Sư Huynh Ta Thích Ngủ A

Chương 21 - Đối Ẩm

“Ầm ầm ..”

Tiếng lăn dài một lần nữa kéo tới phá vỡ không gian tĩnh lặng trong động phủ.

Tới rồi !

Hắn nhanh chóng chuẩn bị tư thế thích hợp để đón đỡ thử thách tiếp theo.

“Ầm ầm ầm ..”

Tảng đá đó đã ở ngay phía miệng hang lăn thật nhanh xuống dưới con dốc.

Hít một hơi thật sâu hoàn thành việc chuẩn bị.

“A.. A.. A..”

Hét một tiếng khí thế hắn nhướng người ra phía trước đón sức nặng to lớn của tảng đá. Lần này mọi động tác của hắn có vẻ chuẩn chỉ hơn song cơn đau nhức không vì thế mà dừng lại.

Đẩy tảng đá sang một bên, thứ hắn còn lại lúc này là hai cánh tay đã không còn cảm giác. Sau cơn đau như muốn điên người hai bắp tay của hắn thực sự không dùng được nữa rồi.

“Ầm ầm ầm ..”

Đang tìm cách giải quyết thương thế của mình thì hắn lại nghe thấy một tin xấu.

Tảng đá trước chưa lăn xuống bao lâu mà tảng đá sau đã vội tới rồi.

Không còn cách nào khác hắn duỗi tay mình ra định tiếp đón tảng đá như trước. Nhưng phút chốc hắn nhận ra hai tay mình đã rã rời đến độ không thể tiếp nhận hiệu lệnh từ dây thần kinh nữa.

Nó đã quá giới hạn của mình rồi !

Nhưng hắn thì không.

Quyết đoán dùng răng cắn thật mạnh vào tay phải mình, dòng máu đỏ tươi qua những vết rách mà tuôn trào cả ra. Cơn đau nhất thời cũng theo đó mà tới và nó chính là thứ hắn chờ đợi.

Chỉ cần vẫn đau thì hắn vẫn còn sống.

Cơn đau chính là nguồn kích thích to lớn giúp hắn lấy lại cảm giác tay của mình.

“Aaaa ..”

Hòn đá đến nhanh hơn những gì hắn tưởng, may mắn là hai cánh tay vẫn còn sức để đỡ nó. Tuy nhiên áp lực này vẫn là quá lớn với đôi tay tàn tạ này. Phút chốc cảm giác vô lực hiện hữu rất rõ nối dài từ cẳng tay đến cánh tay.

Vẫn là quá sức rồi !

Biết vậy, hắn rướn cả người mình lại gần nhằm dùng sức của cả thân thể làm giảm đi áp lực cho cánh tay. Cách này tỏ ra khá hiệu quả khi chỉ với đôi tay tàn này hắn vẫn đủ sức đẩy tảng đá sang cái hốc bên cạnh.

“Hah hah hah …”

Tiếng thở hổn hển như báo hiệu cho cái giới hạn nhỏ bé của cơ thể này

Sau đó hắn vô lực ngã về sau trong sự mệt mỏi cùng đau đớn tột độ, hai cánh tay của hắn đã thật sự phế cả rồi.

Nhưng thử thách thì vẫn tiếp tục.

“Ầm ầm ầm ..”

Tiếng đá lăn trầm đục vang dội trong cái hang nhỏ nơi hắn bị giam giữ.

Cái sự rộn ràng đáng sợ đó không khỏi khiến hắn đặp liên hồi trống ngực. Hắn không biết mình phải đối mặt với tảng đá này ra sao với hai cánh tay tàn phế này.

Trong khi hai tay còn đang chật vật suy nghĩ xem có phương án nào khả thi hơn không thì mối lo của hắn đã ở ngay miệng rồi.

Hắn cười mỉm với vẻ chật vật.

“Các ngươi thích là khó ta a.”

“Ầm ầm ầm ..”

Hình dáng táng đá cũng được lộ ra qua những điểm sáng le lói nơi cửa hang, phải nói rằng tảng đá này không bình thường một chút nào.

“Nó ..hơi bị to đấy.”

Cố nhúc nhích cánh tay vốn vô lực của mình, tình cảnh đã như vậy hắn chỉ còn cách liều mạng mà thôi..

“Ầm ầm ..”

Giây phút nguy hiểm như vậy thời gian thường có xu hướng trôi chậm đi không biết có phải để trêu trái tim “yếu đuối” hay không nhưng với hắn vài giây này nó lại khá hữu dụng.

Nó tới rồi.

Nhưng đó cũng là lúc hắn nhận ra cánh tay này không còn chút sức lực nàoi.

Quá nặng rồi.

Hắn ..hắn không muốn bỏ cuộc.

Chỉ là thứ duy nhất hắn cảm nhận lúc này là cơn đau thấu xương thấu thịt, hắn nhắm mắt lại cố chịu đựng từng phút giây tuyệt vọng đến đáng sợ.

