Sư Huynh Ta Thích Ngủ A

Chương 23 - Chăm Sóc Người Ốm

Trên con đường thường hay qua phủ kín cỏ dại cùng đất đá, đâu đó còn có những sinh vật nhỏ đang vẽ nên bức tranh cuộc sống ư là thơ mộng. Hương gió bay nhẹ nhàng thoảng qua từng kẽ lá đậm chút hương cỏ hoa. Ngay phía trước chính là căn nhà nhỏ thân quen của hắn, trông khá đơn sơ mộc mạc, đồ đạc cũng cơ bản vô cùng. Đơn giản thôi hắn thích và quá quen cuộc sống như thế, với hắn nó là quá đủ đầy.

Hôm nay, không biết cơ may gì mà ngôi nhà cũ kỹ này lại tiếp đón một thiếu nữ trông rất đỗi xinh đẹp, đáng yêu chỉ là cách xuất hiện của nàng cũng khá là lạ. Được vác trên bờ vai đã lớn hơn trước đây của Đăng Thiên, thiếu nữ xinh đẹp vẫn còn đang say giấc mộng ở phương xa nào đó.

Đặt nàng nhẹ nhàng xuống chiếc giường duy nhất trong căn nhà, đắp tấm chăn mới được phơi khô rồi mới có thể thở một hơi thật dài.

“Đi về kiểu gì lại vác theo cái của nợ này.”

Với một người chỉ ru rú trong nhà, ít tiếp xúc với người xung quanh như hắn gặp tình huống thế này thật sự khó xử. Chưa kể còn kế hoạch luyện tập của hắn nữa, nói bỏ là điều không thể được nhưng càng không thể để tiểu muội này ở đây một mình. Đầu tiên hắn đã lỡ có lòng tốt giúp người rồi thì cũng phải giúp cho trót chưa kể hắn là người mang nàng tới sơn môn nên nếu xảy ra việc gì hắn phải chịu trách nhiệm. Nên dù muốn dù không việc hắn phải làm lúc này vẫn là ngồi đây chăm sóc nàng.

Lấy một tấm khăn sạch tẩm chút nước để đắp cái trán nóng rực của nàng. Đắp một lúc thì hắn lật sang mặt sau, nếu đủ hai mặt thì chậu nước phía dưới sẽ phát huy tác dụng của mình. Dù biết việc này có lẽ không có hiệu quả với nàng nhưng đó là tất cả những gì hắn có thể nghĩ ra.

Thời gian cứ vậy trôi hết 1 canh giờ.

Có lẽ đây là một canh giờ lâu nhất cuộc đời hắn. Việc duy nhất hắn có thể làm là chờ đợi, chờ đợi trong khi chẳng có bất kỳ dấu hiệu tỉnh dậy của vị tiểu muội này.

Đăng Thiên đứng dậy, quyết định sẽ đi ra ngoài. Không phải định để nàng ở đây trở lại việc tu luyện của mình. Hãy vội chạy tới bếp nấu ăn nơi không xa nhà hắn là bao.

Ở đây cũng không thấy Tô tỷ đâu cả song hắn cũng không phải tới đây để tìm nàng.

Đến phòng bếp không phải để ăn tất nhiên hắn tới là để nấu nướng rồi. Cụ thể hắn định nấu một nồi cháo hạ sốt để vị muội tử đó có thể khỏe lại rồi nhanh nhanh ra khỏi cuộc đời hắn.

Kế hoạch là vậy nên hắn nhanh chóng bắt đầu.

Với những thực phẩm có sẵn trong bếp việc nấu một bát cháo cũng chẳng khó gì.

Đầu tiên hắn vo gạo thật sạch rồi giã thật nhuyễn để hạt gạo nhỏ ra giúp cho người ốm nuốt dễ trôi hơn.

Sau đó hắn phi thơm hành khi dầu đã nóng tiếp tục cho thêm chút thịt đã băm nhuyễn xào qua. Nêm nếm gia vị, tiêu thơm vừa đủ rồi tắt bếp.

Bỏ gạo cùng nước vào nồi để ở tỉ lệ thích hợp rồi hắn lại bưng lên bếp đã rực lửa.

