Mọi tế bào thần kinh hoạt động hết công suất, điên cuồng thôi diễn đao pháp. Không biết có phải do hắn quá mệt mà sinh ra ảo mộng hay không. Dường như thời gian đang trôi chậm đi đến lạ.
Hắn không nghe thấy bất kỳ thanh âm nào nữa !
Tiếng chim ríu rít, tiếng rì rào của những tán cây. Đặc biệt là tiếng phá gió của đao pháp hằn đều không nghe được.
Chưa hết bàng hoàng bởi đổi thay trước mắt bỗng dưng cảnh vật vốn đỗi thân quen trước mắt chỉ còn là một mảng tối.
Hắn chạy về phía trước để có thể nắm giữ chút gì đó song chẳng thể.
Tất cả chỉ là màn đêm không màu.
“Đây có phải cảm giác khi sắp phải rời xa nhân thế ?” Một suy nghĩ thoáng qua trong đầu hắn.
Cũng chẳng có ai trả lời.
Nếu đây là phút giây cuối cùng vậy hắn có thể làm gì đây.
Hắn hít một hơi thật sâu cảm nhận cái mát lạnh dịu êm như lần cuối cùng có thể. Thật may cái không khí trong lành vẫn còn đó, ngoài ra còn phảng phất chút hương thanh tao rất nhẹ của Hồng Liên Hoa - một loài hoa mà sư phụ rất yêu thích.
Nhưng rồi những cảm giác tuyệt vời cũng theo hư không mà đi.
Mọi thứ đều biến mất nhường chỗ cho màu đêm đen tối.
“Mình chết rồi sao ?” Đó là câu hỏi duy nhất trong đầu hắn lúc này.
Loay hoay nhìn mọi thứ xung quanh, đầu óc hắn đã quá rối bời rồi.
Đang hoang mang lo sợ thì giữa màn đêm hình ảnh một nữ tử xinh đẹp tuyệt trần xuất hiện.
Người đó không ai khác chính là sư phụ hắn.
Nàng chẳng nói gì chỉ nhìn hắn thật lâu đầy ý vị.
“Xin lỗi người, đã để sư phụ thất vọng rồi.” Hăn hổ thẹn nói.
Chỉ có màn đêm thăm thẳm đáp lại lời hắn nói mà thôi.
Nàng lạnh lùng biến mất trong khoảng không vô tận. Để lại hắn tràn ngập suy tư, rối bời; hắn chưa thể chấp nhận sự việc đang diễn ra trước mắt.
Song có những thứ vốn là sự thật chỉ là ta không dám tin tưởng thôi và hắn chắc cũng vậy.
“Ta chết rồi.”
“Ta chết rồi.”
“Ta chết rồi sao ?”
“Ước mơ tu hành của ta phải làm sao đây.”
...
Trong lúc đang cố gắng định thần, hắn nghe thấy tiếng bước chân thật nhẹ.
Hắn ngẩng đầu lên, trước mặt hắn là một bóng hình gần gò, chân bước chậm rãi thong dong.
Không ai khác chính là gia gia của hắn.
Vậy là suy nghĩ của hắn lúc đầu đã sáng tỏ.
“Hắn đã chết.”
“Gia gia, không ngờ ta lại gặp ngươi sớm như vậy.” Hắn nói đầy chua chát.
“...”
“Thật có lỗi, ta không thể hoàn thành lời dặn dò của người rồi.”
“...”
Lão giả vẫn lặng thinh, chân bước nhẹ tiếng gần về phía hắn. Gia gia không nói một lời chỉ đặt nhẹ tay lên đầu hắn, xoa nhẹ để an ủi đứa cháu bé nhỏ.
“Ta không muốn chết ..ta không muốn ...a”
Bỗng dưng, hai gò má hắn tuôn dài những dòng lệ. Hắn dù can đảm đến đâu đối mặt với cái chết, hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi. Còn nhiều mộng mơ, nhiều trang cuộc đời mà hắn muốn lật tiếp, nhiều việc muốn làm và rất rất nhiều thứ nữa. Nhưng giờ đây hắn chỉ biết bật khóc trong bất lực.
Mặc cho tiếng khóc rũ rượi của hắn, gia gia vẫn ở đó ân cần vỗ về. Dòng nước mắt chứa đựng những đau thương chất đống được lúc để bùng phát hết thảy.
“Gia gia, ta..ta khóc nốt.. lần này thôi.. lần sau ..sẽ nghe lời gia gia .. không.. bao giờ khóc nữa.”
Lão giả vẫn lặng im nhưng nhìn đôi mắt lão, hắn có thể nghe được lời động viên, khích lệ ấm áp.
Khóc thật lâu, rồi hắn cũng mệt mà ngủ thiếp đi.
Chớp chớp, cố mở đôi mắt mệt mỏi nhìn cảnh vật xung quanh, mọi thứ vẫn vậy chỉ là một màu đen tối. Điều hắn bận tâm là gia gia đã biến mất từ lúc nào không hay.
“Có lẽ người muốn để hắn một mình.” Hắn tự nhủ.
Ngạc nhiên là hắn lúc này nhẹ nhõm hơn nhiều, vẫn buồn đó nhưng không còn đau như trước, hắn đã học cách chấp nhận. Chắc vậy.
Có nên nói đây là dấu hiệu của sự trưởng thành ?
Hắn cười trừ.
Chết rồi, trưởng thành còn ý nghĩa gì ?
Ngồi một chỗ cũng chán, hắn quyết định tham quan “cõi chết “ xem có thú vui gì hay không. Đi mãi mỏi mòn cuối cùng chỉ là một vực thẳm không màu.
“Chết vô vị vậy sao.”
