Sư Huynh Ta Thích Ngủ A

Chương 6 - Lĩnh Ngộ Đao Ý (2)

Trong khi bên ngoài hai nữ nhân đang thể hiện sự ngạc nhiên lẫn lo lắng thì Đăng Thiên đang tràn ngập cảm xúc rối bời: sử dụng đao pháp càng nhiều hắn càng hiểu hơn về ý cảnh song hắn nhận ra cơ thể mình gần tới giới hạn rồi. Tín hiệu từ những bó cơ đang được truyền lên mạnh mẽ tới hệ thần kinh tạo nên những cơn đau mãnh liệt không dứt.

Thật sự muốn bỏ cuộc a.

Nhưng hắn nhận ra một điều, nếu cưỡng ép rời khỏi trạng thái này tinh thần sẽ bị phản vệ, không chết tinh thần cũng bị dập nát, tương lai thành kẻ điên không xa chút nào.

Tình thế của hắn hiện tại phải gọi là tiến thoái lưỡng nan, lùi không được mà tiến không xong. Tiếp tục thì phải chịu cơn đau như muốn chết đi sống lại còn bỏ cuộc khả năng cao cả đời này thành phế nhân không chừng. Hắn lo sợ muốn phát điên rồi nhưng những lúc thế này hắn càng phải bình tĩnh.

Vận dụng tất cả kinh nghiệm trước đây hắn cố gắng bình tĩnh nhất có thể.

Càng hoảng càng dễ chết, phải bình tĩnh !!!

“Chết thì cũng đã thử nhiều rồi nhưng bị điên cả đời thì không được a.”

Nghĩ như vậy, hắn tập trung tất cả sức mạnh của mình cả thể xác lẫn ý chí hơn bao giờ hết vượt qua khó khăn này.

Tâm trí trở nên thông suốt đao pháp cũng tiến bộ hơn hẳn.

Thời gian chậm dần trôi theo từng đợt vung đao của Đăng Thiên. Đao sau đè đao trước càng ngày trở nên thuần thục hơn.

Một canh giờ trôi.

Giờ đây, hắn không khác người vừa nhảy xuống hồ nước, từ dưới lên trên đầm đìa mồ hôi. Từng giọt, từng giọt mồ hôi lăn dài rớt xuống mặt đất đã chuyển màu nâu sậm như có cơn mưa vừa ghé qua. Da dẻ hồng hào lúc trước đã đỏ bừng vẻ mệt mỏi. Từng đòn đánh vẫn còn bình tĩnh song không thể giấu đi hơi thở nặng nề, gấp gáp.

Bên trong vẻ ngoài đầy mệt mỏi đó vẫn là một ý chí kiên định hiếm có. Chắc tính cách hắn là vậy đã quyết tâm điều gì thì phải làm cho tới cùng.

“Chủ nhân, liệu hắn có thể qua khỏi không.” Tô Hoa lúc này cũng sốt ruột.

“Khó nói.”

“Trước một thành giờ thì ba thành.” Nàng chậm rãi nói.

“Ít vậy sao.”

“Chỉ có thể tin vào hắn thôi.”

Đã một canh giờ nữa trôi qua.

Tổng cộng đã hai canh giờ.

Đăng Thiên lúc này cũng không thể bình tĩnh nữa. Cơ thể hắn đau nhức không chịu được, cánh tay vung lên nặng nề hơn bao giờ hết. Nhưng hắn biết trong trạng thái này kéo dài càng lâu thì càng tăng khả năng thành công nên cô chút nào hay chút đó.

“Chủ nhân, hắn sắp chịu hết nổi rồi.” Tô Hoa lo lắng ”Nếu hắn kiệt sức giữa đường thì chuyện gì xảy ra?”

Mắt nàng nhẹ đảo qua phía bên cạnh nơi vị trưởng lão xinh đẹp vẫn chăm chú quan sát hết thảy.

Bạch Phượng Uyển thở dài một tiếng rứt lòng.

Trên đỉnh núi cao vời vợi, những ánh dương đã dần tìm chốn nghỉ ngơi chỉ còn lại tiếng gió từng đợt kéo về.

“Chết.” Phượng Uyển vô thức gằn giọng.

“Chỉ có đường chết.”

Tô Hoa giật thót tim.

Trong khi đó, tình cảnh Đăng Thiên cũng không khá hơn tưởng tượng, cầm cự đến lúc này đều nhờ ý chí kiên định của mình. Nhưng hắn biết tiếp tục thế này cũng không phải cách, dù ý chí hắn không gục ngã thì cơ thể cũng sụp đổ mà thôi.

Những lúc nản chí như vậy, hắn lại nghĩ đến một câu ngạn ngữ nổi tiếng trong tu chân giới “Con ngựa tốt nhất không phải con ngựa nhanh nhất mà là con ngựa bền bỉ nhất.” Việc tu hành cũng như vậy không sai một chữ, thiên phú cũng quan trọng nhưng ý chí, nghị lực thiếu một chút muốn thành cường giả chỉ là hão huyền.

