Từ đó hắn lại có thêm một thú vui mới, đi khắp quán xá thưởng thức biết bao món ngon trên đời thú vị nhất là được nghe vị huynh đệ Cửu Bàn giới thiệu tiểu sử của món ăn đó. Sự hiểu biết về ẩm thực của Cửu Bàn không biết đã đến cảnh giới đại sư chưa nhưng chỉ cần nghe hắn nói về món ăn đó mà mọi ý vị như được hiện đầy đủ trong vị giác của Đăng Thiên vậy. Về khoản này vị huynh đệ mũm mĩm này thật sự là có tài.
“Hồng Thiên Cải - món ăn này chỉ cần ngươi thử một lần sẽ nhớ nó đến cả đời. Cái thơm dịu không lẫn vào đâu được, thêm cái vị chua chua cay cay làm người ta muốn bùng nổ theo. Cảm giác đó giống như ngươi được đắm chìm trong một bữa tiệc pháo hoa vậy, khó có thể rời.”
“Nếu loài phượng hoàng nổi tiếng với khả năng phục sinh từ đống cho tàn thì món mỳ này có thể đưa ngươi được sống lại một lần nữa. Cái nhẹ nhàng thanh tao của nước dùng hòa quyện với cái mềm mại của sợi mì sẽ khiến người ta muốn đắm chìm trong nó mãi không thôi. Chưa kể tửng lát thịt heo béo ngậy thơm cái đậm đà của nấm thật sự muốn làm người ta tái sinh lần nữa.”
“Món Cửu Dương Gà Hầm này còn đặc biệt hơn nữa, nhìn những hạt sen trắng mọng này đi phải là sen được phơi 7 nắng luyện một lần trong lò đan với có cái vị tràn trề sinh khí đất trời như vậy. Còn miếng này nữa nếu ngươi nhắm mắt lại cả bầu trời sẽ hiện trong mắt ngươi. Con gà đã có thể vùng vẫy trên trời cao rộng lớn đón những ánh ban mai ló rạng giống như tu sĩ chúng ta tu luyện để thoát khỏi xiềng xích của số mệnh vậy.”
…
Cửu Bàn còn nói rất nhiều thứ nữa nhưng hắn không thể nhớ hết nổi, hiểu biết về ẩm thực của tên Cửu Bàn này thật sự khiến người ta phải khâm phục mà.
Trên những con đường ngập tràn sỏi đá bắc ngang qua những ngọn núi vút cao của Chính Đạo Tông, một thiếu nữ độ 12, 13 đang một mình dạo bước. Qua rừng lá kim gió thổi xao xác rồi lại men qua con sông nhỏ trải dài cả tông môn. Nàng cứ bước những bước thong dong trên cung đường dài chỉ có sỏi đá, cái xa xôi cũng chẳng thể làm khó đôi chân của nàng.
Cảnh sắc xung quanh thật sự tĩnh lặng làm sao, có chăng chỉ là tiếng gió thoảng qua hay tiếng những chú chim quyên cất cao tiếng hót của mình. Nàng nổi bật trong bức tranh thiên nhiên đó dù không cố làm bất cứ điều gì chỉ cần nàng vẫn bước bức họa rừng núi vẫn hiện lên trước mắt, rất đẹp rất thơ. Mặt đất ôm trọn từng bước chân nàng qua còn mặt nước giờ đã khắc ghi hình bóng một thiếu nữ mà chính nó cũng không biết tên.
Dù hành trình vẫn còn khá dài song đôi chân gầy gò vẫn giữ nguyên những cước bộ thong dong của mình. Không phải nàng không thấy xa xôi hiểm trở mà đơn giản là cung đường này đã khá là quen thuộc với nàng ít nhất là trong thời gian gần đầy. Nên việc đi qua đó chỉ giống như nàng đang lạc vào những thói quen thường nhật của mình, cứ như vậy đi và đi thôi.
