“Cửu Bàn ngươi tới Bạch Uyên Sơn làm gì vậy ?” Đăng Thiên thắc mắc.
“Ta đến vì ngươi.” Hắn thản nhiên đáp.
“Vì ta ?” Đăng Thiên bất ngờ.
“Ta thấy ngươi trong lần diễn võ chào đón tân đệ tử.”
“Ừm.” Đăng Thiên chìm vào hồi tưởng xem hôm đó mình đã gieo nhân duyên gì với tên này không.
“Đăng Thiên huynh đệ, sự vụ là thế này. Ta thấy thân pháp của ngươi rất tốt có muốn trao đổi với ta không.” Cửu Bàn tủm tỉm cười.
Đăng Thiên nhìn hắn đầy ý vị.
“Hình như mình bị lừa rồi.” Đăng Thiên nghĩ thầm,.
“Đăng Thiên ngươi đừng hiểu lầm, chuyện ta suýt chết là thật. Đây là do di truyền rồi cả nhà ta rồi. Không tin ngươi đi hỏi cả nhà ta là biết.” Cửu Bàn vội vàng thanh minh.
“Sang đời ngươi nó còn đặc sắc hơn.” Đăng Thiên thầm mắng. (nước ngang đầu gối => chết đuối => How ?)
“Với cả ta cũng không lấy không của ngươi.” Nói đoạn hắn lấy một quyển sách mỏng từ trong túi trữ vật ra :“Đây chính là Man Tượng Thể Pháp.”
“Man Tượng Thể Pháp ?”
“Ngũ tinh thể pháp mà Linh Đồ cảnh có thể tu luyện. Sao không tệ a.”
“...” Đăng Thiên nín lặng một lúc lâu.
Sao có thể gọi đây là không tệ được, phải biết thân pháp ngũ tinh mà Linh Đồ cảnh dùng được như Tẩu Hành của hắn đã hiếm có khó tìm rồi. Thể pháp mà cũng có loại như vậy sao, hắn chưa từng nghe thấy. Phải biết thể pháp càng mạnh đòi hỏi sức chịu đựng phải càng cao và tất nhiên còn cần cơ thể đủ khỏe để chịu đựng sự khắc nghiệt mà nó mang lại. Nên thể pháp tứ tinh được Linh Đồ tu sĩ sử dụng đã là rất hiếm rồi nói chi đến ngũ tinh.
Tên này thật sự cho hắn niềm vui bất ngờ rồi.
“Ngươi kiếm nó ở đâu vậy.” Đăng Thiên vẫn thận trọng hỏi.
“Tổ tiên nhà ta truyền lại.”
“Ngươi nghiêm túc đi.”
“Thật ra, là là vị tổ tiên đầu tiên của nhà ta truyền lại. Ngươi không tin về hỏi cả nhà ta.”
“Sao ngươi muốn đổi nó với ta ?”
Dù rất muốn tin tên huynh đệ này nhưng phải thừa nhận rằng giá trị trao đổi của pháp môn này rất lớn, bán ra ngoài hay nộp cho tông môn giá trị không thể kém được. Thân pháp của hắn có thể quý đấy song nếu so với thể pháp này riêng về giá trị còn kém xa.
“Đăng Thiên huynh đệ, ngươi nghĩ ta là loại người nào chứ. Nếu ta đã kết bái huynh đệ với ngươi chút thua thiệt này có đáng kể gì. Dù có xuống núi đao lên biển lửa ta vẫn sẵn lòng.” Cửu Bàn bình thản nói.
Đăng Thiên giờ đây không khỏi cảm thấy xấu hổ, Cửu Bàn sẵn sàng trả cái giá thua thiệt vì tình cảm huynh đệ của hai trong khi hắn lại quá nhỏ nhen chỉ nghĩ lợi ích cho mình.
Lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử rồi !
Hắn không khỏi nhìn thật chăm chú vị huynh đệ này ..hảo huynh đệ !
Lật một lượt hắn vẫn không thể tin vào sự thật trước mắt. Thể pháp hiếm có khó tìm lại đang ở trên tay Đăng Thiên hắn.
Không bàn cãi gì nữa, đây chính là Ngũ tinh Thể Pháp dành cho Linh Đồ tu sĩ. Dù biết rõ là vậy nhưng khi chính tay cầm lấy, cảm giác vẫn lâng lâng khó tả làm sao.
“Ngươi muốn đổi thật sao ?” Đăng Thiên vẫn hỏi lại.
“Đăng Thiên, ta đã nói dối ngươi bao giờ chưa.”
Hắn hỏi vậy cho chắc thôi.
Nếu huynh đệ đã thật lòng như vậy Đăng Thiên hắn cũng không thể không nhận được.