Nằm dài trên mặt phẳng tối đen như mực, hai tay để sau gáy, một chân gác đầu gối, mắt nhìn thẳng lên khoảng không vô tận. Hắn nhận ra mình cũng không thể nhắm mắt nghỉ ngơi được nữa, có lẽ đây đã là chốn yên nghỉ cuối cùng rồi.
Cứ nằm ườn như vậy không biết đã bao lâu, cảnh vật vẫn vô vị như vài phút trước đây. Với hắn ở đây vài giờ hay vài năm cũng không khác nhau là bao. Thời gian là một khái niệm gì đó rất ..xa xỉ.
Thứ duy nhất giảm bớt sự vô vị ở đây lại là những cơn gió vô hình mà thường hắn không bận tâm. Duỗi bàn tay lên cảm nhận từng làn gió len lỏi qua kẽ ngón tay, dù vẫn là cơn gió đó nhưng mỗi lần tới hắn đều cảm nhận được sự khác biệt dù ít hay nhiều. Đặc biệt gió cứ đến từng đợt từng đợt, đều đặn đuôi nhau tạo nên một bản giao hưởng rất riêng rất lạ, một bản giao hưởng không biết nghỉ ngơi.
“Nếu đao của hắn được như nó thì đã không thế này.”
Rồi một suy nghĩ chợt thoáng quá đầu hắn.
Nếu ở nhân gian chưa lĩnh ngộ được đao ý thì xuống đây lĩnh ngộ đã sao. Nghĩ như vậy, hắn bắt đầu tập trung cảm nhận từng cơn gió - nguyên liệu quan trọng nhất để tạo ra ý cảnh này.
Lúc này, Đăng Thiên nhận ra xuống đây cũng không tệ; ít nhất luyện ý cảnh không phải lo ngại việc gì, dù sao cũng đã chết rồi.
Không còn áp lực về thời gian cũng như nỗi đau thể xác, lĩnh ngộ cứ phải gọi là mây trôi nước chảy, dùng mắt thường còn có thể nhìn ra.
Sau nhiều lần thử nghiệm những sai lầm trước đó đều được hắn giải đáp. Nhưng dù thế nào đao pháp hiện tại vẫn không thể vượt qua được “bức tường” vô hình nào đó.
Hắn chỉ cần cố thêm một chút mà thôi.
Vừa nghĩ vừa làm không ngờ hắn đã tìm ra mấu chốt.
“Không ngờ hắn ngu xuẩn như vậy a.”
Do quá chú tâm luyện đao hắn quên mất một điều vô cùng quan trọng và cũng vô cùng cơ bản ai cũng biết chính là hơi thở. Hơi thở điều phối mọi hành động của cơ thể vì vậy nếu giữ ổn định trong từng hơi thở, thể lực cũng vì đó mà không bị bòn rút như trước.
Có lẽ do không bình tâm chịu đựng những áp lực khác nhau mà hắn đã thất bại khi tìm lời giải cuối cùng. Lần này thất bại không phải do thể chất, ý chí hay thiên phú của hắn không đủ mà chỉ đơn giản hắn không đủ bản lĩnh thôi.
Đúng như hắn dự đoán đao pháp lúc này dần lưu loát hơn hẳn.
“Sắp thành công rồi.” Hắn gào thét trong lòng.
“Chủ nhân.” Tô Hoa bất ngờ lên tiếng.
“Ngươi cũng nhìn ra sao. Hắn sắp làm được rồi.” Bạch Phương Uyển phấn chấn hơn hẳn.
Nếu nghe được những lời Đăng Thiên chắc mừng phát điên bởi hắn chưa có chết mà chỉ bị giam trong “nhà ngục” của ý cảnh.
Đao trái rồi phải, lên rồi lại xuống, chém ngang rồi dọc ..đao pháp càng lúc càng nhanh càng liền mạch, khí thế lớn dần từng giây.
Hắn cảm nhận được rồi !!!
Chút nữa, chút nữa, một chút nữa thôi !!!
Trong cảnh trời đã sớm chiều tàn, không gian thiếu cái tĩnh lặng bởi tiếng gió từ chân trời kéo tới từng tiếng rít gào và cả “gió” từ đao chiêu trảm tới.
“Hắn làm được rồi.” Bạch Phượng Uyển nhẹ nhõm.
“Tiểu tử này thật biết làm người ta đau tim.” Tô Hoa cũng cảm thán không thôi.
Thật vậy, vừa nãy thôi hắn ngưng cử động nàng đã nghĩ mọi chuyện đã kết thúc rồi. Mắt nàng lúc này cũng hoen đỏ vì sự thật phũ phàng trước mắt.
Nhưng ơn trời, mọi chuyện đều tốt lành rồi.
Dù sao cảnh vừa rồi vẫn thật là thót tim.
Đăng Thiên lúc này mới có thể nặn ra nụ cười nhẹ nhõm. Đầu tiên là vì hắn biết mình còn sống, hắn mừng rớt nước mắt luôn. Sau đó cảm thấy phấn chấn khi cuối cùng sau bao nỗ lực hắn đã nhận được “trái ngọt” của chính mình. Mọi khó khăn trước đó đều được đền đáp.
Thậm chí nó càng khiến thành tựu hiện tại thêm phần vinh quang.
Chưa kịp tận hưởng hương vị của chiến thắng cơn đau nhói vội đến kéo cùng sự kiệt quệ về tinh thần. Hắn không kiểm soát được cơ thể quá sức này nữa rồi, những liên kết thần kinh với phần còn lại cũng mất dần. Và sau đó hắn không biết nữa …
“Hài tử ngươi gắng sức quá rồi.”
Bạch Phượng Uyển mắt đọng chút xót xa.
Đạo hữu đẹp trai, xinh đẹp nào hảo tâm ủng hộ ta tại:
1508205344697 Agribank N.T.N.G