Vậy là hắn sắp được trải nghiệm cảm giác đá đè rồi.

Chỉ là ..

Không phải lúc này !

Bất giác hắn ngả cả người về phía sau, lưng dựa vô tường. Cánh tay tàn tạ được thế chỗ bằng đôi chân không biết đã vươn tới từ lúc nào. Đây chính là “bài tẩy” mà hắn mất công nghĩ được trong thời gian ngắn ngủi vừa qua.

So với cánh tay của mình, chân hắn chỉ có mạnh hơn mà thôi.

“Ầm ầm ầm.”

Không bất ngờ hòn đá tảng một lần nữa được hắn đẩy sang một bên.

“Phù ..”

Tiếng thở dài nhẹ nhõm có lẽ đã nói thay tâm trạng của hắn vào lúc này. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc lại bất ngờ tìm được cách giải nguy cảm giác thật là sung sướng khó tả.

Nhưng nó vẫn không thể giúp hắn vơi đi nỗi bất an trong lòng hắn. Hiện tại có trời mới biết còn bao nhiêu tảng đá nữa đang chờ ở trên, chưa kể khả năng rất cao những thử thách sau sẽ có mức độ khó hơn tức là tảng đá sau rất có khả năng lớn hơn tảng đá trước. Nếu thực sự như vậy đôi chân này cũng về cùng đội của hai tay thôi.

Thử thách thật biết làm người khác tức phát điên, khi thi liên tục từng đợt gì thì lại tĩnh lặng như không làm hắn muốn chết ngộp đây rồi.

Trong hang động tối tăm và lạnh lẽo hắn không biết mình đã ở đây được bao lâu rồi. Cơ thể bị những xiềng xích quấn quanh chẳng thể thoát ra khỏi. Trong cái sự yên tĩnh đáng sợ này thời gian như một khái niệm chỉ sự vô hạn vậy hắn tin rằng một tháng chăm chỉ luyện tập trôi nhanh hơn nhiều thời gian hắn ở đây. Song hắn vẫn không cho phép mình được mất cảnh giác. Không ai biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo nên thứ duy nhất hắn có thể làm là cảnh giác, cảnh giác và cảnh giác mà thôi.

Ở tình thế không gian vốn nhỏ hẹp mà thời gian như muốn vô tận thế này hắn còn gặp phải một vấn đề khá là nghiêm trọng. Những vết thương tích lũy từ trước giờ đã nhiễm trùng, sinh mủ vô cùng khó coi, điều hắn quan tâm là nếu thời gian kéo dài thêm nữa không sớm thì muộn hắn cũng sẽ bị những vết thương này lấy mạng mất.

Thà rằng để đá cứ thế lăn liên tục cho hắn bất chấp một lần chứ như hiện tại, ở trong hang đá chờ đợi trong khi bị những cơn đau cùng sự mệt mỏi tra tấn khả năng thành công chắc chỉ là con số không.

Thật là éo le mà.

Một chốc, cuối cùng hắn cũng nghe thấy tấy hắn cần nghe.

“Ầm ầm ầm ..”

Tiếng lăn mạnh của vật nào đó đang băng băng xuống tới.

Đón nhận thông tin đó hắn vẫn ngồi im như trước lưng thẳng với tường, hai chân dang ngang vai chuẩn bị đón đỡ.

Tảng đá này tính về khối lượng không khác hòn đá trước là bao chỉ là với tinh thần kiệt quệ như này hắn cũng không chắc.

“Ầm ầm ầm .. “

Hiện tại nó cách Đăng Thiên chưa tới hai trượng.

“Ahhh ..”

Dùng hết sức bình sinh đẩy tảng đá này xuống vực bởi hắn còn nghe thấy một thanh âm khác ở phía sau

“Ầm ầm ầm ..”

Vừa đẩy được tảng đá phía trước thì lại có một tảng đá ngay sau xuất hiện.

Hắn còn không kịp thở dốc trong khi hai chân vẫn không quên nhiệm vụ của mình. B

Nghiến răng nghiến lợi ken két hắn cố chịu đựng áp lực to lớn của tảng đá trước mắt, So với tảng đá trước đó thì nó nặng hơn khá nhiều, chắc phải hơn trăm cân mất.

“Cạch ..”

Đôi chân do áp lực quá lớn của tảng đá cũng không thể nguyên vẹn như trước được nữa. Đúng vậy chân trái hắn đã bị gãy rồi.

Điều này khiến lực hai bên chân không thể đồng đều được nữa tảng đá cũng vì vậy mà lệch về phía bên trái. May mắn lại chẳng thể mỉm cười với hắn lúc này, hướng bên phải mới là nơi chứa cái hốc lớn, còn bên trái chỉ là một bức tường.

