Từ đó cuộc sống có phần an nhàn của hắn cứ thế trong ba năm.
Vì chỉ ngủ là chính nên cũng chẳng có điều gì xảy ra với hắn.
Nếu có thì chắc là sự nổi tiếng của hắn đã từ toàn môn phái lên đến toàn khu vực. Thật vậy dù cả ngày chỉ ngủ và ngủ nhưng danh tiếng của hắn trong tông thực sự là rất lớn. Nếu hắn đứng thứ hai thì chẳng ai đứng thứ nhất, thậm chí các môn phái xung quanh cũng dần biết về nhân vật như hắn.
Nghe thì rất đáng tự hào song có cho chẳng ai thèm nhận a.
Danh tiếng đó chắc chắn không phải mỹ mão đến kinh tâm động phách hay thiên phú siêu quần.
Nó chỉ tóm gọn trong một từ “Lười”.
Lười đến mức độ dù người ta có cố cả đời cũng không bằng hắn. Phàm nhân muốn tìm một người như hắn còn không được nói gì trong giới tu chân.
Đó chỉ là một số câu lưu truyền về hắn được chính hắn tình cờ nghe được.
Mỗi lần nghe được những lời như vậy hắn chỉ cười thầm rồi xuất khẩu thành thơ một câu lục bát.
“Lịch luyện sợ mất mạng oan
Ở nhà ngủ nướng đời đời ấm no.”
Xuyên qua một cây cầu nối với các không gian hắn đến với thử thách kế tiếp của mình.
Không gian xung quanh không còn núi non trùng trùng chỉ còn những tầng mây vất vưởng trên trời xanh. Nếu không sai hắn đang ở trên một một đỉnh núi nào đó, ít nhất không thua kém gì Bạch Uyển Sơn nhà hắn.
Cũng không lâu hắn cũng nhận ra “mục tiêu” mình, một bóng đen đang dần hướng tới. Lờ mờ trong làn sương dày đổi thủ của hắn xuất hiện, trên tay là một thanh đao hắc sắc dài khoảng thước rưỡi.
Như một bản năng hắn rút đao sau lưng giữ nguyên ở thế thủ. Đây là một trong những bài học mà hắn phải dùng mạng để rút ra : không bao giờ được mất cảnh giác dù đối thủ là ai.
Trong hắn lúc này xuất hiện cảm giác hưng phấn không thể nói bằng lời bởi đối thủ vậy mà là một đao khách như hắn.
Một cơn gió thổi thật mạnh làm tan đi mảng sương huyền ảo, hiện lên trước mắt hắn là một trung niên mặt dài, mũi nhọn, mắt trợn như ưng trừng trừng mặc cho tử sắc bào đang tung bay phất phới.
Đáp lại hắn bằng một nụ cười khỉnh, Đăng Thiên thật nhanh tiến về phía trước. Trong chiến đầu người nào ở thế chủ động sẽ có nhiều quyền lựa chọn thậm chí làm chủ thế trận.
Và điều hắn muốn chính là vậy.
Hắn tung một đao thật mạnh về phía trước, đối phương cũng không khẩn trương bình tĩnh đón đỡ.
Đăng Thiên chém một đòn phía ngược lại, trung niên nhẹ nhàng đỡ đòn.
Hắn bắt đầu tăng tốc những đòn đánh của mình không chỉ nhanh mà còn mạnh hơn.
Song đối phương cũng không phải dạng vừa, thủ thế chắc chắn chỉ chờ cơ hội phản công.
“Aaaa ..!”
Hắn hét to một tiếng rồi tung đao như chớp.
Trung niên như đoán được trước điều này, dùng đao gạt nhẹ sau đó đâm thẳng về phía hắn.
Tình thế vô cùng nguy hiểm nhưng Đăng Thiên biết mình phải làm gì.
“Xoẹt ..”
Một đường đao rất ngọt xuyên qua bả vai hắn.
Trong giây phút bất cẩn đó hắn đã kịp né mũi đao vốn đã hướng vào tim.
Thấy vậy, trung niên không truy đuổi nữa mà lui về sau để kịp đón đỡ đao chiêu của hắn đang tới gần.
“Chenngg ..”
Hai thanh đao va chạm mạnh tạo một âm thanh chói tai.
Không bị vết thương trước đó ảnh hưởng, hắn điên cuồng tung đao chiêu cuồn cuộn. Đao sau nối đao trước không ngừng nghỉ - đây chính là đao ý của hắn.
Trung niên thấy vậy không con dửng dưng như trước, toàn lực xuất chiêu đón đỡ.
Hai bên đao pháp đều bất phân thắng bại.