Từ trong ngực, hắn lấy ra một cuốn da dê cũ rách đưa cho Cửu Bản.
“Ngũ Tinh thân pháp sao ! Đăng Thiên huynh đệ ngươi thật làm ta bất ngờ.” Chưa dứt câu hắn ôm chầm lấy Đăng Thiên đầy cảm kích.
“Đăng Thiên chắc ngươi không biết thân pháp này quan trọng với ta như thế nào đâu.”
“Ngươi có biết vì sao trong 36 kế chạy lại là thượng sách không.”
“Bởi vì chạy được thì còn giữ được mạng còn tu luyện thể pháp dù mạnh đến đâu vẫn có thể chết như chơi…”
Hắn cứ như thế nói một tràng thao thao bất tuyệt.
Đăng Thiên nhận ra vị huynh đệ này cũng có nhiều cái thật khác người a. Từ khả năng đuối nước bất chấp độ nông đến niềm đam mê bất tận với thân pháp mà hiếm ai có thể sánh bằng. Với tu sĩ thông thường thân pháp chỉ là pháp môn phụ trợ tốn thời gian tu luyện nhưng với hắn nó không chỉ ngược lại mà còn được nâng tầm trở thành một triết lý sống.
Không sợ kẻ địch mạnh, chỉ sợ chạy không kịp !
Hắn cũng không phủ nhận suy nghĩ này của Cửu Bàn là sai song chỉ là nó có thiên hướng khá là tiêu cực mà thôi. Nếu mỗi lần gặp việc gì khó đã nghĩ đến chạy cũng quá thật hèn nhát rồi. Nghĩ là vậy nhưng Đăng Thiên vẫn tôn trọng triết lý sống của hắn, là huynh đệ thay vì bác bỏ nó thì ủng hộ vẫn là điều nên làm.
Cũng không lâu la thêm nữa, Cửu Bàn nhanh chóng bỏ về dù sao hắn không đợi được đến lúc luyện môn thân pháp mới nữa rồi và Đăng Thiên cũng như vậy.
Tìm một thảm cỏ sạch sẽ gần đó, đặt mông ngồi xuống nghiền ngẫm mọi điều trong môn này.
Về cơ bản đây chỉ là quyển của một thân pháp nào đót và thứ hắn đang cầm là quyển hạ. Tuy vậy giá trị của nó không hề thay đổi thậm chí còn tăng lên nếu hắn tìm ra được những cuốn ở phía sau.
Trong quyển hạ này thân pháp gồm có 4 cảnh giới tất cả gồm: Bán Tượng, Nhất Tượng, Cự Tượng, Man Tượng.
Tên có vẻ không được mỹ miều cho lắm song chỉ cần nghe qua thôi cũng biết nó lợi hại đến mức nào.
Một người thần thể gầy gò như hắn có sức mạnh không kém một con voi. Ý nghĩa lớn thế nào thì chắc ai cũng biết .
Không thể chờ đợi được nữa hắn lật trang sách ghi chép cảnh giới đầu tiên: Bán Tượng.
Như tên gọi của mình chỉ cần đạt tới cảnh giới này thể chất hắn sẽ tăng khoảng 4,5 lần so với trước.
Một con số rất ấn tượng.
Bắt đầu luyện theo những động tác được ghi trên trang giấy. Chủ yếu là những bài tập tương đối phổ biến như chống đẩy, nhảy cóc, chạy bộ, kéo xà, ...Tuy nhiên động tác cuối cùng mới là điểm đặc biệt của thể pháp này. Hai tay chống xuống đất để hai chân hướng thẳng lên trời sau đó điều khiển tay xoay người vòng tròn đồng thời sử dụng linh khí đánh vào 8 huyệt đạo được ghi chép.
...
“Hưh hah hưh hah ..”
Cách rèn luyện này thật sự rất hiệu quả, chỉ mới tập qua một bài mà hắn có thể cảm nhận được nguồn nhiệt ấm nóng xuất hiện trong thể nội giúp cải tạo cơ bắp cho mình.
Song cái giá phải trả là hắn mệt như sắp chết vậy.
Chân tay đều run rẩy trong sự bất lực của hắn, tay muốn nắm lại cũng là một điều khá khó khắn.
Qua đây hắn mới thấy thể chất mình còn rất thiếu sót thế nào.
Nếu ở tình trạng này muốn tu luyện thêm lần nữa là điều không thể.
Chính vì như vậy hắn quyết định trở lại mộng cảnh.
Lão giả đáng ghét kia vẫn ở đó cùng cái khuôn mặt khinh khỉnh như muốn chọc hắn tức chết.
Rút kinh nghiệm trước đó, Đăng Thiên vẫn giữ sự bình tĩnh cần có trước một đối thủ khó chơi như vậy.
