Ma thú miệng há rộng tấn công.
Đăng Thiên liên cúi xuống để tay chống mặt đất. Duỗi người thẳng lên tạo dáng giống như đang chồng cây chuối.
Nếu một chân không dùng được thì hắn hắn dùng hai tay vậy.
Không bất ngờ, hắn né cú đớp của nó trong gang tấc.
Chiến đấu trong mộng cảnh cho hắn một bài học:
“Trong những tình huống khó khăn thay cứ khư khư theo lối mòn cũ thì nên phải tỉnh táo tìm ra hướng đi mới lạ để thay đổi cục diện”
Và hắn đã vận dụng rất tốt điều này, không vì luật lệ ban đầu làm gò bó bản thân. Hắn tự nghĩ ra một phương án khác để giải quyết vấn đề.
Phải nói phương án này không tệ chút nào.
Vẫn không thay đổi mục đích ban đầu là tu luyện thân pháp, thậm chí nhờ nó mà khả năng điều phối các bộ phận trong cơ thể hắn được nhuần nhuyễn lên rất nhiều.
Với cách né tránh có phần quái dị này Bạch Ma Lang đã trở thành cái máy đấu luyện cho hắn.
“Có lẽ ta đã đánh giá thấp hắn rồi.” Văn Trung phía trên không khỏi khen ngợi.
Ở dưới sân đấu, đệ tử còn kiên trì ở lại chứng kiến đã chẳng còn mấy ai, dù sao đã đến giờ cơm trưa những hài tử đó còn bận lấp đầy dạ dày của mình nữa.
Tất nhiên vẫn còn ngoại lệ, đó là một thiếu nữ vô cùng xinh xắn, tóc buộc hai bím trông rất dễ thương. Đôi mắt to và long lanh từ đầu đến giờ chưa dám chớp mắt dù chỉ một lần. Nàng không thể rời mắt vị sư huynh đầu tóc có phần bù xù này.
Đôi mắt long lanh lộ vẻ kính phục xiết bao. Từ khi sinh ra đến giờ nàng chưa từng thấy ai có thể có thể tránh thoát những đòn tấn công một cách xảo diệu như vậy. Thu hẹp phạm vi di chuyển trong vòng tròn đó vẫn không làm huynh ấy có vẻ khó khăn gì. Thậm chí lúc này đây vị sư huynh đó còn không sử dụng chân để né tránh nữa.
Thật xảo diệu !
Trong giây phút ma thú nhào tới trái tim nhỏ bé của nàng đã không giấu nổi vẻ lo lắng, sợ hãi mà lấy tay che đôi mắt lại. Song sự tò mò quá đỗi to lớn khiến nàng phải “ti hí” nhìn cục diện xung quanh.
“Uao !”.
Nàng thật sự bất ngờ trước điều đang diễn ra trước mắt, vị sư huynh này dùng hai tay chống đất
mà vẫn nhẹ nhàng né cái nhào tới của Bạch Ma Lang. Trong đôi mắt của hắn không có chút vẻ sợ hãi nào cả thậm chí là sự phấn khích khó hiểu của một người đang rơi vào hoàn cảnh khó khăn như vây.
Và cứ thế, cứ thế nàng mải mê đắm chìm theo thân pháp của vị sư huynh đó mà không biết rằng trời đã chiều muộn từ lúc nào.
Sự dẻo dai, bền bỉ của hắn cũng là điều nàng rất kinh ngạc. Trong khi ma thú đã mệt mỏi thấy rõ thì hắn vẫn vậy trầm ổn khó dò, bình tĩnh tránh thoát không để lại chút sai sót dù là nhỏ nhất.
Lúc này, nàng mới chợt nhận ánh hoàng hôn phía trên cao đã lo tới trên hai bím tóc nàng từ lúc nào.
Có lẽ do nàng quá chăm chú vào vị sư huynh đó chăng ?
Một lần nữa nàng hướng mắt về phía sân đấu, nơi vị sư huynh đó đã đứng dậy phủi bộ quần áo đã bám bụi. Đồng thời hắn lại co chân trái lên, định một lần nữa sử dụng mỗi chân phải của mình.
Trong nàng xuất hiện niềm lo lắng không biết từ đâu tới.
“Tiểu tử, vẫn chưa vừa lòng ngươi sao !” Văn Trung thản thở.
Đáng lẽ lần chiêu sinh này đã kết thúc từ sáng rồi nhưng bởi tên nhóc chết tiệt này mà hắn vẫn phải ngồi đây.
Biết sao được vì hắn là đệ tử của nữ nhân điên kia mà.
Nghĩ đến người đàn bà đó hắn không khỏi lạnh gáy, mắt tập trung quan sát sân đấu tránh bất kỳ sai sót gì có thể xảy ra.
