùng, dửng dưng như thể nói với Đăng Thiên biết rằng kẻ chiến thắng cuối cùng là ta mà thôi.
Đúng vậy, Đăng Thiên đã thất bại.
Một điều có vẻ có đỗi bình thường với hắn song nếu đó là thực tại thì hắn cũng không dám nghĩ nữa.
May mắn thay hắn được ở đây, được thua và được có cơ hội để làm lại.
Lần 2, 3, 4,...61, 62 , 63
Cả thảy 63 lần, hắn vẫn nhận một kết quả là thất bại. Đã có những lúc hắn cảm nhận được chiến thắng trong lòng bàn tay, chỉ tiếc là nó vội đi mà thôi.
Dù đã thay đổi nhiều phương án khác nhau xong nói thật so với lần đầu còn có phần còn kém hơn. Có lẽ hắn còn nhiều thiếu sót cần phải cải thiện thêm nữa.
Hít một hơi thật sâu rồi thở nhẹ ra như trút đi những gánh nặng của mình.
Hắn quay trở về hiện thực, dù sao cũng nên có thời gian thả lỏng một chút. Căng quá chưa chắc đã tốt với cả cũng 3 ngày rồi hắn chưa bỏ gì vào bụng.
Nghĩ vậy hắn vội vàng thức dậy.
Song hắn không biết điều gì đang chờ hắn phía trước.
Các đạo hữu đề cử truyện giúp ta a.
Đạo hữu đẹp trai, xinh đẹp nào hảo tâm ủng hộ ta tại:
1508205344697 Agribank N.T.N.G