Khi thân ảnh lão giả biến mất thứ còn lại chỉ là dải rêu xanh phủ rộng mặt đất.
“Không có gì sao ?” Hắn có hơi thất vọng.
Sau khi vượt qua một đối thủ quá mạnh như vậy việc không có chút phần thưởng nào cũng thật làm người ta thất vọng.
Bỗng dưng, hắn ngẩng đầu xuống nhìn miếng ngọc vẫn còn trên tay hắn.
Đây là vật phẩm duy nhất mà hắn có được.
Khách quan một chút thì khối ngọc này rất đẹp với một màu xanh lam chói lọi như chứa cả vẻ đẹp của biển cả vậy. Món đồ này nếu được sử dụng làm trang sức, giá trị cũng không phải người như hắn thể đo đếm được song muốn bán nó ra ngoài chứa rất nhiều nguy cơ hắn chưa thể nắm chắc, chưa kể muốn giải thích thế nào cũng rất khó. Chẳng lẽ nói trên trời rơi xuống miếng ngọc này sao. Nực cười !
Phải biết miếng ngọc có phẩm cấp cao như vậy đều ở trung tâm những mỏ quặng lớn, số lượng hàng năm cũng rất khan hiếm. Điều quan trọng là tất cả mỏ quặng như vậy đều do những thế lực đứng đầu nắm giữ nên nguồn gốc thường rất rõ ràng khó mà tuồn “hàng” vào được, nhất là khối ngọc có phần quá quý hiếm này.
Nên nói theo cách nào đó thứ này thật sự vô dụng với hắn, dùng không được mà bán không xong.
Buồn rười rượi cất miếng ngọc đi, hắn ngồi xuống gốc cây sạch sẽ bắt đầu 1 canh giờ hấp thụ linh khí.
Không biết hắn quá quen thuộc với việc này hay không mà một canh giờ trôi qua rất nhẹ nhàng như làn gió thoáng qua vậy, phút chốc đã biến mất rồi.
Và một tháng cũng không hơn là bao, phút chốc đã trôi qua.
“Hưh hah hưh hah ..”
Hắn lại chật vật với những bài rèn luyện trong Man Tượng Thể Pháp. Tuy mệt mỏi là vậy nhưng không thể phủ nhận một tháng qua vì luyện tập nó mà thân thể hắn lúc này đã cải thiện hơn trước rất nhiều. Cơ thể gầy gò trước đây đã phát triển lên đến mức những phần cơ bắp vốn phẳng phiu trước đó giờ đã được bồi đắp một cách rõ rệt đặc biệt là những khối cơ ở cánh tay và hai đùi trước sau.
Nếu trước khi lĩnh ngộ đao ý hắn có thể trạng như hiện tại mọi chuyện cũng không đến mức cửu tử nhất sinh rồ !
Dẹp bỏ suy nghĩ vẩn vơ hắn nhanh chóng tập trung vào công việc chính yếu của mình
Ngủ.
Ngày ngày, sau khi luyện thể thuật ở ngoài sân hắn đều nhanh chóng vào mộng cảnh để tiếp tục hành trình luyện thể của mình. So với người thường sức tăng trưởng đã là gấp đôi song so với sự đòi hỏi quá lớn với bản thân mình, sự phát triển hiện tại với hắn vẫn còn khá chậm.
Sau mỗi lần luyện thể mệt mỏi, hắn tiếp tục luyện tập thêm thân pháp. Bởi mỗi lần cố gắng vắt kiệt hết sức lực của mình như vậy, cơ thể hắn lại có cơ hội được gia tăng thậm chí là vượt qua giới hạn của mình. Với cả ở trong mộng cảnh chết còn không sợ nên hắn không lo ngại chấn thương là bao.
Luyện tập xong xuôi hắn không quên bổ sung năng lượng từ thức ăn ngon miệng do Tô Hoa chế biến.
Nói thật cuộc sống hiện tại của hắn thú vị hơn trước rất nhiều. Cách giữa những buổi tập dày đặc của hắn thường ngày, Đăng Thiên giờ có một thú vui mới là nói chuyện chém gió với vị huynh đệ mới.
Bảo là nói chuyện nhưng thực chất phần lớn thời gian đều do Cửu Bàn nói, chuyện đông chuyện tây đủ mọi thứ trên đời. Không thể phủ nhận tên này có cách dẫn chuyện nghe rất thuận tai, dù chuyện vô cũng nhỏ nhặt nhưng khi qua miệng hắn nó như được phủ thêm lớp sắc màu tươi mới mà chỉ hắn có được.
Ngoài ra tên mũm mĩm này còn nấu ăn rất ngon, không phải dạng chỉ biết ăn như vẻ bề ngoài. Ngồi với hắn mà Đăng Thiên có những lần đầu thưởng thức món ăn không phải chính tay Tô tỷ nấu. Nói thật độ tinh tế của nó có thể không bằng Tô tỷ song không thể phủ nhận món thịt nướng hắn làm rất ngon.
