“Ực, ực ..”
Hắn không tự chủ nuốt nước bọt, có thể thấy Đăng Thiên hắn “run” thế nào rồi.
Đối phương bất giác bước gần về phía hắn.
Đăng Thiên biết lần này có lẽ hắn chết thảm rồi, chết mà không dám động thủ.
Song đối phương cũng không có ý định động thủ, chỉ lấy từ trong áo bào một miếng dây chuyền lam sắc rất đẹp.
Vẫn chưa hiểu việc gì, lão đưa miếng ngọc bội phía trước mắt hắn.
“Chỉ cần lấy được miếng ngọc bội này, ngươi thắng.” Lão giả giọng ồm ồm nói.
Hôm nay thật sự có quá nhiều bất ngờ xảy ra với hắn từ sức mạnh vượt trội, khí thế đáng sợ của lão giả đến việc lão giả này đang nói chuyện.
Hắn biết mộng cảnh này có quá nhiều thứ hắn chưa biết nhưng dù sao cũng đã tới tầng 72 rồi hắn chưa thấy một đối thủ nào có thể mở mồm ra nói chuyện như lão giả này.
“Chỉ cần lấy được nó thôi sao ?” Hắn hỏi lại.
Lão giả đáp bằng một cái gật nhẹ.
“Cốc !”
Chưa kịp vui mừng, hắn lại bị gõ đầu lần nữa.
Hắn ..hắn ủy khuất thật sự !
Không biết lấy lại can đảm từ đâu hắn dùng hết tốc lực của mình lao về phía trước.
Đối mặt với hắn, lão giả vẫn dửng dưng như trước lách nhẹ sang bên.
Vậy là hắn ngã chổng vó xuống đất.
Không nản lòng, hắn đứng dậy tiếp cận lão giả.
Lão vẫn đứng đó thậm chí là đang ngáp dài một hơi.
Cố chộp lấy miếng ngọc bội treo trên cổ tay phải, lão đầu nhanh như chớp rụt tay về sau.
Nhưng điều đó nằm trong dự liệu của hắn, chân dậm mạnh xuống mặt đất tạo lực đẩy để hắn nhào tới.
Đúng là không dễ xơi như hắn tưởng.
Lão nhân bẻ cong người ra sau nhanh đến mức dễ dàng thoát khỏi trảo thủ của hắn.
Thân pháp của lão quá quỷ dị gập cong xương sống xuống thấp mà tốc độ vẫn nhanh đến không tưởng.
“Cốc ..”
Đang vẫn vơ suy nghĩ, lão giả lại cho hắn một cái gõ đầu nữa.
Ủy khuất quay lại, lão giả đã cách hắn vài mét từ lúc nào.
Qua điều nhỏ nhặt ấy thôi, hắn biết rằng thân pháp của cả hai đã không cùng đẳng cấp. Thậm chí chênh lệch đó lớn tới mức gần như mọi động tác của hắn đều trong lòng bàn tay của lão vậy.
Nhưng hắn đâu phải người dễ dàng bỏ cuộc.
Dù không bắt được lão thì đây cũng là cơ hội tốt để hắn luyện thân pháp của mình.
…
Vậy mà đã 3 ngày trôi qua, hắn vẫn bất lực trong việc chạm vào người lão nói chi đến việc lấy được miếng ngọc bội này.( vẫn là quá xa vời)
Chênh lệch lớn như vậy nhưng hắn không nản lòng chút nào. Việc đối mặt với những đối thủ mạnh hơn mình đã là một điều quá đỗi quen thuộc với hắn. Nên mỗi lần thất bại thay vì chán nản, than trách hắn tập trung vào việc tìm ra sai lầm để kịp thời chỉnh sửa cũng như tìm những phương án có phần khả thi hơn.
Quá trình này đã cứ thế diễn ra liên tục nhiều đến mức trở thành thói quen khó bỏ của hắn. Với hắn chiến thắng không phải tất cả, quan trọng là quá trình hắn thực hiện nó ra sao.
Dù gì đi nữa thất bại mới là mẹ thành công.
Trong khu rừng âm u có hai thân ảnh đang nối đuôi nhau nhảy từ cành này sang cành khác. Không ai khác chính là Đăng Thiên và lão đầu kia.
Cuộc đuổi bắt này đã diễn ra liên tục 3 canh giờ, hắn đột nhiên dừng lại, phì phò thở như sắp chết. Có là trâu cũng không đủ sức mà chạy với lão đầu này. Sau cuộc rượt đuổi không nghỉ đó lão đầu không có chút dấu hiệu mỏi mệt gì cả, thậm chí một giọt mồ hôi cũng không thấy.