Không phải đao ý không mang nhiều tác dụng mà do đối phương hơn hắn quá nhiều, đánh một hồi hắn cũng nhận ra đối phương tu vị vậy mà là Linh Đồ cửu trọng hơn hắn hai trọng. Chưa kể kinh nghiệm chiến đấu của trung niên không biết hơn hắn bao nhiêu lần, chiến đấu rất thận trọng nhưng tấn công vô cùng sắc bén. Thực sự là một đối thủ rất khó chơi.
Tuy nhiên đao ý của Đăng Thiên hắn cũng không phải để chơi đâu.
Trận đấu diễn ra đã được hai canh giờ, hai bên đều vung đao không ngừng nghỉ. Có thể nói đây là trận đấu về sức bền, ai kiệt sức trước người đó mất mạng.
Nói về bền bỉ bản thân Ngô Thiên có sự tự tin không nhỏ dù sao đao pháp của hắn cũng là để đánh những trận dài hơi.
Nhìn về đối diện trung niên lúc này cũng đã thấm mệt mồ hôi chảy ròng ròng như tắm. Thế nhưng mỗi đòn đao mới đây đều không có dấu hiệu của đuối sức.
Quả là đối thủ đáng gờm.
Một canh giờ nữa đã trôi qua, trận đấu vậy mà có phần khốc liệt hơn trước. Một bên đao pháp đều đặn từng đợt từng đợt như gió thổi, một bên thì mềm dẻo nhưng chắc chắn tựa liễu xanh.
“Chengg ..chengg ..chengg …”
Những tiếng va chạm cứ thế không đứt vô cùng chói tai.
Song ở đây chẳng ai quan tâm đến điều đó cả.
Cả hai đều biết rằng sắp đây thôi phút giây quyết định sẽ được diễn ra.
Trung niên đột nhiên tấn công.
Đăng Thiên thấy lạ nhưng vẫn bình tĩnh chặn đòn.
Đao pháp của trung niên cũng lộ rõ vẻ không quen thuộc cách tấn công này.
Đăng Thiên nhìn ra song vẫn thận trọng chờ xem đối phương định làm gì.
Trung nhiên đột nhiên nhảy lên chém thật mạnh về phía hắn.
Nhanh chóng quay ngang đao đón đỡ.
Đối phương vậy mà dựa thế lùi về sau, một tay móc trong áo bảo thứ gì đó.
Không thế manh động, Ngô Thiên đưa đao về thế thủ. Hắn sợ đối phương định dùng ám khí.
Có vẻ hắn đã quá cẩn thận, trung niên từ trong ngực lấy ra một viên đan màu lam to bằng con mắt.
Hồi khí đan !
Vậy là linh lực trong đan điền của đối phương sắp cạn rồi.
Nhận thấy cơ hội, hắn lao thật nhanh về phía trước.
Trung niên cũng khẩn trương đưa đao tới, chém mạnh về phía ngực Đăng Thiên
Hắn đã chuẩn bị từ trước lui về phía sau, đồng thời ném những ám khí hình ngôi sao từ cánh tay trái vốn giấu ở sau lưng.
Ngươi không dùng ám khí thì để ta dùng.
Đối phương toát hết mồ hôi hột chật vật đón đỡ.
Đăng Thiên không để cơ hội tuột tay đâm một đao như cắt.
Trung niên vậy mà kịp thời tránh né, song hắn đắng chát nhìn bên trái lúc này đã nhẵn nhũi, chỉ còn dòng máu đỏ tươi đang tuôn trào.
Sau đó nhanh chóng nuốt viên đan xanh lam vào miệng.
Vừa rồi Đăng Thiên đã để hắn lựa chọn giữa tay cầm đao với tay cầm đan. Dù chọn gì thì người được lợi cuối cùng vẫn là Đăng Thiên song nếu đối phương chọn bỏ đi cánh tay cầm đan (tay phải) thì trận đấu này vẫn năm năm cho cả hai.
Đáng tiếc, con người ta đôi lúc quá tham lam tìm kiếm chiến thắng mà bỏ quên điều căn cốt dẫn đến mất cả chùy lẫn chài.
Đúng như hắn dự đoán do mất đi tay thuận mà đao pháp của đối phương kém đi 3 phần so với trước.
Đối với đối thủ ngang tài ngang sức kém đi 1 phần thắng bại đã được phân nói gì đến 3 phần.
Không lâu sau đó Đăng Thiên trừng trị sai lầm của hắn bằng một chiến thắng một chiều.
Đứng đợi trong giây lát, thân thể đối phương cũng tan thành mây khói. Và chẳng còn gì cả ngoài mặt đất gồ ghề.
Hắn chợt quay đầu nhìn lại, cách mấy mét một thanh đao hắc sắc được cắm sâu nửa thân.
Vội vàng chạy tới rút chiến lợi phẩm ra khỏi mặt đất. Mắt hắn long lanh đầy sung sướng dù sao hắn ngắm thanh đao này từ đầu rồi.