Đăng Thiên lúc này không hề coi đây là liều mạng. Bởi thể lực ma thú lúc này đã suy kiệt hơn trước rất nhiều, chưa kể trong thời gian qua thân pháp của hắn đã tiến bộ lên rõ rệt. Vì vậy dùng một chân để né đòn với hắn không còn là quá thử thách nữa. Đây chỉ là bước chạy dài để hắn nhảy tới cảnh giới Tẩu Bộ mà thôi. Chưa kể đao vẫn được hắn dắt bên hông phòng hờ mọi kết quả có thể xảy ra.
Ánh trăng lúc này đã ló tới như báo hiệu giờ cơm tối đã tới nơi rồi.
Song Đăng Thiên hắn vẫn còn nhiều việc phải làm. ăn với uống gì chứ.
Con ma thú nhào tới, với những chuyển động đầy vẻ mệt mỏi nhưng không thể vì thế mà coi thường sự nguy hiểm của nó.
Và Đăng Thiên biết rất rõ điều này.
Hắn vội nghiêng mình né bộ móng vuốt sắc nhọn đó.
Bộ áo bào đang mặc đã rách một bên cánh tay.
Bởi hắn vẫn chưa hoàn toàn nắm vững cách di chuyển chỉ với một chân như này.
Song không cần biết hắn có nắm vững hay không Bạch Ma Lang vẫn nhào tới lộ những chiếc răng nanh to bằng cả cánh tay.
Văn Trung đã sẵn sàng tung nắm đấm của mình.
Trong khi đó, nữ tử xinh xắn phía dưới không tự chủ được mà lại lấy tay che mắt mình.
“Gừ gừ ừ ừ..”
Ma Lang tức giận mà gầm lên.
Trong tích tắc thoáng qua, Đăng Thiên khéo léo lách người thoát khỏi hàm răng sắc nhọn của Ma Lang.
Có vẻ rất khó chịu khi để con mồi tuột khỏi miệng mình, nó tiếp tục vồ tới từ phía sau.
Đăng Thiên từ đầu đến giờ vẫn không chủ quan, chăm chú quan sát mọi hành động đến từ Bạch Ma Lang.
Bằng cách nghiêng mình một góc 60 độ (so với tiếp tuyến) hắn dễ dàng lách ra khỏi đòn tấn công của nó.
Người hắn hiện giờ chẳng khác gì một cành liễu đứng trước gió. Đối mặt với đòn tấn công có phần hung bạo hơn đến từ Ma Lang hắn vẫn bình tĩnh né tránh cũng như cành liễu dù gió có thổi mạnh đến đâu vẫn mày may như không.
Đắm chìm vào thân pháp như vậy trời đã tối muộn từ lúc nào không hay.
Thời điểm này cũng không ít đệ tử đi làm nhiệm vụ trở về. Không thiếu kẻ tò mò về một thiếu niên đang “chơi đùa” với ma thú là ai. Song nhìn một lúc bọn hắn cũng không kiên nhân quyết định đi.
“Nếu là ta chỉ cần một quyền là xử xong nó rồi.”
“Hắn chắc chỉ muốn che giấu khả năng chiến đấu yếu kém của mình thôi.”
“Không ngờ lại có người từ bỏ chiến pháp để đắm chìm trong thân pháp như vậy.”
…..
Quan sát cách chiến đấu như vậy, nhiều đệ tử trong tông không khỏi coi thường dù sao lối suy nghĩ chỉ cần chiến pháp những môn pháp khác có hay không không quan trọng đã “ăn” quá sâu trong tiềm thức họ.
Tuy nhiên, vẫn có kẻ nhìn ra sự bất phàm trong bước di chuyển của Đăng Thiên.
Cụ thể là một đệ tử có phần “mũm mĩm”, thân có 2 mét song điểm nổi bật của hắn vẫn là độ rộng khổng lồ của vòng 2. Hai tay hắn cầm không biết bao nhiêu xiên thịt vừa quan sát sân tập vừa nhồm nhoàm ăn.
“Thân pháp này rất hợp với ta a.” Nghĩ trong đầu như vậy hắn làm tiếp một xiên thịt.
Phía trên lầu các, mọi tình huống trên sân vẫn được Văn Trung nắm bắt hết thảy.
“Tên này rất giống ta, tình thần võ đạo hừng hực trong máu không thiết ăn uống nghỉ ngơi. Thật là hiếm có.” Văn Trung cảm thán “Chỉ tiếc hắn đã là đồ đệ của nữ nhân đó.”
Ngoại trừ Văn Trung thì có lẽ ở đây thiếu nữ xinh đẹp là người tập trung quan sát nhất. Thực sự nàng đã bị thân pháp này làm cho mê hoặc rồi.
