Sư Huynh Ta Thích Ngủ A

Chương 8 - Bí Mật Lớn Nhất (1)

Không bao lâu hắn tỉnh giấc.

Trước mắt Đăng Thiên lại là vùng sơn cước núi đồi trập trùng, bao la. Phía trên bầu trời là những đám mây trắng muốt phủ kín đỉnh núi tạo nên bức tranh huyền ảo mà kỳ vĩ vô cùng. Không khí lần nào vẫn vậy rất trong lành không gạn dù là một chút tạp chất. Cảnh nơi đây vừa lạ mà vừa quen dù sao hắn không biết đây là đâu nhưng chết ở đây cả trăm lần nên cũng không đến nỗi lạ.

“Vậy là ta bất tỉnh rồi sao.”

Không ai trả lời nhưng hắn đã có kết quả mình cần. Hắn không chút hoang mang lấy thanh đao trong túi trữ vật ra bắt đầu luyện tập.

Hắn bình thản như vậy tất có lí do. Quy luật của thế giới này đều được hắn nắm bắt rõ ràng, nhìn xung quanh có vẻ bao la rộng lớn song nguy hiểm lại không có mấy không muốn nói là bằng không.

Đó cũng không phải là điều lạ kỳ duy nhất ngay cơ thể vốn đã kiệt quệ của hắn, giờ đây không còn hiện hữu dù là một chút cảm giác khó chịu, giống như hắn vừa được tái sinh vậy.

Nếu ai ở đây chắc chắn không thể tin một tên vừa ngất vì chết mệt vậy mà có thể sinh long hoạt hổ chỉ sau vài cái búng tay.

Nhưng đó lại là sự thật.

Nơi đây chứa bí mật to lớn nhất của cuộc đời hắn.

Song dù hắn có muốn nói chỉ sợ không ai tin thôi.

Đây chính là : MỘNG CẢNH CỦA HẮN.

Không tin sao ? Biết mà.

Nhưng đó là sự thực, thế giới này chính là mộng cảnh của hắn.

Thế giới xuất hiện mỗi lần hắn: Ngủ.

Điều lạ kỳ này được hắn biết khá lâu rồi.

Cụ thể là đúng 3 năm trước đây, khi hắn mới được nhận làm đệ tử. Chính xác hơn chính là ngày hắn nhận tin gia gia yêu quý của mình qua đời, đó là một ngày thật dài với hắn. Hắn đã khóc, khóc rất nhiều, nhiều hơn cả khi cha mẹ hắn qua đời, dẫu sao mới lên năm gia gia đã thay cha mẹ nuôi dưỡng hắn, người luôn chiếm vị trí đặc biệt với hắn.

Hắn lúc đó mới hiểu nỗi buồn thật sự là gì không phải là một bữa cơm thiu mỗi tối mà là thấy người yêu thương từ giã cõi đời.

Cũng không nhớ hắn đã quằn quại, khóc thương bao lâu nhưng sau khi thiếp đi hắn mơ thấy giấc mộng rất lạ.

Lúc đầu hắn còn tưởng ác mộng song mỗi ngày hắn đều mơ bị một tên bịt mặt cầm dao cắt tiết gà đuổi giết mà mỗi lần mơ không chỉ một lần mà là vài chục lần. Bị như vậy hắn không trầm cảm là may lắm rồi.

Sau quá nhiều lần mỏi mệt với giấc mơ kì dị này hắn thử làm điều gì đó, lúc đầu chỉ là chạy trốn rồi sau dần hắn cũng đủ dũng cảm phản sát tên đó.

Và về kể từ đó giấc mơ về tên quái dị đó không còn nữa, song quang cảnh xung quanh không khác giấc mơ trước đây. Hắn cũng thấy lạ song không quá để ý.

Cho đến một ngày hắn mở túi trữ vật cất mấy miếng linh thạch được ban thượng, chuyện chẳng có gì cho tới khi con dao đó được hắn tìm thấy. Chính là con dao cắt tiết gà đó.

