Sư Huynh Ta Thích Ngủ A

Chương 14 - Kết Nghĩa Huynh Đệ

Trong mộng cảnh hắn lại gặp lão giả đó, lão ngồi dựa lưng trên một gốc cây tay nghịch nghịch miếng ngọc bội đầy vẻ khiêu khích hắn.

Hắn làm sao dễ dàng bị khích tướng như vậy được song hắn vẫn lão tới. Đăng Thiên muốn xem thân pháp của mình hiện tại còn cách lão bao xa. Từ khi đột phá thân pháp điều hắn muốn làm nhất chính là gặp lão mà thôi.

Đối mặt với hắn, mắt lão giả không khỏi hiện lên chút bất ngờ nhưng với thân pháp quý dị của mình lão nhanh chóng tránh thoát.

Hắn tiếp tục bức tốc tiến lại gần, hắn tin việc chạm vào người lão đã là khả thi vào lúc này.

Song lão vẫn có thể né trảo thủ của hắn bằng những tư thể rất kỳ lạ.

Hắn không thể với tới dù chỉ là áo bào của lão. Khoảng cách của cả hai xa xôi đến như vậy sao ?

Dù biết chắc vẫn còn kém xa lão đầu nhưng nhiều như vậy thì hắn không dám nghĩ tới.

Lão thật biết làm người ta tuyệt vọng mà !!!

Nếu là người khác có lẽ sẽ vì quá bất lực mà bỏ cuộc rồi. Song Đăng Thiên hắn không phải họ, hắn đã quá quen với thất bại với những thử thách vượt quá tầm với của mình. Bởi sau biết bao nhiêu lần thất bại hắn vẫn có thể vượt khó và đến đây.

Không gì là bất khả thi chỉ là phần khả thi đó nó quá nhỏ để nhìn thấy mà thôi !

Vì thế hắn vẫn tiếp tục việc “đuổi bắt” trong vô vọng của mình.

Vậy là một ngày rượt đuổi lại qua, hắn vẫn chưa thể làm được nên chuyện. Thân pháp của lão giả quá khó lường mỗi lần hắn tưởng mình sắp với được tới lão thì chợt thân ảnh đó không biết làm thế nào đã lách được ra.

Bây giờ hắn mới hiểu cảm giác của con Bạch Ma Lang khi đối mặt với hắn là thế nào rồi. Cảm giác chẳng khác bị coi là một món giải trí vậy, dù vùng vậy thế nào hắn vẫn bất lực trong việc chiến thắng.

Vị Ma Lang huynh đệ à, bây giờ ta hiểu nỗi lòng của ngươi !

Không được, nếu không thể đấu bằng thực lực thì phải dùng bằng trí lực vậy.

Hắn lại lao nhanh về phía lão, lão trầm ổn chuyển động, mắt vẫn cảnh giác xung quanh.

Đang vồ lấy lão giả, Đăng Thiên chợt từ tay ném ra một nắm cát. Trò này dù cơ bản nhưng không thể coi thường. Hắn đã dùng khá nhiều lần và hiệu suất thành công không tệ chút nào.

Song mọi chuyện chẳng thể diễn ra tốt lành như hắn tưởng, lão bình tĩnh phồng má thổi thật mạnh chỗ cát đó. Và kẻ dính đòn không ai khác lại chính là hắn.

“Cốc ..”

Lão giả không quên gõ đầu hắn một cái.

Không ngờ lại vào cảnh gậy ông đập lưng ông !

Đăng Thiên lúc này thầm đưa ra một “nghị định” với bản thân mình, không bao giờ lạm dụng ám chiêu này một cách bừa bãi nữa. Nhất là những đối thủ tràn trề kinh nghiệm như lão giả đây, nếu không muốn một ngày tự bóp chính mình.

Hắn không khỏi thầm kính phục lão giả một lần nữa. Đối diện đòn tấn công có phần bất ngờ như vậy lão vẫn có thể bĩnh tĩnh xử trí hoàn mỹ.

Đúng là gừng càng già càng cay !

Nói thật gặp được đối thủ như vậy chẳng khác nào hắn gặp được người thầy của mình vậy, qua từng trận đấu hắn đều thu nhặt được biết bao điều hữu ích. Đặc biệt hơn nữa là những kiến thức đó không phải lý thuyết thông thường mà đều được đúc rút từ thực tế nên giá trị cũng to lớn vô cùng.