Trên đoạn đường đó không ít người nhận ra nàng, có người thì vẫy tay chào hỏi có kẻ chẳng quen cũng chạy tới làm thân. vẫy tay chào hỏi, dù không thân quen nhưng nàng vẫn vui vẻ đáp lễ. Với nàng điều này cũng là quá đỗi quen thuộc rồi, với danh tiếng của nàng trong môn phái không thiếu kẻ muốn giao du, kết thân. Chỉ là những điều này không nằm trong sự bận tâm của nàng, mắt hướng thẳng nhìn về phía trước, nơi cảnh sắc xung quanh dần bình lặng hơn hẳn.
Phía trước nàng chính là Bạch Uyển Sơn một trong 7 ngọn núi lớn của môn phái.
Nhanh chóng bước tới.
Cuối cùng nàng cũng tới được chân núi để gặp một người nàng rất muốn gặp, một vị sư huynh từ khi nhập môn tới giờ nàng vẫn không thể nào quên được - Ngô Đăng Thiên.
Quyết định là vậy song cước bộ của nàng không sao bước được thêm bất cứ bước nào dù nàng đã cố gắng đến đâu. Điều lạ lùng là trước mặt nàng không hề bất kỳ trận pháp, cấm chế nào cả, thứ duy nhất phía trước có chăng chỉ là khoảng không vô hình.
Ngay cả chính bản thân tiểu muội này cũng hết sức bối rối không biết nên làm gì vào lúc này.
“Đã đến đây rồi chẳng lẽ vào sao.”
“Ta làm việc đường đường chính chính không chút mờ ám sao phải sợ hãi chứ.”
“Bao nhiêu thử thách ta đều có thể vượt qua, chẳng lẽ phải lo sợ việc cỏn con thế này sao.”
Nói là vậy nhưng hai chân vị tiểu muội này vẫn run run tại chỗ.
Không thể như thế này được đã một tháng 30 ngày nàng đứng ở đây như vậy. Hôm nay nhất định không để điều đó được tái diễn.
“Nghĩ nào, nghĩ nào ..”
Nàng vỗ vỗ hai má tự nhủ với bản thân mình.
Cuối cùng cũng có cách rồi.
“Nên, không nên, nên, không nên, nên, …”
Nàng dùng một bông hoa ở gần đó bứt từng cánh hoa để đưa ra quyết định của mình.
Trong nàng lúc này chất đống những suy nghĩ đầy mâu thuẫn, nàng thực sự rất muốn gặp vị sư huynh đó song không biết tại sao cảm giác sợ sệt cứ đeo bám, xâm chiếm tâm trí nàng.
“Nên, không nên, nên, không nên, …”
Số lượng cánh hoa giảm dần làm nỗi hoang mang của nàng càng tăng lên.
“Nên ..”
“Không nên ..”
“Nên !”
Nàng mừng rỡ khó có thể diễn tả được.
“Không nên.”
Dù rất muốn gặp vị sư huynh kia nhưng lúc này nếu không gặp được hắn có lẽ sẽ giúp trái tim nàng nhẹ nhõm đi rất nhiều.
“Phù, ..”
Thờ một cái nhẹ nhõm nàng quyết định ra về.
“Vị sư muội này không biết tới đây làm gì vậy.”
Đang định trở về như bao ngày trước nàng bỗng nghe tiếng gọi của một nam nhân.
Đầu nàng hiện giờ trống rỗng rồi, hai chân đứng lặng cả ra còn cánh tay nhỏ nhắn không tự chủ được mà run rẩy.
Vị nam nhân tới gần về phía nàng cũng chính là vị nam nhân làm nàng rối bời cả tháng qua. Làm sao có thể sai được chỉ cần nghe giọng nói đó nàng đã nhận ra rồi.
Cảm xúc hiện giờ thực sự đặc biệt khó tả. Đứng im như vậy thôi nhưng tiếng trống ngực đang giục giã liên hồi làm sao nàng không nghe thấy. Chỉ là không hiểu đây là tiếng đập của sự vui mừng hay lo lắng nữa đây.
Nàng cúi đầu xuống như để chờ đợi một điều gì đó nàng không biết nữa.
“Hah .. ”
Song thứ nàng nghe được chỉ là tiếng ngáp dài của một người đang buồn ngủ.
Không khỏi tò mò ngước nhìn vị sư huynh này.
Đây đúng là khuôn mặt của người rất buồn ngủ rồi !