Hắn luôn tự nhủ bản thân về thiên phú hắn chẳng có gì hơn người song về ý chí hắn tự tin có thể vượt qua hết thảy khó khăn.

Và chính vì ý chí đó hắn đã vượt qua một canh giờ như trong địa ngục.

Nhưng hắn không biết rằng thử thách lớn nhất vẫn còn phía trước.

Một nén hương cứ thế trôi,

Đăng Thiên lúc này phải đưa ra quyết định hết sức khó khăn. Nếu tiếp tục khả năng lĩnh ngộ đao ý sẽ cao hơn đổi lại cơ thể hắn phải kiên quyết bám trụ đến cuối cùng. Lựa chọn thứ hai nguy hiểm gấp bội: hắn sẽ thu hết đao ý vào thể nội rồi dung nhập nó nếu ..không, đây giống như một vụ đánh cược hơn. Thắng: nhiều điều tốt đẹp không bàn hết, còn thua : vạn kiếp bất phục a. Vì hắn dùng cuộc đời mình để đánh cuộc nên thành bại cũng khác biệt như trời với đất.

Lý trí của hắn nghiêng về cách đầu hơn, an toàn là trên hết mà. Tuy nhiên có trời mới biết hắn chịu đựng được đến bao giờ mà hắn còn không có thói quen giao phó cuộc đời mình cho ai khác, nhất là ông trời lại càng không thể.

Chỉ còn cách liều thôi !!!

Nghĩ là làm, hắn thả lỏng các lỗ chân lông trong cơ thể tạo con đường thuận lợi cho ý cảnh đi vào. Cái này tất nhiên chỉ là lý thuyết còn thực tế hắn chỉ đơn giản hít thở thật sâu thật đều cố gắng dung hòa ý cảnh ở xung quanh.

Như hòa theo dòng suy nghĩ của hắn, linh khí khắp nơi theo đó tụ tập, nối đuôi nhau tiến vào thể nội.

“Chủ nhân, hắn đang làm gì vậy ?”

“Hắn đang đánh bạc.”

Tô Hoa vội quay đầu sang, tưởng chủ nhân nàng đang đùa.

“Lấy mạng hắn đánh cược, liều một phen tranh kỳ ngộ.” Như hiểu được suy nghĩ tỳ nữ của mình Phượng Uyển giải thích.

Lúc này Tô Hoa cũng không khỏi há hốc mồm.

“Chủ nhân! Sao phải liều mạng như vậy.”

“Cơ thể hắn cũng đến giới hạn rồi, coi như kéo dài được đến cùng cũng không chắc chắn thành công.”

“Nhiều lắm cũng được thêm một thành.”

“Tên đệ tử trời đánh chắc cũng biết như vậy nên đánh cược một phen.” Vị sư phụ xinh đẹp giải thích đầy thận trọng.

Nếu nghe được những lời này chắc tên “đệ tử trời đánh” đó sẽ cười lớn rồi cảm động nói “Chỉ có sư phụ hiểu ta nhất.”

Đó chỉ là nếu, còn lúc này hắn đang bận cho trận chiến quyết liệt nhất từ trước tới giờ và đối thủ không ai khác chính là bản thân hắn.

Hắn của hiện tại phải bứt phá, vượt qua những giới hạn của hắn trước đây. Bởi thử thách hiện tại không phải thứ mà Đăng Thiên hắn trong quá khứ có thể vượt qua nhưng hắn của bây giờ thì chưa chắc.

“AAAAAAAA...”

Hét một tiếng thật to, hắn vùng lấy hết sức bình sinh điên cuồng hấp thu ý cảnh. Trong quá trình đó, đao vẫn được hắn vung đều đặn không dứt, dù sao nó cũng là cội nguồn của đao ý. Mọi ý cảnh đều từ hành động sinh ra, không thể chỉ suy luận trong đầu mà có kết quả được. Tất cả phải là quá trình từ biết đến hiểu rồi nghiệm cuối cùng là thực hành.

Bởi vậy chẳng ai đánh giá con người qua suy nghĩ, tất cả đều đánh giá qua hành động thôi.

Lại nói, mọi chuyện lúc này không tốt đẹp như hắn mong đợi. Được hắn dẫn dắt, đao ý cứ vậy đi vào điên cuồng đến mức hắn hấp thu không kịp làm thể nội hắn phồng to chẳng khác quả bóng được bơm. Chết nhất là không sao ngăn cản được đao ý tiến vào.

Hắn hiện tại cũng đã nghĩ đến kết cục xấu nhất sắp tới.

Nhưng đã phóng lao rồi phải theo đến cùng thôi.

Đạo hữu đẹp trai, xinh đẹp nào hảo tâm ủng hộ ta tại:

1508205344697 Agribank N.T.N.G

Bình Luận (0)
Comment