Trái lại Cửu Bàn cũng được hắn mới những món do Tô tỷ trổ tài.
“Đăng Thiên Tô tỷ nấu ăn thật ngon.”
Nói đoạn hắn không quên cắn một miếng thịt lớn.
“Ngươi nói thừa.”
“Ta thật sự ghen tỵ với người rồi đấy.”
“Ừm ..” Hắn nói cho có song không quên thở than trong lòng:”Nếu ngươi như ta bị nàng đánh như cơm bữa xem ...haizz.” (tuổi trẻ chưa trải sự đời :))
Ngoài ra cả hai còn trao đổi với nhau về việc tu luyện nhất là thân pháp với thể pháp.
“Đăng Thiên thể pháp của ngươi thế nào rồi.”
“Vẫn thế !”
“Sao lại thế được ta mất nửa tháng là nhập môn rồi.”
Đăng Thiên không khỏi quay sang nhìn hắn.
“Thật đó ! Việc này cả nhà ta ai cũng biết. Không tin ngươi thử hỏi.”
“Không cần.”
“Nhưng thân pháp ngươi cho ta khó thật, ta hiện giờ vẫn chưa có dấu hiệu nhập môn luôn.”
Đăng Thiên lại không khỏi nghi hoặc nhìn hắn. Tên này không theo lẽ thường a, thể pháp tu luyện siêu tốc mà thân pháp hơn tháng còn chưa nhập môn.
“Ngươi thử luyện tập trong rừng xem, nhiều chướng ngại khi luyện tập giúp ngươi quen với thân pháp hơn đó.” Đăng Thiên chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của mình.
“Ngươi đúng là huynh đệ tốt. Ta về sẽ thử xem.”
“Còn nữa, ngươi nhớ phải giảm cân đi, người càng nhẹ thân pháp mới càng linh hoạt được.” Đăng Thiên nhắc nhở.
“Huynh đệ à! Không phải ta muốn như vậy nhưng trên đời này có quá nhiều mỹ vị đợi chờ ta làm sao có thể từ chối được.” Cửu Bàn than thở.
“Ngươi biết không mỗi người đều có lý tưởng sống của mình. Với ngươi đó là được ngủ còn với ta đương nhiên là ăn rồi. Nên dù rất muốn nghe lời ngươi nhưng lực bất tòng tâm a.” Cửu Bàn lại lôi triết lý sống của mình ra.
Đăng Thiên không châm chọc hắn như trước, bởi tên này nói cũng không sai chỉ là hắn ăn là vì niềm vui cá nhân còn Đăng Thiên ngủ là vì chí hướng tu hành tuy nguyên nhân khác nhau song theo cách nào đó điều này cũng rất có lý.
“Ngươi đồng tình với ta đúng không, vậy thì làm thêm cái đùi này đi.”
Không nói gì Đăng Thiên nhận lấy chiếc đùi nướng hắn đưa cho.
“Thịt ngon.” Đăng Thiên khen ngợi.
“Chứ sao ! Chu Cửu Bàn ta là vậy biết ăn là phải biết làm. Nào lại làm miếng nữa đi.”
Vừa nói hắn vừa đưa một chiếc đùi nữa cho Đăng Thiên
Tên mập này là vậy mỗi lần tới chơi không lợn thì gà không gà thì dê nói chung là chẳng bao giờ đến tay không.
Đặc biệt là tính cách hắn rất hào sảng, chân thành nhất là với huynh đệ như Đăng Thiên mà chẳng mấy chốc hai “ngươi dưng” bọn hắn đã trở thành huynh đệ đúng nghĩa.
Dù tính cách có phần cổ quái một chút song chơi nhiều với nhau không thể phủ nhân hắn là một người rất đáng làm huynh đệ.
“Ngươi nhìn ta gì đó. Ăn đi ăn đi nguội hết rồi.” Cửu Bàn tỏ vẻ trách móc.
Đăng Thiên muốn ăn cũng không khỏi cười trừ trước biểu cảm của hắn.
“Ngươi cười ta gì.”
“Không ! Ta chỉ nghĩ rằng nếu ta có muội muội có lẽ ta đã gả nàng cho ngươi rồi.”
“Không cần đâu, tỷ tỷ cũng được.” Vừa dứt miệng trêu đùa hắn không khỏi hối hận.
“...”
“Đăng Thiên ta cho ngươi chạy trước” Không biết từ đâu giọng một nữ nhân đột nhiên vang lên. nàng chính là Tô Hoa tỷ tỷ.
“Tô Hoa tỷ ta không có ý gì a !” Cửu Bàn run rẩy cả người nhễ nhại mồ hôi.
“Ta cũng có ý gì đâu.”
“Ta ..Ta ..TA BIẾT SAI RỒI !!! ”
Cửu Bàn ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
Đăng Thiên thì bên cạnh chỉ biết ha hả cười.