Đúng vậy chính xác là nó.

Hắn thử đưa nó tiến gần đầu ngón tay thì máu đã văng tứ tung.

Không còn nghi ngờ gì nữa, chính là cảm giác này.

Cảm giác bị con dao đó chém hắn làm sao quên được.

Hắn không muốn tin song nó ở ngay trước mắt. Để hắn nhận ra giấc mơ của mình thật không bình thường.

Việc khám phá, tìm hiểu mộng cảnh bắt đầu từ đó. Đầu tiên là đi tìm hiểu quang cảnh xung quanh.

Trên cơ bản nó chẳng khác gì một thế giới bình thường, mọi vật đều thực đến mức hắn cũng không dám tin.

Từ đồi núi, sông ngòi, rừng cây … trong đây có hết thảy.

Đi tham quan giấc mộng cả ngày hắn cũng không sao tìm tới điểm cuối cùng của có.

Có phải quá rộng lớn rồi không ?

Điều khác biết hắn phát giác được trong cả buổi chính là thức ăn trong đây không lấp đầy bụng được. Nói cách khác nó không gồm bất kỳ thành phần dinh dưỡng nào cả, không lời cũng không hại nói chung là khá vô dụng.

Song đó chỉ là khởi đầu trong hành trình lâu dài của hắn ở đây.

Mải mê khám phá mộng cảnh hắn cũng dần nhận ra rất nhiều điều thú vị.

Đầu tiên, ở đây không có nhân loại ngoài hắn.

Thứ hai, mối nguy hiểm ở đây gần như không có dù một con ma thú.

Thứ ba, từ lúc chiến thắng tên bịt mặt kia trên bầu trời xuất hiện một cái lỗ đen rất lạ.

Cuối cùng, cũng là điều đáng lưu tâm nhất. Ở đây linh khí không thua gì trong tông môn thậm chí có phần trong sạch hơn.

Cũng vì những lý do này mà hắn quyết định tới lui chốn này để tu luyện. Ngoài ngày cơm ba bữa, đánh răng hai lần, tuần tắm một lần thì hắn đều dành thời gian vào việc tu luyện trong mộng cảnh.

Chỉ có duy nhất một điều mà hắn hết sức lo lắng đó là vị sư phụ xinh đẹp của mình. Dù sao nàng cũng là một trong bảy trưởng lão của môn phái, chức cao vọng trọng vậy mà có tên đệ tử chỉ biết ngủ nghê không lo tu luyện như hắn.

Biết là lo cũng không giải quyết được gì hắn tiếp tục ngủ.

“Sư phụ, xin lỗi người. Từ khi mới nhập tông ta đã luôn tự nhủ mình phải cố gắng kiên trì trở thành cường giả xứng đáng với kỳ vọng của người nhưng thời thế đã thay đổi nhiều chuyện cũng xảy ra nên ta ngủ tiếp đây.” Trong lòng hắn thanh minh như để vơi bớt phần nào cảm giác tội lỗi.

Rèn luyện như vậy đã được một tháng, tu vi hắn vẫn dậm chân ở Linh Đồ nhất trọng không sao thăng tiến. Tiếp tục có chút nản lòng, bất giác hắn chú tâm đến lỗ đen phía trên kia.

Trong lỗ đen là những vòng xoáy huyền ảo chứa mang đến những điều huyền bí mà hắn chẳng thể biết như cái màu đen thăm thẳm của nó vậy.

Biết là chết trong đây cũng chẳng sao hắn quyết định đánh liều nhảy vào hố.

Đi qua chiếc cầu đen ngòm của không gian loạn lưu, thoáng chốc hắn bị đưa tới một nơi xa lạ.

Có một thanh niên cao to đang chờ hắn ở đó.

Không nói không rằng hắn lao đến tấn công trong sự hoảng loạn của Đăng Thiên. Và trận chiến cứ thể nổ ra.

