Ở dưới dưới bình đài, trên mặt sân đấu luyện không ít những nam hài nữ hài đang ngồi nghe bài diễn thuyết hùng hồn đến vị trí của Văn Trung trưởng lão.
Phải thật, nhìn bề ngoài có phần thô kệch, cuồng mãnh đó không ngờ trưởng lão còn có khả năng diễn thuyết trời sinh, rất dễ đi vào lòng người. Đệ tử dưới đây nghe ông nói đều phừng phừng khí thế hận chưa thể đóng góp được gì cho tông môn..
Ông kể rất nhiều thứ từ lịch sử tông môn, ý nghĩa của việc tu hành đến việc cần làm của một đệ tử,...
Như lời Văn Trung trưởng lão chia sẻ, Chính Đạo Tông thực ra là một môn phái mới được sáng lập chưa tới 200 năm. Nên những vị trưởng lão hiện tại đều là người một tay sáng lập cũng như xây dựng môn phái lớn mạnh như hiện tại.
Phải biết mỗi trưởng lão trong tông đều là anh tài một phương, cùng chí hướng mà cùng nhau tụ họp, danh tiếng trong giang hồ cũng không hề nhỏ.
- Hô mưa gọi gió: Phi Miêu trưởng lão.
- Thương pháp bổ trời: Phi Quân trưởng lão.
- Quyền pháp phá núi: Văn Trung ta đây.
- Cung pháp thần sầu : Tuấn Kiệt trưởng lão.
- Kim thân bất hoại: Phú Quý trưởng lão.
- Quỷ dị khó lường: Tố Nguyệt tưởng lão.
- Kiếm pháp tuyệt luân: Bạch Phượng Uyển trưởng lão.
Cuối cùng, hỏa long giáng thế trưởng môn Tô Dĩnh.
Ước mơ lớn lao của họ là diệt trừ cái ác giúp cho bách tính khắp thế gian vì vậy cái tên Chính Đạo Tông được ra đời.
Tuy mỗi trưởng lão đều có thực lực tuyệt luân song môn phái vẫn gặp những khó khăn mà mỗi tông môn mới nổi đều gặp phải. Đặc biệt là căn cốt không phải là thứ có thể lớn mạnh trong một sớm một chiều, vì vậy việc thu nhận đệ tử được môn phái chú tâm hết mực.
Như lần này chính Văn Trung trưởng lão cũng đích thân tới đây thuyết giảng cho những tân đệ tử dưới đây. Nói về tu vị hoa chẳng đáng để trưởng lão như hắn bận tâm nhưng hắn biết một ngày không xa những người ở đây chắc chắn sẽ trở thành trụ cột vững vàng gánh vác tông môn sau này. Có thể nói rằng họ chính là tương lai của Chính Đạo Tông.
….
Lâu la cũng đã hai canh giờ, bài diễn thuyết cũng đi tới hồi kết. Giờ là phần hấp dẫn được nhiều người chờ mong, đó là một đệ tử được phái được cử đến đấu với ma thú giúp ra tăng tinh thần, chí khí cho những đệ tử ngồi đây.
Phía xa xa một con bạch lang cao một trượng, hàm răng sắc nhọn làm người ta kinh sợ được nhốt trong một cái lồng sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.
Tân đệ tử phía dưới không ai không sợ hãi khi lần đầu nhìn thấy một con ma thú đáng sợ như vậy.
“Đắng sợ quá.”
“Ta muốn về nhà.”
“Mẹ ơi, cứu ta a.”
…
Khi con quái thú được đặt trên sân, một pháp trận được đặt ra nhằm bảo vệ những đệ tử ở dưới.
Lúc này chỉ cần người đối luyện tiến vào sân đấu thì ma thú sẽ tức khắc được thả ra.
“Tên tiểu tử chết tiệt kia sao giờ này vẫn chưa tới.” Văn Trung không khỏi tức giận.