Giờ phút này hắn nhận ra ngoài tình thân, tình thầy trò thì tình bằng hữu huynh đệ cũng thật đáng có, đáng trân quý biết bao .
….
Đã dừng chân quá lâu để phục vụ cho việc luyện thể hắn cũng không thể kiên nhẫn được nữa rồi.
Vì vậy hắn quyết lên tầng tiếp theo thực hiện thử thách mới.
Tầng 73.
Không còn là cảnh rừng núi thường thấy, nơi hắn được đưa đến là một thảo nguyên vàng óng sắc cỏ hoa. Không khí rất mát mẻ thấm đượm mùi vị của cảnh vật.
Cảnh đẹp là vậy song hắn vẫn cảnh giác mọi thứ xung quanh dù sao đây không phải lúc để ngắm cảnh.
Phút chốc, không gian đã mất dần cảm giác bình yên vốn có, hắn cảm nhận sự nguy hiểm đến từ mọi phía.
Từ những ngọn là cao ngang thân dần hiện ra những hàm răng sắc bén của ma thú nhà sói.
“Xoạt, xoạt ..”
“Xoạt, xoạt ..”
Tiếng cây cỏ lay động đến từ khắp mọi phía.
Thân ảnh của chúng cuối cùng đã lộ ra, đây là Nhị tinh Ma Lang cảnh giới ngang ngửa với Linh Đồ nhị trọng. Nếu so với con Bạch Ma Lang hắn từng đấu thì tốc độ có phần kém hơn nhưng với số lượng trước mắt không thể tính toán như vậy được,
“ 2, 4, 6, 8 ..44, 46, 48…”
Số lượng sói không ngừng tăng lên.
“72, 76, 80, .. 92, 96, 100.”
Tròn đúng 100 con Nhị tinh Ma Lang.
Đối mặt với số lượng khổng lồ như vậy không thể chỉ nhìn tu vi mà đánh giá được.
Trên tay đao đã được hắn thủ thế từ trước, chỉ cần có biến là sẽ xuất chiêu.
“Gừ gừ ..”
“Gừ gừ ..gừ gừ ..”
Đang sói không ngừng rút ngắn khoảng cách với hắn.
Nhận thấy tình thế không ổn hắn quyết định chủ động tấn công.
“Xoẹt.”
Một đao sắc lẹm một con Ma Lang đã lìa đời.
Xong đàn Ma Lang làm sao để hắn ung dung như vậy, từ mọi hướng xung quanh hắn 8 con vội lao đến tấn công.
“Xoẹt xoẹt xoẹt !”
Đao chiêu của hắn tung bay giữa vòng vây quân địch.
Chẳng mấy chốc 4 con đã được “xử lý”.
Nhưng xử được con này thì con kia lại tới. Nhiều đến mức hắn không khỏi cảm thấy lúng túng.
Nhanh chóng sử dụng ý cảnh khiến đao chiêu nhanh đến choáng ngợp.
Đao ý của hắn - liên miên bất tận về bản chất rắt hợp quần đấu nên Đăng Thiên hắn cũng không ngại cứng đối cứng với chúng.
Trước những đao nhanh như gió của hắn đàn ma thú vẫn chẳng chút lo nghĩ. mà như trước cứ thế điên cuồng tấn công. Đây có lẽ là điểm mạnh nhất của ma thú theo bầy, một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ. Lấy sức mạnh số đông khắc phục nhược điểm về sức mạnh cả thể.
Chỉ đáng tiếc là chúng chẳng biết cách phối hợp nhuần nhuyễn, đơn giản là tấn công theo bản năng của mình. Gặp đối thủ khác không nói, chứ gặp người đã lĩnh ngộ đao ý như hắn thằng bại chỉ còn là vấn đề thời gian.
Một tách trà đã qua, số lượng Ma Lang cũng giảm đi phân nửa.
Một đao tới, một đao tới rồi lại một đao nữa lại tới Ma Lang chỉ biết cách bất lực nhìn đồng loại của mình tử trận trước mũi đao sắc bén của nhân loại này.
Không chút run sợ chúng lại tiếp tục tấn công, giờ là đồng thời 5 con Ma Lang tiến tới.
Có lẽ đã quen thuộc với kiểu quần chiến này Đăng Thiên bình thản chém một đao tròn trịa triệt tiêu hết thảy 5 con.
Số lượng giảm dần khiến cách chiến đấu số đông cũng theo đó mất đi phần nào hiệu quả của mình.
“Xoẹt !”
“Xoẹt !’
“Xoẹt !”
…
Chúng phân tách, chia ra các hướng rồi cuối cùng bởi thế công mạnh mẽ của hắn mà vỡ trận.
“Phù ! “ Hít một hơi bình thản Đăng Thiên đã vượt qua thử thách một cách ung dung.
Các đạo hữu đề cử truyện giúp ta a.
Đạo hữu đẹp trai, xinh đẹp nào hảo tâm ủng hộ ta tại:
1508205344697 Agribank N.T.N.G