Đúng vậy Đăng Thiên đang rất buồn đây, một người giờ ngủ nhiều hơn giờ thức như hắn việc đi ngao du khám phá thức ngon vật lạ thật quá khó khăn mà.
“Tiểu muội, ngươi lạc đường sao ?Có cần ta đưa về không ?”
Nhìn nữ hài có phần nhỏ tuổi hắn thuận miệng hỏi thăm.
“Kh. .ô..n...g ..”
Nữ hài này nói cứ như thì thầm vào không khí a. Căng tai cố gắng lắng nghe hắn vẫn chẳng rõ nàng nói gì.
“Tiểu muội ngươi nói to lên một chút được không.” Hắn cúi xuống nhìn vị nữ hài hết sức ôn hòa.
Nhưng hắn không biết chính sự chăm chú của hắn làm nàng không khỏi ngượng ngùng mà cúi đầu xuống, hai tai đã đỏ như trái hồng chín rồi.
Còn Đăng Thiên chỉ biết gãi đầu trước hành vi khó hiểu của nữ tử này.
“Vậy đi ta dắt ngươi về nhà vậy.” Nói đoạn hắn liền nắm tay hài từ định ý dẫn nàng đi về.
Nhưng Đăng Thiên làm sao hiểu được, cái nắm tay của hắn đã khiến cho máu huyết của nàng lưu động nhanh đến đáng sợ. Nó nhanh đến nỗi khiến cả người nàng đỏ bừng cả lên, nếu không cẩn thận sờ vầng trán lúc này chắc chắn sẽ bỏng tay mất.
Tất nhiên loại người ít ra ngoài xã hội như hắn sự nhạy cảm làm sao có đủ để thấy điều này.
“Tiểu muội, ngươi nói xem nhà ngươi ở đâu vậy.”
Vừa đi hắn hỏi vị tiểu muội đáng yêu này.
“...”
Nhưng trước câu hỏi của hắn nàng vẫn chỉ cúi đầu lặng thinh
Không khỏi tò mò quay sang bên cạnh quan sát. Bàn tay hắn với tới mái tóc hai bím cùa nàng, xoa nhẹ xoa nhẹ như những gì gia gia trước đây hay làm với hắn.
Tưởng mọi chuyện sẽ đi tới hướng tốt đẹp hơn song nữ hài này không hiểu vì sao mà ngã ngửa về phía sau.
Hắn vội vàng đỡ lấy nàng.
Trời xui quỷ khiến gì mà gần đây hắn gặp thật nhiều chuyện a. Từ việc cứu tên nào đó chết đuối đến bây giờ là chăm trẻ lạc bị ốm.
Mệt mỏi quá mà !
Còn vị nữ hài hiện giờ, nàng cũng thật sự không biết cơ thể mình bị sao nữa. Gặp nam tử này nàng vừa cảm thấy niềm lo lắng đáng sợ vừa không thể không bất bình trước hành động của vị sư huynh này.
“Ta đã 13 tuổi rồi không phải hài tử bị lạc đường như ngươi tưởng đâu. Ta cũng cao sắp tới vai người rồi sao ngươi có thể là nữ hài được chứ !”
Tất nhiên những lời đó chỉ có trong suy nghĩ của nàng mà thôi còn hiện tại nàng còn không thể làm chủ cả cơ thể mình kia mà.
“Nam nhân này sao nắm tay chặt quá, đỏ hết tay ta rồi !”
“Đừng coi ta là trẻ lạc được không !”
“Này, này ai cho phép ngươi xoa đầu ta hả ! Không được ..không được đâu !”
Nhưng đó chỉ là những suy nghĩ trong đầu làm sao có thể ngăn cản nam tử đang “tự tung tự tác” xoa đầu nàng.
Không được a ! (thích lại còn ngại:))
Đó có lẽ chính là điều cuối cùng nàng có thể nghĩ được trước khi chìm vào cơn mộng mị khó tả (bị ngất đó).
Các đạo hữu nhớ đề cử truyện ta a !!! (luv u chụt chụt chụt :))
Đạo hữu đẹp trai, xinh đẹp nào hảo tâm ủng hộ ta tại:
1508205344697 Agribank N.T.N.G