Khó ưa nhất là lão giả đó chỉ muốn trêu ngươi hắn, đáng ra với thân pháp ấy lão đã có thể biến mất thật xa trong tầm mắt hắn. Nhưng lão không làm vậy, điều duy nhất lão làm là cố tạo ra rất nhiều sơ hở để Đăng Thiên tiếp cận sau đó nhanh chóng dập tắt hy vọng của hắn bằng cái gõ đầu rất đau.
Lâu lắm rồi hắn mới cảm thấy bất lực đến như vậy.
Cảm giác hắn trong mắt lão không khác một món đồ chơi hay một trò giải trí là bao.
Hắn thực sự khó chịu lắm rồi.
Song điều duy nhất hắn có thể làm là cố hết sức tiếp cận rồi bị gõ đầu thêm một cái nữa.
Tình cảnh này không thể tiếp diễn bất kỳ lần nào nữa, Đăng Thiên hắn phải phá vỡ cục diện bất lợi này.
Từ nãy tới giờ hắn bị lão dắt mũi không biết bao nhiêu lần nên hiện giờ hắn cần phải nắm thế chủ động.
Nghĩ vậy, hắn tức tốc chạy thật nhanh về hướng khác.
Mục đích của hắn là muốn thay đổi luật chơi, hắn là người chạy còn lão sẽ là kẻ đi tìm. Cách này nói thật là rất khó thành công song chỉ cần có khả năng hắn vẫn sẽ thử.
Nhảy từ cành cây này sang cành cây kia không một động tác thừa. Giờ đây do không chủ tâm đuổi theo lão giả mà hắn nhận ra thân pháp mình có tiến bộ không hề nhỏ. So với trước đây không chỉ hơn một, hai thành.
Cứ thế hắn chạy như điên, đồng thời cầu xin lão đầu không kịp đuổi tới.
Thời gian một nén nhang trôi qua.
Và chẳng có ai đuổi theo hắn cả.
Bước đầu có vẻ thành công.
Hắn tìm một tán cây rậm rạp gần đó để ẩn nấp. Không nghi ngờ gì nữa, đây có lẽ là cách duy nhất để hắn chiến thắng trong một trận đấu không cân sức này. Hiện tại hắn mới chính thức làm “thợ săn” đang rình rập “con mồi” của mình.
Luật chơi sẽ được hắn thay đổi từ đây.
Song kế hoạch không như hắn mong đợi, đã khoảng hai canh giờ mà hắn không thấy “con mồi” của mình.
Những sự lo lắng đã bắt đầu xuất hiện trong hắn. Chẳng lẽ kế hoạch của hắn có sai sót gì sao, không thể nào kế hoạch này vốn quá đơn giản để có bất kỳ sai sót nào. Chỉ là có khả năng không nhỏ lão giả sẽ không tới tìm hắn bởi nhiệm vụ của lão trong tầng này chỉ là để hắn truy đuổi thôi.
Suy nghĩ một hồi cũng chẳng khấm khá hơn hắn quyết định chờ đợi một chút nữa xem sao.
1 canh giờ cứ thế trôi qua.
Sự chờ đợi luôn làm con người ta mệt mỏi và Đăng Thiên hăn không ngoại lệ. Có lẽ kế hoạch này thất bại rồi.
Song hắn lại không ngờ rằng kế hoạch đó thành công hơn hắn mong đợi.
“Cốc ..”
Đầu hắn một lần nữa ê ẩm đau.
Đúng vậy nó thành công một nửa. Kế hoạch hoàn toàn dẫn dụ lão giả truy tìm hắn, chỉ là “con mồi” không phải là lão mà vẫn là Đăng Thiên đấy thôi.
Vẫn còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì, tiếng gõ lại vang lên lần nữa.
“Cốc ..”
Mặc cho cái đầu đang ê ẩm, hắn ngước cổ lên, phát hiện lão giả đã ở ngay trước mặt mà không hay.
Khác với thái độ bất ngờ trong tưởng tượng của lão nhân, Đăng Thiên vẫn bình tĩnh đến lạ.
“Lão nhân, cho ta suy nghĩ một lúc được không.”
Như chấp nhận yêu cầu đó, lão dựa lưng vào thân cây, tay lắc lắc nghịch ngợm miếng ngọc bội.
Trong não hải Đăng Thiên hiện giờ đang chạy hết công suất tìm những phương pháp khả thi trong trận đấu không ngang sức này. Kết quả vừa rồi thực ra đã được hắn đoán ra từ trước chỉ là chưa tìm được cách nào khả thi hơn.
Nghĩ một hồi vẫn thấy mông lung hết sức, hắn nhìn bên cạnh, lão giả không biết đang hướng mắt tới nơi nào đó xa xăm tay vẫn nghịch miếng ngọc như một món đồ chơi.
Hắn vừa nảy ra một ý tưởng.
Bĩnh tĩnh hít một hơi đầy đặn hắn bức tốc về phía trước.