Tên “tiểu tử chết tiệt” trong miệng Văn Trung lúc này cũng đang vội vã đến sân đấu luyện. Vừa chạy hắn vừa gặm miếng bánh dày kẹp chả do Tô Hoa chuẩn bị.
“Lâu không ăn, ngon thật.”
Hắn lướt nhanh trên rừng tán cây xanh ngắt. Chính Đạo Tông nổi tiếng với những rừng lá kim bạt ngàn trải dài bất tận phủ một màu sự sống mà không phải nơi nào cũng có được.
May mắn thay thân pháp của Đăng Thiên đã tiến bộ đáng kể, hắn tin chưa đầy một chén trà hắn sẽ tới được sân đấu luyện.
Nói là như vậy nhưng không thể phủ nhận hắn đã muộn giờ rồi a.
“Không thể liên lụy đến sư phụ được.”
Hắn chạy ba chân bốn càng, chạy hết sức bình sinh.
Sau rừng cây là kim rậm rạp cuối cùng hắn nhìn thấy sân đấu luyện.
“Phải nhanh hơn nữa thôi.”
Nghĩ vậy, hắn vận dụng hết thảy thân pháp của mình.
“Các ngươi xem có phải là vị sư huynh đó ngủ quên không ?”
“Làm sao có thể, chắc huynh ây bận việc gì thôi.”
“Đúng vậy, đệ tử trong tông ta ai cũng bận bịu trăm công ngàn việc chắc là huynh ấy sắp tới rồi.”
“Ta cũng nghĩ vậy.”
…..
Nếu nghe được những lời này, chắc chắn Đăng Thiên sẽ mừng phát khóc mất, các vị sư đệ này thật đáng yêu quá đi mà.
“Hahh ..”
Phía dưới đã xuất hiện tiếng ngáp ngắn ngáp dài.
Nhưng tiếng ngáp vừa ngáp vừa dứt, một thân ảnh đã xuất hiện trên sàn đầu.
“Người vừa thấy gì không.”
“Ta có hoa mắt không vậy.”
“Vị sư huynh đó xuất hiện rồi sao.”
…
“Tên tiểu tử này, thân pháp thật không tệ.”
Thân pháp đó có thể qua mắt tân đệ tử nhưng làm sao có thể qua được đôi mắt của Văn Trung trưởng lão.
Thấy trưởng lão đưa tay ra hiệu, nhóm đệ tử vội vàng thả con ma thú ra ngoài.
“Bạch Ma Lang sao.”
Có thể hắn ngủ nhiều nhưng kiến thức trong tu hành vẫn được hắn tu bổ thường xuyên.
Không đợi hắn tấn công con ma thú vội nhào về phía hắn.
Đối mặt với nó, hắn chẳng những không sợ mà có phần xem nhẹ dù sao hắn cũng đã thất trọng so với nó hơn tới 5 tiểu cảnh giới. Nói thật dù có 10 con hắn cũng không sợ.
Ma Lang tung một chảo về phía Đăng Thiên.
Dửng dưng như không hắn nghiêng mình lách qua đòn đó.
Ma thú không vì thấy hắn né được đòn mà dừng lại, nó tiếp tục tung một chảo nữa.
Song Đăng Thiên vẫn dễ dàng né tránh.
Thấy thử thách này không có chút gì khó khăn, hắn quyết định tăng độ khó cho nó bằng cách vạch một hình tròn có bán kính bằng chiều dài bàn chân hắn.
Luật chơi rất đơn giản nếu bước qua vạch tròn nghĩa là hắn thua.
Nghĩ là làm, hắn lấy mũi chân tùy tiện vẽ ra một hình tròn trên mặt đất.
Trò chơi của hắn chính thức bắt đầu.
Ma lang chồm tới, há miệng định xử đẹp hắn.
Hắn vẫn bình tình chờ đợi.
Cách chưa tới nửa tấc, hăn ngả lưng về sau như người say né cú đớp trong gang tấc.
