Sư Huynh Ta Thích Ngủ A

Chương 10 - Tẩu Hành

Vậy mà là Ngũ Tinh thân pháp.

Mộng cảnh lại cho hắn một sự bất ngờ to lớn.

Đây không phải thân pháp đầu tiên hắn được nhận nhưng có lẽ đây là thân pháp tốt nhất.

Cơ bản nó gồm ba cảnh giới: Nhập Môn, Tẩu Bộ, Tẩu Hành. Nhập Môn không ngờ lại chính là cảnh giới thân pháp của tên kiếm khách kia, phải biết rằng đối mặt với thân pháp của hắn Đăng Thiên đã chật vật như thế nào. Điều này có thể khẳng định rằng hắn thu được món hời a.

Sang Tẩu Bộ cảnh giới này có những bước di chuyển đột biến gậy đột biến rất nhiều khiến đối phương khó lòng phòng bị. Kết hợp với kiếm khách hay đao khách như hắn phải gọi là tuyệt phối. Cuối cùng là Tẩu Hành, không phải nói gì thêm nữa công pháp này đã vượt quá tầm hiểu biết của hắn, chỉ riêng việc tạo ra tàn ảnh trong lúc di chuyển thực sự là một điều quá phi lý với hắn lúc này. Gặp một đối thủ mà không nhìn được chân thân phải hắn chắc cũng muốn điên mất thôi.

Đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần cho đến khi không quên dù một chữ hắn di chuyển những bước đầu tiên.

Do thân pháp tập trung vào sự biến ảo, linh hoạt trong từng bước chuyển động nên độ khó không phải thứ thân pháp hắn tứng đọc qua. Càng luyện dài lâu hắn càng nhận ra mọi thứ không đơn giản như suy nghĩ ban đầu.

Dầu sao nó cũng là Ngũ Tinh thân pháp.

Vẫn giữ tinh thần bền bỉ hắn hăng say luyện tập mà không biết bất kỳ việc gì xảy ra trong thực tại.

Tại căn phòng có phần đơn giản của hắn xuất hiện một vị khách “thân quen”.

“Thiên nhi ơi là Thiên nhi đã hơn một ngày rồi, ngươi vẫn ngủ say như chết sao ?”

“Ngươi có nghe lời ta nói không này Thiên nhi.”

“...”

“Thiên nhi ngoan, ngươi cứ ngủ tiếp đi ta không trách ngươi đâu.” Không thấy ai trả lời nảng lại vui vẻ nói.

Nói đoạn nàng đặt tay lên má Đăng Thiên véo véo.

“Đăng Thiên ơi à Đăng Thiên, ngươi có biết ta rất lo lắng không.”

“Lần sau, không được trêu đùa trái tim ta biết không ! Ta rất đau lòng đó.”

“Zzzzz ...”

Thấy hắn vẫn ngủ say, nàng nói tiếp.

“Ngoan lắm.”

Nàng xoa nhẹ vầng trán của hắn.

“Hài tử như ngươi thật biết nghe lời mà.”

Sau đó, giống như những lần trước đây nàng nói với Đăng Thiên đủ chuyện trên trời dưới biển.(tất nhiên là khi hắn đang ngủ)

“Thôi, Thiên nhi à, ta có việc phải đi một thời gian. Ngươi phải nhớ giữ gìn sức khỏe đó biết chưa.”

Nói đoạn nàng nhìn Đăng Thiên càng đang say giấc đầy vẻ không nỡ rồi biến mất trong chốc lát.

Trong mộng cảnh, Đăng Thiên vẫn chẳng hay biết gì chỉ chăm chú luyện tập thân pháp mới. Quá trình rèn luyện đã có những tiến bộ đáng kể, ít nhất hắn đã nắm cơ bản được lối di chuyển cũng như cách vận hành thân pháp này.

Rất muốn luyện thành thục nó nhưng tiếc thay cái bụng hắn đã quằn quại kêu. Không nhầm thì đã hai ngày liền hắn chưa cho thứ gì vào bụng.

Có thực mới vực được đạo a.

Nghĩ vậy, hắn đành rời mộng cảnh, ngáp ngắn ngáp dài trên chiếc giường thân quên của mình. Bên giường hắn hiện tại vậy mà có người.