Nên người ta nói “có một kẻ thù tốt hơn có một bằng hữu tốt.” là vì vậy.

Nghĩ là thế thôi nhưng hắn thực sự không muốn bị gõ đầu thêm lần nào nữa.

2 ngày nữa trôi qua, vẫn không bất ngờ gì xảy ra.

Nếu có thì chắc là hắn đã bị gõ đầu ít hơn. Ngoài ra hắn có thêm đôi chút tò mò không biết thân pháp của lão giả đang tới cảnh giới nào, liệu có phải ngang với Tẩu Hành không ?

Muốn biết điều này có lẽ hắn phải đợi cho tới khi đột phá tới cảnh giới Tẩu Hành mới biết được.

“Hahh hahh hah ..”

Tiếng ngáp vang dài nơi căn phòng nhỏ một chỗ nào đó ở sườn núi.

Đã một tháng trôi qua, đây chắc hẳn là lần thứ hai hắn ra ngoài không chỉ để lót dạ.

Làm đầy chiếc bụng nhỏ của mình xong, hắn quyết định thanh lọc cơ thể một chút (đi tắm) dù sao tóc hắn đã chổng ngược lên trời rồi.

Hôm nay, có thể coi là ngày đặc biệt nhất trong tháng của Chính Đạo Tông: ngày nhận linh thạch.

Trong tu chân giới linh thạch không khác gì tiền đồng được sử dụng thường ngày cả. Từ giao thương buôn bán trao đổi hàng hóa đến đầu cơ tích trữ chuyện gì tiền làm được thì linh thạch đều làm được thậm chí còn nhiều hơn. Tiền về cơ bản chỉ là một miếng đồng được đúc thành hình trong khi đó linh thạch còn mang những giá trị thực chất khác. Đối với những tán tu thông thường không có động phủ nồng đậm linh khí cách tốt nhất chính là lấy linh khí từ trong linh thạch.

Ngoài ra với các luyện khí sư linh thạch chính là thứ vật dẫn không thể thiếu để dung hòa kim loại, tinh thạch với nhau tạo ra thành phẩm chỉnh chu nhất. Còn với luyện dược sư muốn để linh dược giữ phẩm cấp tốt nhất phục vụ cho việc luyện đan, một hồ linh thạch là điều không thể thiếu,... Nói chung linh thạch có quá nhiều tác dụng với người tu luyện nên người ta thường đùa với nhau rằng nếu người nào nắm quá 5 thành linh thạch trên thế gian người đó có thể nắm giữ cả tu chân giới.

Nếu vẫn nghi ngờ về giá trị của đồng linh thạch mọi người nên biết linh thạch không phải là bất tận, nó được coi là tài nguyên có thể cạn kiệt. Nghĩa là theo lý thuyết giá trị của nó chỉ có tăng lên từng ngày và gần như nó không thể xuất hiện tình trạng lạm phát.

Việc linh thạch cạn kiệt vẫn chỉ là một tương lai xa xôi, còn hiện nay nền kinh tế tu châni vẫn đang trong thời kỳ phát triển mạnh mẽ, đồng linh thạch vẫn được khai thác đều đặn mỗi năm đảm bảo cung cầu bình ổn.

Chính vì sự ổn định của nền kinh tế mà mỗi tháng hắn đều được nhận 3 miếng linh thạch lung linh này.

Cất nhanh vào túi trữ vật hắn nhanh chóng ra về.

Nhìn gần trăm miếng linh thạch tròn xoe hắn không khỏi cảm thấy phấn chấn.

Trong tu chân giới điều không được thiếu thứ nhất không phải là thực lực mà là linh thạch. Có linh thạch mới có ăn có mặc mới có đan dược tu luyện, mới có pháp khí để chiến đấu,... không có nó cạp đất mà ăn lấy sức đâu mà tu luyện (ở giới tu chân thực phẩm đều có linh lực được trồng trọt, chăn nuôi bởi nhiều nơi khác nhau và tất nhiên đều trao đổi bằng linh thạch).

Tất nhiên trường hợp đó là người khác không phải hắn đơn giản thôi, hắn được bao nuôi. Ngày ba bữa không thiếu, thậm chí đều là thức ngon vật lạ không phải vài miếng linh thạch có thế mua được, áo quần cũng vậy mỗi tháng đều được một bộ xanh đỏ các loại. Tóm lại cơm ăn áo mặc không phải lo nghĩ.