Khoảng cách giữa cả hai thật sự quá gần chưa kể miếng ngọc bội lại được cầm lỏng lẽo trên tay lão. Đây là cơ hội trời cho chứ còn gì nữa.
Giây phút này, mọi thứ cứ như đang chậm lại vậy.
Hắn đang tiến gần hơn miếng ngọc bội.
Một mét !
Nửa mét !
Một tấc !
Một gang tay !
Sắp chạm tay được rồi !!!
Dù vẫn hết sức với tới miệng ngọc bội nhưng hắn không quên quan sát lão giả kia, lão căn bản vẫn chưa để ý tới điều này.
Tóm được rồi !
Trong khoảnh khắc đó một cánh tay không biết từ đâu chột lấy tay hắn.
Hắn lạnh hết sống lưng. Lão giả vậy mà đã kiểm soát hết thảy thế trận rồi.
Đăng Thiên nhận ra mình vẫn còn đánh giá thấp lão giả này.
Ngay từ đầu kẻ bị dắt mũi chính là hắn.
Lão giả đáp lại sự hoài nghi của Đăng Thiên bằng điệu cười nhăn nhở.
“Tiểu tử, khôn như ngươi quê ta đầy.”
“Cốc ..”
Đầu hắn lại có thêm một quả ổi :((
Tiếp theo đó lại là màn rượt đuổi trong vô vọng của hắn và lão giả.
Tuy nhiên trong cái rủi đúng là có cái may, quá trình “đuổi bắt” có phần vô vọng này lại giúp thân pháp của hắn tiến bộ không chỉ một chút. Hắn có phần cảm nhận được cảnh giới Tẩu Bộ rồi, thật là niềm vui ngoài ý muốn.
Biết là như vậy hắn càng hăng hái rượt đuổi mặc cho đầu mọc hơi nhiều “táo” với “ổi”.
“Đăng Thiên, Đăng Thiên ..ngươi có dậy hay không thì bảo !!!”
Bên ngoài Tô Hoa liên tục gõ cửa.
“Rầm ..”
Nàng phá cửa đi vào trên tay mang theo một xô nữa.
“Ào ào ..”
Điều gì đến cũng phải đến, hắn được gọi dậy bằng dòng nước “hiền hòa”, “dịu êm”.
Không thể phủ nhận cách này rất hiệu quả với hắn - một tên ngủ bất chấp thời gian, không gian.
“Hahh ..chào buổi sáng ..Tô tỷ.”
Tô Hoa mắt vẫn trừng trừng nhìn hắn.
Ngó nghiêng xung quanh hắn hỏi.
“Sao tỷ gọi ta sớm vậy.”
“Người biết mấy giờ rồi không?” Tô Hoa không khỏi bực mình.
“Không.” Hắn trả lời “hồn nhiên”.
Tô Hoa nàng thật sự muốn đánh hắn lắm rồi.
“Hưmm..”
Hít một hơi thật sâu, nàng tự nhủ mình phải bình tĩnh trước khi lỡ tay cho tên này một trận.
“Hôm nay là ngày thu nhận những đệ tử mới.”
Nàng thật sự phục mình vì vẫn có thể bình tĩnh trước tên tiểu tử này.
“Vậy sao.” Hắn đáp lại rất dửng dưng.
Lúc này trong đầu hắn chỉ nghĩ đến việc bản thân mình không ngờ hắn đã ngủ một mạch 4 ngày 4 đêm, một kỷ lục mới vừa được hắn xác lập. Đúng là chỉ cần nỗ lực không gì là ...
“Bốp ..” Tô Hoa lúc này không thể bình tĩnh được rồi.
“Ngươi còn không đi mau, muốn chủ nhân mất mặt mới vừa lòng sao !!!”
“Tô tỷ, ngươi bình tĩnh đã ta ..ta đi liền.”
Đăng Thiên sợ hãi kêu lên.
Chưa kịp xem phản ứng của Tô Hoa, hắn vội đào thoát qua cửa sổ.
Trong 36 kế, chạy chính là thượng sách.
“Đệ tử trong tông a, các ngươi tưởng ta ở đây với hai nữ nhân này rất sung sướng sao, có giỏi thì thế chỗ ta đi, xem các ngươi sống được bao lâu.”
Trong lòng hắn không khỏi có chút ủy khuất.
Mỗi lần siêng năng, chăm chỉ luyện tập không thiết ăn thiết nghỉ hắn nhận lại chỉ là đòn đau của hai nữ nhân này.
Ai cho ta làm người “chăm chỉ” đây !!! ( mượn câu của a Chí)
Các đạo hữu đề cử truyện giúp ta a.
Đạo hữu đẹp trai, xinh đẹp nào hảo tâm ủng hộ ta tại:
1508205344697 Agribank N.T.N.G