Màu đen của đao chắc là Hắc Kim đặc tính nhẹ mà rất cứng rắn, thường được dùng làm pháp khí. Sờ nắm, thử đao một lúc hắn cũng có thể nhận định đây chính xác là Hậu Thiên Linh Bảo hạ phẩm. Tuy phẩm giai không cao song so với thanh đao ghẻ của hắn ít nhất cũng hơn năm thành.
Năm thành nghe thì ít nhưng lại có tác dụng to lớn trong chiến đấu. Chưa cần biết pháp khí đó sắc bén thế nào, chỉ riêng khả năng cô đọng linh khí tốt hơn 5 thành đã mang gia trị quá lớn rồi. Phải biết điểm mạnh nhất của Linh Đồ tu sĩ chính là khả năng bao phủ linh khí vào trang bị của mình. Cụ thể như sau: vì cơ thể của Linh Đồ cảnh thường chẳng khác người thường nên thường lấy linh khí trong thể nội phủ những phần yếu hại với mục đích là bảo vệ, đồng thời về phương diện tấn công tu sĩ sẽ bao bọc linh khí vào nắm đấm, trảo thủ,... hay pháp khí như đao, kiếm, thương, cung,...
Đây chính là chiêu bài mạnh nhất của Linh Đồ cảnh nên năm thành quả thật là rất nhiều ấy chứ. Chưa kể thêm đao ý hắn mới lĩnh ngộ hắn chẳng khác hổ mọc thêm cánh là bao.
Cũng không mừng rỡ quá lâu, hắn ngồi xếp bằng xuống, khép hai mắt định thần lại. Linh khí không biết từ đâu đổ ào ạt vào thể nôi của hắn.
Đây cũng là một trong những chiến lợi phẩm mỗi khi hắn hoàn thành thử thách. Linh khí trong mộng cảnh trong một canh giờ sẽ đậm đặc gấp bội hỗ trợ rất lớn trong việc tu luyện. Dù sao hắn cũng dành quá nhiều thời gian cho việc chiến đấu khiến tu luyện có phần trễ nải nhưng mọi thứ đã được khắc phục khi có một canh giờ này.
Đó cũng là một trong những lý do lớn nhất để hắn dành hết thời gian tu luyện trong mộng cảnh.
Nếu ai ở đây lúc này chắc chắn sẽ thấy kinh ngạc khi nguồn linh khí vào thể nội Đăng Thiên lại chia làm hai hướng : một ở phía dưới rốn như các tu sĩ bình thường khác song một cái lại ở đầu hắn, cụ thể là ở chính giữa hai bán cầu não.
Phải biết tất cả các tu sĩ dù cảnh giới nào cũng chỉ có một đan điền bởi đan điền là cội nguồn của sức mạnh, trung tâm của cả cơ thể. Có đan điền thứ hai chẳng khác nào một núi có hai hổ, hai đan điền cũng vậy chẳng thể “hòa thuận” với nhau dẫn đến “xung đột nội bộ”. Chuyện xảy ra sau đó hẳn ai cũng biết : chết không toàn thây !
Tất nhiên hắn không rơi vào trường hợp thê thảm như vậy, đó chỉ là lợi ích của môn công pháp mà hắn đang sử dụng.
“Song Đan Đại Thần Quyết.”
Như tên gọi của mình, bằng một cách thần kì nào đó công pháp khiến cả hai đan điền đều “hòa thuận” với nhau thậm chí là hỗ trợ lẫn nhau. Chỉ cần điều này thôi hắn đã chẳng do dự để nó là công pháp chính của mình.
Bởi hai đan điền đồng nghĩa với việc linh lực của hắn gấp đôi, khả năng hấp thu linh khí gấp đôi với công pháp cùng giai. Điều đó không có nghĩa là hắn tu luyện bằng hai lần người thường mà cảnh giới hắn sẽ vững chắc hơn không chỉ hai lần.
Đừng xem thường sự vững chắc của cảnh giới bởi tu hành cũng giống như xây một ngọn tháp cao nền móng càng vững chắc tháp xây được càng cao.
Quan điểm của hắn cũng vậy không chạy theo tốc độ tu luyện mà bỏ qua sự vững chắc căn cốt.
Một canh giờ cứ nhẹ nhàng trôi qua.
Hít một hơi đầy sảng khoái, hắn duỗi tay thả lỏng cơ thể.
Sau đó hắn luồn tay xuống hông hướng về túi trữ vật. Trong tay hắn xuất hiện cuốn sách da dê có phần tàn tạ xưa cũ.
Không màng cái vẻ tàn tạ đó, hắn tập trung vào nội dung bên trong cuốn sách.
“Tẩu Hành” - Ngũ Tinh thân pháp.
Đạo hữu đẹp trai, xinh đẹp nào hảo tâm ủng hộ ta tại:
1508205344697 Agribank N.T.N.G