Cảnh phía sau, hắn thật không muốn nhớ lại rồi, thân phận hắn như nàng Kiều nọ bị những hòn đá này chà đạp.

Cố tỏ ra là mình ổn song chân hắn vẫn rún cầm cập dù đã rời khỏi mộng cảnh.

Qua tầng này hắn biết rằng cần phải tăng cường thể pháp của mình thôi.

Tối hôm đó, ngạc nhiên thay là Cửu Bàn lại tới chơi.

“Huynh đệ lâu rồi không gặp ngươi.”

“Cửu Bàn ngươi dạo này chắc nhiều việc lắm đúng không ?”

“Nhiều cũng không nhiều chỉ là ta phải nhận một nhiệm vụ ở khá xa, riêng đi lại đã chiếm 8 thành thời gian rồi.”

“Trông ngươi tròn thêm không ít a.”

“Haha, ngươi cũng nhận ra sao. Ta đã cố mặc ít áo rồi.” Cửu Bàn ngượng ngùng nói.

“Ta chuẩn bị dùng bữa, có ăn chung không ?”

“Thật ra ta tới là để rủ ngươi đi mà.” Cửu Bàn khà khà cười.

Hàn huyên vài câu Cửu Bàn dẫn Đăng Thiên đến Thiên Tân quán. Một trong những quán ăn nổi tiếng bậc nhất Chính Đạo Tông.

“Khách quan, mời ngồi mời ngồi.”

Cửu Bàn dắt hắn đến bàn ăn ở ngay chính giữa, kêu đi mọi món mang tới.

“Sao, có phải lần đầu ngươi tới đây không ?”

“Không sai.” Đăng Thiên thật thà nói.

“Vậy để ta giới thiệu cho người một chút. Thiên Tân quán là một trong những quán nổi tiếng nhất quanh đây, nổi tiếng phải kể đến món heo quay. Đừng dùng món heo thường để so sánh heo ở đây được làm vô cùng cầu kỳ, phải phơi nắng 3 sáng, ướp thịt ba ngày, nướng âm ỉ trong ba đêm mới ra món ăn tuyệt mỹ này. Bề ngoài vàng óng với lớp da giòn rụm béo ngậy, bên trong là lớp thịt mềm mại giữ được vị ngọt vốn có, tất cả chúng đều được thổi hồn bởi mùi hương đồng quê quen thuộc song hết sức nhẹ nhàng tính tế.”

“Tuyệt vời làm sao khi cắt miếng thịt giòn rụm, chấm đẫm nước sốt chua chua ngọt ngọt. Cảm giác đó tuyệt vời làm sao ngươi có biết không ?”

“Như ta đang được cưỡi một chú heo dạo bước trên cánh đồng cỏ bạt ngàn …” Đăng Thiên gãi đầu trả lời.

“Đúng ..đúng vậy chính là cảm giác đó. Đăng Thiên không ngờ ngươi có khiếu ẩm thực như vậy.”

Nói đến thức ắn với Cửu Bàn là đam mê bất tận, chỉ cần giới thiệu thôi mà hắn đã thao thao bất tuyệt nói hoài không dứt về lịch sử, cách chế biến, hương vị, … của món ăn đó rồi.

Dù không hứng thú lắm với việc ăn uống nhưng không thể phủ nhận nghe hắn nói giết thời gian khá là tốt. Món thịt heo mà hắn không tiếc lời khen ngợi cuối cùng đã được mang tới.

Chỉ là hơi quá nhiều rồi đó.

“Sao ngươi ngươi thấy hấp dẫn không.”

“Cả con sao ?”

“Đúng vậy.”

“Sao ta không thấy ai ở đây ăn như vậy.”

“Do ta đặt riêng đó.” Dứt lời hắn nhanh chóng cắt thật nhanh miếng thịt vàng óng ánh dù sao hắn cháy hết nước dãi rồi.

“Đăng Thiên, cho ngươi.”

Tên bằng hữu này đúng thật là không tệ, dù miệng đã ừng ực nước miếng rồi mà vẫn không quên gắp cho hắn trước

Cúng không già mồm, hắn nhận miếng thịt óng ánh từ trong tay hắn làm một miếng thật to.

Nó ngon hơn những gì hắn tưởng tượng.

“Đăng Thiên ngươi thấy thế nào.” Cửu Bàn vừa ăn vừa nói.

“Không tệ.”

“Ăn tiếp đi, ta còn phải gọi thêm 3 con nữa.”

Cứ thể cả hai bất chấp ăn mặc cho những lời dị nghị của người xung quanh.

Các đạo hữu nhớ đề cử truyện ta a !!! (luv u chụt chụt chụt :))

Đạo hữu đẹp trai, xinh đẹp nào hảo tâm ủng hộ ta tại:

1508205344697 Agribank N.T.N.G

Bình Luận (0)
Comment