Con ma thú lại thu mình lại tiếp tục đớp lần nữa.
Nhưng hắn dễ dàng hóa giải nó bằng cách nghiêng người về sau.
Trái rồi phải, trên rồi dưới , phải rồi trái, ..hắn thành thục né tránh không chút sai sót.
Hắn càng né càng quen, đến nỗi nếu dùng một chân chắc hắn vẫn né được mất.
Sau không biết bao nhiêu cú đớp như vậy, cuối cùng con ma thú cũng thay đổi phương thức chiến đầu của mình.
Nó chăm chú quan sát hắn một lúc rồi bất giác tấn công.
Cách này rất bất ngờ nhưng không phải với hắn.
Dù nó có vồ có chộp lần nào đi nữa kết quả chỉ là tấm áo bào của hắn vẫn phẳng phiu và rất mới.
Phía dưới tân đệ tử lúc đầu còn hứng thú giờ đã không thiếu tiếng ngáp ngủ rồi.
Thứ bọn hắn muốn xem là một trận đấu hấp dẫn giữa tu sĩ với ma thú chứ không phải thế này.
Không ít người vì thấy quá đơn điệu mà quyết định rời đi.
Còn Đăng Thiên cũng cảm thấy còn quá an toàn.
Mục tiêu ban đầu của hắn là dựa vào áp lực này để tấn cấp thân pháp của mình, mỗi tội con ma thú này chậm quá.
“‘Hay chỉ dùng một chân thôi.”
“Thế có quá nguy hiểm không.”
Chính hắn cũng lo lắng với ý tưởng này.
Vừa suy nghĩ hắn vừa né một trảo của ma lang.
“Nếu không như vậy muốn tiến cảnh không biết phải bao giờ.”
Lấy từ túi trữ vậy một hắc sắc đao.
“Hắc Ma Đao, mạng ta trông chờ vào ngươi.”
Hắn thu một chân lên, quyết định dùng một chân “quyết đấu” với ma thú này. Nếu hắn lỡ sơ sẩy thì thanh đao này sẽ cứu mạng hắn, dù sao hắn đã lĩnh ngộ đao ý tốc độ ra chiêu không phải thứ con ma thú này có thể so sánh.
Nó lại tung thêm một chảo nữa.
Đăng Thiên nghiêng người né tránh, ban đầu hắn những tưởng sẽ không quá khó song thực sự khó không tưởng được. Thân pháp hoàn mỹ từ nãy giờ đã bị nao núng trước trảo thủ của Ma Lang.
Hắn chưa quen với việc sử dụng một chân, điều khó khăn hơn cả là phải giữ thăng bằng sau mỗi lần né tránh.
Để giữ chân trong một phạm vi nhỏ như vậy xương khớp của hắn phải di chuyển với biên độ rất lớn đòi hỏi khả năng kiểm soát cơ thể không ở mức người thường có thể làm được. Lần này với việc sử dụng duy nhất một chân độ khó của thử thách hắn tạo ra không phải chỉ có gấp đôi.
Bạch Ma Lang chồm tới, định dùng hàm răng mình kết liễu hắn.
Đăng Thiên lúc này không thể bình tĩnh như trước bởi hắn không chắc mình có tránh được đòn này hay không.
Ở lầu bên trên Văn Trung cũng toát mồ hôi với hành động của hắn.
“Tiểu tử, ngươi muốn trang bức thì cũng phải biết giữ được mạng a.”
Đồng thời tay hắn đã nắm thành quyền chỉ cần tình huống xấu xảy ra, hắn sẽ ra tay.
Đăng Thiên dù không biết sự theo dõi của Văn Trung trưởng lão nhưng hắn cũng đã thông suốt hết thảy.
Các đạo hữu đề cử truyện giúp ta a.
Đạo hữu đẹp trai, xinh đẹp nào hảo tâm ủng hộ ta tại:
1508205344697 Agribank N.T.N.G