“Lão giả chơi với ta một trò chơi không ?” Hắn vừa nói vừa lại gần trong sự hồ nghi của đối phương.
“...”
“Chơi mãi một trò chắc ngươi cũng thấy chán rồi. Ta vừa nghĩ một trò này rất hay đó.”
Thấy lão vẫn rất quan tâm, Đăng Thiên nói tiếp.
“Ta ở đây có hai sợi dây, ta lấy một sợi cho ngươi một sợi.”
“Ta cùng ngươi dùng nó để buộc chân của mình, sau đó vẫn như trước ta đuổi ngươi bắt. Thấy sao !”
Lão giả vẫn thận trọng quan sát hắn đồng thời cố xem thấu hành động của Đăng Thiên.
“Sao, ngươi vẫn chưa tin ư ? Vậy ta buộc trước cho ngươi xem.”
Không dài dòng hắn buộc chân trái vào đủi phải trước mắt lão giả kia.
Lão giả cũng không thấy gì khả nghi nên nhanh chóng làm theo, hắn buộc chân phải mình lại.
“Ngươi buộc xong chưa ?”
Đứng bằng một chân lão giả vẫn khinh khỉnh cười như thể hắn đã nắm chắc hết thảy.
Mặc cho nụ cười khó coi của lão, Đăng Thiên vọt thẳng về phía trước.
Lão giả lúc này trên môi cũng “tắt nắng” rồi !
Đăng Thiên vồ vập đuổi theo trong khi lão giả mặt xanh mép chật vật bỏ chạy.
Nhưng làm sao lão giả cỏ thể chạy thoát khỏi Đăng Thiên hắn được.
Vừa vài giây trôi qua đó thôi cục diện trận đấu đã thay đổi hoàn toàn. Không còn là trò chơi mèo vờn chuột như bản đầu nữa hay nói đúng hơn hiện giờ hắn chính thức làm mèo. Một con “mèo” hai chân bắt một con “chuột” chỉ dùng được một chân.
Chắc trong đầu lão giả lúc này đang gọi tổ tiên ba đời nhà hắn cho mà xem, dù sao Đăng Thiên đã lừa cho hắn một vố quá đau rồi.
Chân trái vốn được “buộc rất chặt” lúc trước đã “bình yên” trong khi đó lão giả đang chật vật không thôi, lóng ngóng tìm cách cởi trói song Đăng Thiên làm sao cho hắn cơ hội đó.
“Tiểu tử, ngươi ăn gian.” Lão giả lúc này mới thốt tiếng than trách.
“Ừ, đúng vậy !” Đăng Thiên thản nhiên
Nếu có thể đường đường chính chính đấu với hắn
Việc này cũng không thể trách hắn được, nếu đấu công bằng hắn không có cơ hội thắng lão nên buộc lòng hắn dùng thủ thuật (buộc dây giả) để qua mắt lão chiến thắng thử thách này.
Cho lão chạy nhanh được đến đâu nhưng một chân đã bị trói, thân pháp có nhanh đến đâu cũng lực bất tòng tâm a.
Không biết có phải học thói xấu của lão giả không mà trên môi hắn lộ ra một nụ cười khinh khỉnh rất ngứa mắt.
“Lão giả ngươi xem ta cười có giống người không.”
“Tiểu tử, nam tử hán đại trượng phu không chơi thế a.” Lão giả không khỏi buột miệng nói.
“Nhưng ta thích”
“Ta chấp ngươi một chân rồi, ngươi chấp ta mười bước được không.” Lão giả năn nỉ.
Đăng Thiên chợt dừng lại như để chấp nhận lời cầu khiến của lão.
Cũng không chút khách sao lão giả vội vàng kéo dãn khoảng cách.
Song chẳng biết hắn có để ý hay không. Một thân ảnh từ lúc nào đang ở ngay sau hắn.
“Tiểu tử, ngươi ...”
Không còn sau đó nữa bởi miếng ngọc bội đã nằm trên tay Đăng Thiên.
Ở trong mộng cảnh 3 năm hắn học được rằng: không bao giờ được bất cẩn trước khi tới chiến thắng cuối cùng.
Hắn dừng lại đơn giản là đề lão chủ quan tập trung bỏ trốn mà thôi.
Trong lúc tan biến đi theo khoảng không lão giả nhìn hắn đầy ý vị.
“Tiểu tử lão già ta chờ ngươi.” Lão không khỏi nở nụ cười man rợ của mình.
Đăng Thiên chỉ đứng đó nở một nụ cười “dễ mến” vẫy tay chào hắn.
Các đạo hữu đề cử giúp ta a.
Đạo hữu đẹp trai, xinh đẹp nào hảo tâm ủng hộ ta tại:
1508205344697 Agribank N.T.N.G