“Ngươi dậy rồi sao.”

“Hahhh ..Tô tỷ.” Hắn nói mà miệng vẫn ngáp lớn.

“Hài tử, bây giờ mới chịu dậy sao.”

“Hahhh ..Tô tỷ ngươi đến đây làm gì.”

“Thì sợ ngươi nằm đó đến chết đói không phải sao.” Tô Hoa trêu trọc.

“Tô tỷ, chỉ có ngươi là lo cho ta.”

Đăng Thiên cười cười rồi lấy tay bốc cái bánh bao vẫn còn hơi ấm.

“Tách !”

“A! Tô tỷ sao lại đánh tay ta.”

“Ngươi nhìn mình đi, người ngợm bẩn thỉu, chân tay bụi bặm,... có phải là đứa nhóc nữa đâu.”

“...”

“Còn nhìn gì nữa mau tắm rửa cho ta, có tin không ta đánh ngươi bây giờ.”

“Tô tỷ. đừng manh động a. Ta ..ta làm ngày !”

Vội trả chiếc bánh bao Đăng Thiên chạy như trối chết.

...

Nhìn thấy mình dưới mặt nước, hắn mới hiểu tại sao Tô Hoa lại giận dữ như vậy.

Từ ngày luyện thành đao ý đến giờ hắn vẫn nằm ngắc ngoải trên giường nên trông hắn giờ này chắc khác một lão khất là bao.

Nhanh chóng cọ rửa tắm gội, hắn trở về vội vã như sắp chết đói đến nơi rồi.

Trong phòng, mặc cái nhìn của Tô tỷ hắn bốc lấy bốc để mà ăn. Không còn quan tâm lễ nghi phép tắc gì cả bởi châm ngôn của hắn lúc này là ăn đã rồi tính sau.

Chẳng mấy chốc, thức ăn vốn trải đầy bàn đều bị hắn “giải quyết” gọn gàng.

“Ợ ! Tô tỷ sao ta không thấy sư phụ vậy.” Ăn xong hắn cũng không quên hỏi thăm sư phụ.

“Ưm, chủ nhân có việc nên ra ngoài mấy hôm.”

“Ah, đúng rồi một tuần sau ngươi phải đến tham gia ngày chào đón tân đệ tử đó.”

“Là sao, Tô tỷ ?”

“Ngươi ! Ở trong tông cũng không phải ít mà ..thôi ta nói vậy.”

“Chính Đại Tông, cứ hai năm một lần sẽ tổ chức chiêu sinh, thu nhận tân đệ tử và năm nay cũng vậy. Sau khi chiêu thu đệ tử xong sẽ có một ngày lễ chào mừng.” Cố kìm nén cơn giận của mình nàng bình tĩnh nói.

“Điều này ta biết Tô tỷ nhưng ta không đi có được không ?” Đăng Thiên dửng dưng hỏi.

“Haizz, bình thường ngươi không đi cũng chẳng sao song 14 năm đã qua đến lượt của Bạch Uyển Sơn phải phái đệ tử tới biểu diễn võ công. Trước vì chủ nhân không có đệ tử nào nên được miễn tham gia còn giờ ngài đã có đệ tử rồi.”

“Vậy ta tham gia là được chứ gì.” Đăng Thiên miễn cưỡng đồng ý.

Phụ Tô Hoa dọn dẹp, rửa chén xong hắn vội vàng về phòng của mình.

Tính hắn là vậy không muốn lãng phí thời gian dù chỉ một giây.

Nói đoạn hắn bất giác chìm sâu vào giấc ngủ:))

Trong mộng cảnh, hắn đã đổi chỗ rèn luyện là một rừng cây rậm rạp. Bởi đây chính là địa hình lý tưởng cho việc luyện tập của hắn, nhiều chướng ngại vật nghĩa là có nhiều “không gian” cho thân pháp của hắn phát triển.

Không bị giới hạn bởi những không gian có phần chật hẹp hắn thoăn thoắt lướt qua từng thân cây. Sau đó lấy thân cây làm điểm tựa hắn dậm chân bật nhảy, giơ tay với lấy cành cây phía trên rồi lộn một vòng sang cành cây đối diện. Không dừng lại ở đó, hắn thả lỏng thân trên để cả người chúi xuống đất nhưng hắn không hề ngã xuống, hai chân vậy mà vẫn vững vàng bước đi trên cành cây.