Nghĩ đến đây hắn không khỏi muốn nói:

“Sư phụ trong lòng ta người là số một !!!” (i luv u ! Chụt chụt chụt - ta đùa thôi:)))

Cũng không suy nghĩ lan man nữa hắn nữa hắn trở về ngôi nhà nhỏ của mình.

Trên đường về hắn gặp một chuyện vô cùng khó hiểu.

Dọc chân núi trải dài hết thảy Chính Đạo Tông là một con sông nhỏ bắc ngang chứa nguồn nước ngọt ngào tinh khiết cũng chính là nguồn nước sạch duy nhất trong tông. Trên mặt sông lúc này một nam nhân thân hình “mũm mĩm” đang vùng vẫy thét gào.

“Ai không ! Có ai không !”

“Ta sắp chết rồi có ai không! “

Không suy nghĩ nhiều hắn tới vội kéo nam tử này ra khỏi mặt sông.

“Hư hah hư hah hư hah ..”

Hắn vừa nhận ra tên nam tử đang thở hổn hển lúc này cũng là đệ tử như hắn.

“Ngươi có sao không ?” Hắn hỏi lấy lệ.

“Khô..ng sao rồi, thật là cảm ơn ngươi” Nam tử vội cầm hai tay hắn cúi đầu cảm tạ

Nếu không có ngươi thì Cửu Bàn ta đã lên trên trời chia nải chuối với tổ tiên rồi.”

“Cửu Bàn huynh, đừng làm như vậy ta có giúp được gì đâu.”

“Không vị huynh đệ này ngươi không biết công lao ngươi đối với ta to lớn như thế nào đâu.”

“Người cứu mạng ta công lao to lớn chẳng thua gì mẹ cha cả. Hay như vậy đi ta bái ngươi làm ..”

“Không được !!”

“Sao lại không được hay ngươi chê Cửu Bàn ta không xứng làm huynh đệ ngươi.”

“Không phải vậy .” Đăng Thiên cũng đỡ hoảng hốt. (tưởng ngươi bái ta làm cha)

Vậy là cứ như thế vào một ngày bình thường như bao ngày Đăng Thiên hắn cuối cùng đã có vị bằng hữu đầu tiên trong môn phái thậm chí còn là huynh đệ kết nghĩa.

“Hôm nay ta Chu Cửu Bàn ..”

“T..ta Ngô Đăng Thiên ..”

“Tuy không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm nhưng nguyện chết cùng ngày cùng tháng cùng năm”

Sau đó cả hai cùng “cắt máu ăn thề.”

“Ngô huynh đệ ngươi nhẹ tay thôi. Ta ..ta sợ đau.”

Do tên Cửu Bàn này rất nhát chết nên hắn phải là người rạch máu cho cả hai.

“Thôi từ từ đã ..hay ..hay thế này đi, ngươi đếm từ 1 đến 3 rồi mới cắt. Để ta chuẩn bị tâm lý cái đã.”

“1 ..2..”

“Xoẹt !”

Máu trên tay đã rơi xuống chén rượu trong sự ủy khuất của Cửu Bàn. (chưa đến đến 3 mà)

Không do dự hắn làm một đường dao lên cánh tay, với hắn vết này như kiến căn thôi.

“Uống !!”

“Uống!”

Cả hai cùng uống cạn chén rượu này.

Sau đó Đăng Thiên hơi nôn nao, choáng váng khó tả không phải vì lần đầu uống rượu mà vì hắn mới nhận ra nước sông cùng lắm chỉ tới đùi mà thôi.

“Thế quái nào mà tên này có thể chết đuối được !”

Song dù sao cũng đã kết nghĩa huynh đệ nên cứ coi như hắn không nhìn thấy gì đi. Chỉ là hắn vẫn có “một chút” lo ngại về vị huynh đệ mới này.

Nhìn vị huynh đệ đang vui cười trước mặt hắn như đang thấy sinh vật bước ra từ truyền thuyết vậy.

Vì nó “ảo thật đếy !!!”

Các đạo hữu đề cử truyện giúp ta a.

Đạo hữu đẹp trai, xinh đẹp nào hảo tâm ủng hộ ta tại:

1508205344697 Agribank N.T.N.G

Bình Luận (0)
Comment