“Chút nữa phải nói chuyện với vị sư huynh này mới được.”
Trong khi đó, Đăng Thiên lúc này đã bước vào giai đoạn quan trọng nhất để đột phá thân pháp của mình.
Áp lực đã được đè nén khá lâu, tích tụ đều đặn lúc này đây chẳng khác gì người thợ rèn đang rèn giũa thân pháp của hắn.
Nhanh hơn, nhanh hơn, nhanh hơn nữa đi nào.
Con Ma Lang như đọc được suy nghĩ của hắn mà điên cuồng tấn công.
Dù tốc độ của nó có tăng đáng kể cũng không làm Đăng Thiên nao núng chút nào thậm chí hắn còn đang “hưởng thụ” cảm giác bứt bách này.
“Gần được rồi.”
“Cố lên nào anh bạn sói của tôi ơi.”
“Đúng rồi cứ như thế.”
“Sắp được rồi.”
Ma thú đôi mắt chợt sắc lẹm, cả 4 chân đều tì mạnh xuống mặt đất.
Lấy hết sức bình sinh hắn vồ tới tên tộc nhân trước mắt.
Song nó lại không biết cái lao người của nó chỉ là “bàn đạp” để thân pháp “tên nhân tộc” đó đột phá.
Trước sự ngỡ ngàng của Ma Lang, Đăng Thiên chớp mắt đã lách qua được đòn tấn công.
Hắn làm được rồi !!!
Thân pháp cuối cùng cũng đột phá !
Hắn vui mừng đón nhận thành quả mặc cho “anh bạn sói” đã kiệt sức nằm sõng soài dưới mặt sân.
“Sao có thể chứ.” Văn Trung thật sự bất ngờ.
Những người khác không nhìn thấy dị thường gì nhưng trưởng lão như hắn làm sao có thể không thấy được.
Trong lúc ma thú nhào tới thân pháp của tiểu tử này không biết vì lý do gì đã lột xác, thậm chí lờ mờ hắn còn thấy chút tàn ảnh ở phía sau.
“Ta chắc sẽ chú ý tên tiểu tử này nhiều hơn.”
Nói đoạn, hơn rời đi mặc cho con ma thú đang được Đăng Thiên kéo lê về về phía lồng sắt.
“Bụng sôi sùng sục rồi về kiếm gì ăn vậy.”
Vỗ nhẹ vào cái bụng xẹp lép của mình Đăng Thiên thở than.
Dùng thân pháp mới đột phá của mình, hắn thoáng chốc đã rời khỏi sàn đấu.
Phía dưới có hai thân ảnh cũng chạy theo nhưng đã không kịp rồi.
Vì không để ý xung quanh mà cả hai lao vào nhau rồi ngã nhào cả ra.
“Vị sư muội này, ngươi có sao không.”
Vị thiếu nữ ngẩng đầu lên, trước mắt nàng là một thiếu niên hơn nàng vài tuổi song thân hình thì gấp nàng vài lần.
“Ta ..ta không sao.”
“Vậy ta đi trước.” Nói đoạn hắn vội vã đuổi theo phương hướng Đăng Thiên vừa rời đi.
“Đen thật, nếu không ngã thì có thể gọi hắn lại rồi.” Nam nhân “mũm mĩm” thở phì phò nói.
“Nữ nhân vừa rồi nhìn rất quen mắt a.”
“Hình như có gặp ở đâu rồi.”
Nữ nhân hắn vừa gặp không ai khác chính là Dương Tố Nhi, đệ tử có thiên phú tốt nhất trong kỳ sát hạch lần này - trời sinh thủy hệ.
“Ahh ! Vậy là không gặp được vị sư huynh đó rồi.” Dương Tố Nhi không khỏi buồn bã.
Nhớ lại thân ảnh đó không hiểu sao trái tim nhỏ bé của nàng lại rung động đến lạ.
“Không được ! Phải chờ về hỏi sư tỷ xem nàng có biết không.”
Nghĩ vậy nàng nhanh chóng trở về Linh Nguyệt Sơn.
Còn Đăng Thiên, hắn cũng không quan tâm hai thân ảnh phía sau đó. Dù sao trong tông hắn đến giờ không có một ai làm hảo hữu cả nên không tốn công để ý làm gì, thời gian tu luyện hắn còn thấy thiếu hà cớ gì quan tâm những chuyện vô bổ.
Trở về nhanh chóng, hắn vội vã xử trí chỗ thức ăn được Tô Hoa chuẩn bị.
Sau đó làm một điều vô cùng trọng đại
NGỦ !!!
Các đạo hữu đề cử truyện giúp ta a.
Đạo hữu đẹp trai, xinh đẹp nào hảo tâm ủng hộ ta tại:
1508205344697 Agribank N.T.N.G