Như không bị trọng lực ảnh hưởng, đôi chân nhanh nhẹn từng bước từng trên thân cây xù xì. Bật nhảy thật nhẹ, hắn lại bước đi trên cành cây ở gần đó. Cứ thế cứ thế tiếp tục tập luyện những cách di chuyển có phần độc lạ mà không màng đến giờ giấc gì cả.

Vậy là đã hai ngày trôi qua, hắn biết như vậy bởi ruột gan hắn lại cồn cào hết rồi.

Tỉnh dậy, hắn nhìn xung quanh một lượt, không có ai cả tuy nhiên thức ăn đã được chuẩn bị từ trước.

“Tô tỷ, ngươi thật chu đáo a.”

Nghĩ vậy hắn nhồm nhoàm nhai ăn hết thức ăn được chuẩn bị sẵn. Sau khi lấp đầy bụng hắn dọn dẹp thật nhanh rồi nhanh chóng trở lại mộng cảnh.

Không biết có phải cách luyện tập của hắn hiệu quả không mà chưa đến nửa ngày hắn cuối cùng cũng Nhập Môn.

Để tưởng thưởng cho chính mình, hắn quyết định lên tầng kế tiếp.

Không gian xung quanh hắn lúc này là một rừng cây rộng lớn, loại cây chủ yếu ở đây là cây thân gỗ đường kính nhỏ nhất cũng một tấc lớn thì ba, bốn tấc đều có.

Khác với những lần trước, hắn hiện tại vẫn không biết đối thủ của mình đang ở đâu. Vì vậy hắn đã rút đao từ trước cảnh giác với mọi nguy hiểm đang rình rập.

“Cốc ..”

Tiếng động đó không đâu khác lại chính là đầu của hắn.

Hoang mang tột độ, hắn nhanh hết sức quay về phía sau.

Trước mắt hắn là một lão giả mặt ngựa, râu tóc đã bạc phơ, đặc biệt là một mắt bên trái được che bởi một lớp da màu đen trông khá dữ tợn. Song lão lại chẳng ra tay gì cả chỉ cười cười nhìn hắn đầy ý vị.

Đấy không phải điệu cười hiền hòa như gia gia hắn mà là nụ cười của thợ săn khi tìm thấy con mồi của mình.

Nhanh chóng lùi về sau giữ khoảng cách với hắn.

Song lão giả vẫn đứng im như vậy chỉ cười cười chăm chú nhìn hắn.

Nói thật, chỉ cần lão như vậy thôi là tim hắn cũng đập nhanh đến chết rồi. Nhìn cách lão tiếp hắn không để một dấu vết đến điệu bộ dửng dưng như đã chắc phần thắng Đăng Thiên đã biết khoảng cách giữa hắn với lão không chỉ kém một bậc.

Ngạc nhiên hơn nữa là tu vi của lão giả cũng không cao: Linh Đồ cửu trọng. Không phải hắn coi thường đối thủ hơn mình tới hai tiểu cảnh giới đâu nhưng dù sao hắn từng gặp tu sĩ cửu trọng trước đây rồi a. Nhưng khi so sánh kĩ càng hắn vẫn thấy đao khách trước kia so với lão giả này từ cách di chuyển bình thản, xuất hiện ngay sau lưng mà hắn phát giác ra đến khí thế tiềm tàng trong cơ thể. Có thể nói cả hai cách biệt không chỉ một bậc.

Dù sao cũng là Linh Đồ cửu trọng a. Chênh lệch như vậy có phải là quá nhiều không !!!

Hắn hiện tại thực sự rất muốn chuồn đi nhưng cứ nhìn đôi mắt đó mà hắn không dám động đậy mảy may. Bởi hắn tin chỉ cần quay lưng về phía sau mạng hắn cũng không còn.

Đạo hữu đẹp trai, xinh đẹp nào hảo tâm ủng hộ ta tại:

1508205344697 Agribank N.T.N.G

Bình Luận (0)
Comment