Ban đầu trận đấu có phần một chiều nhưng với sự lì lợm của hắn trận đấu dần trở nên cân bằng hơn.

Sau vài lần đi đời, cuối cùng hắn đã tìm được cách chiến thắng đối thủ nặng ký này.

Sử dụng thân thể nhỏ bé cùng với sự nhanh nhẹn của mình, hắn dễ dàng tránh thoát đòn tấn công của đối phương sau đó đánh bại hắn với nắm đấm nhỏ bé này.

Sau chiến thắng, một lỗ đen lại xuất hiện mang cho hắn sự tò mò khó mà kiềm chế được.

Hắn đã “nhẹ dạ” nhảy vào trong đó.

Và từ ấy hắn thành một người “dễ dãi” cứ thấy lỗ nào là nhảy ngay vào.

Cứ thế tầng 2, tầng 3, tầng 4 rồi tầng 5, tầng 6 và đến hiện tại hắn vừa vượt qua tầng thứ 70 trong vòng 3 năm tròn.

Sở dĩ gọi mỗi nơi là tầng bởi theo một cách nào đó độ khó của mỗi thử thách càng khó hơn và mỗi lần vượt qua thử thách thực lực của hắn cũng theo đó mà tăng lên. Thực lực ở đây không chỉ ở tu vi mà kinh nghiệm chiến đấu, khả năng quan sát phân tích,... đều được vun đắp nhiều hơn.

Tất nhiên mọi điều đều có cái giá của nó và ở đây hắn như được trải qua một trận chiến thực sự với những cơn đau không thể chân thực hơn. Nhưng đau mới để người ta trưởng thành.

Sau một thời gian rèn luyện ở đây hắn cảm nhận sự thay đổi rất lớn của bản thân. Không chỉ thể chất mà còn cả tâm lý, đối mặt với sống chết hắn luôn giữ bình tĩnh trong khi với đối thủ nhân từ là điều hắn không thể.

Gặp nhiều đối thủ với nhiều cách đánh, sở trường khác nhau giúp hắn hiểu hơn thế giới tu hành mà hắn mới tham gia. Đây là điều mà không phải thứ tu sĩ chỉ ru rú tu luyện trong tông có thể có được.

Đúng là “Đi một ngày đàng học một sàng khôn.”

Chưa kể mỗi lần hoàn thành thử thách hắn còn được những niềm vui bất ngờ. Cụ thể sau khi kẻ thù của hắn “bay hơi” sẽ rơi rớt công pháp, võ kỹ rồi đến trang bị, đan dược các loại. Tất nhiên nó không phải từ trên trời rơi xuống mà đều là từ người đối thủ hắn rớt ra.

Nhưng cũng không phải lần nào cũng rớt đồ, tỉ lệ khá thấp trung bình vượt qua 3 đến 4 vòng sẽ rớt ra một đồ nào đó và tất nhiên chưa chắc đã là thứ hắn mong muốn.

Dù không phải mê tín gì đâu song khi nhìn trang bị, công pháp cứ thế “bay hơi” hắn đau lòng không chịu được. Vì vậy sau mỗi lần vượt ải hắn đều chắp tay cầu nguyện thiên địa, thần tiên các cõi, nguyện văn như sau.

“Ta chắp tay thành kính, cúi đầu ngay ngắn xin các đấng tối cao trên trời dưới đất khắp muôn vàn cõi giúp ta rớt được đồ tốt, nải chuối này xin dành tặng các ngài.”

Từ ngày hắn đọc bài khấn này không biết trời đất thương xót hay không mà vật phẩm rớt ra cũng nhiều hơn hẳn.

Tuy nhiên đó là lúc hắn tiếp nhận một sự thực đau lòng: chiến lợi phẩm chỉ có thể lấy duy nhất một món không hơn.

Ngày đó ánh nắng không còn nơi đây ;((

Đạo hữu đẹp trai, xinh đẹp nào hảo tâm ủng hộ ta tại:

1508205344697 Agribank N.T.N.G

Bình Luận (0)
Comment