Tạm thời nguôi tay một chút, hắn chạy ra ngoài hái ít hành lá, tía tô được trồng ngay kế đó. Dù sao đất đai ở đây rất rộng lớn và màu mỡ việc trồng một số loại rau cũng như gia vị sẽ giúp cho việc nấu nướng tiện lợi hơn rất nhiều.

Nhanh chóng hái phần ngọn còn non của hai loại gia vị này hắn nhanh chóng quay lại. Nấu cháo cho người ốm thiếu hai loại này là không thể được.

Tiếp tục cuống cuồng mang nó đi rửa rồi để nó thật ráo. Cuối cùng bắt tay vào việc tốn thời gian nhất chính là đảo đều nổi cháo, việc này vừa giúp cháo sánh mịn hơn cũng như tránh việc cháo bị khê.

Dù chỉ ru rú trên giường nhưng những việc như này hắn tự nhận mình làm không tệ.

Sở dĩ hắn có thể thành thục như vậy tất nhiên là nhờ vào khoảng thời gian còn sinh sống với gia gia. Do chỉ có hai ông cháu nương tựa lẫn nhau nên dù mới nhỏ tuổi nhưng việc gì trong nhà hắn cũng biết làm.

Nhớ nhất hôm đó là một ngày đông lạnh giá, lấm tấm mưa bay. Gia gia vì cố làm nốt việc đồng án để kiếm chút kim phiếu mà lên cơn sốt, dù biết sức mình không đủ song vì lo cho cuộc sống khó khăn của hai ông cháu mà gia gia không tiếc nắng mưa, chịu cực chịu khó.

Lúc đó hắn sợ hãi lắm, trong hắn có một suy nghĩ cứ thế len lỏi liệu gia gia có như cha mẹ hắn sẽ bỏ hắn mà đi không. Hắn sợ hãi, hắn lo lắng vô cùng nhưng hắn quyết không để nó ảnh hưởng tới hành động của hắn. Đôi tay gầy gò vẫn đều đặn đảo nồi cháo trắng vốn chẳng có chút thịt chút tiêu, thứ có duy nhất chỉ là những lá hành, tía tô hái vội bên vườn nhà.

Một kỉ niệm thật đẹp với hắn. một kí ức mà hắn chẳng thể nào quên. Nơi hẳn vẫn còn cùng người “cha già” vun vén gia đình bé nhỏ đó. Giờ tất cả chỉ là cảnh còn người mất, căn nhà cũ kĩ vẫn còn đấy thôi nhưng sớm thôi sẽ bị cơn gió của năm tháng cuốn đi. Còn ký ức thì không, nó sẽ vẫn ở đó, ở một góc nào đó của trái tim và sẽ đi theo hắn tới nhịp đập cuối cùng.

Giờ đây nấu món ăn đặc biết này không còn là những kí ức buồn nữa. Thứ còn lại khi hắn nhớ về là niềm hạnh phúc xiết bao bởi hắn cùng gia gia đã có một gia đình thật là hạnh phúc.

Cuộc sống dù khó khăn nhưng thứ hắn nhớ về vẫn là sự ấm áp của tình thân mà không cái giá rét mùa đông nào có thể dập tắt được !

Dòng hồi tưởng kết thúc cũng là lúc nồi chảo ấm nóng đã được hắn bưng tới căn phòng bé nhỏ của mình.

Nhìn vị tiểu muội đáng yêu đang chìm vào giấc mộng cảm xúc hiện tại của hắn thật khó để diễn tả. Lúc đầu là sự mệt mỏi, khó xử giờ là sự biết ơn vì dù sao nàng đã giúp hắn được trở lại ngày tháng hoài niệm đó dù chỉ một chút thoáng quá.

Trong lúc hắn còn đang mông lung suy nghĩ thì vị tiểu muội đó cuối cùng đã tỉnh giấc. Đầu óc vẫn còn chưa tỉnh táo, nàng nhìn thẳng về phía trần nhà. Lạ thay đây không phải là khung cảnh quen thuộc mọi ngày của nàng, mắt đánh sáng hai bên cố nhớ lại những gì đã diễn ra. Một lần nữa phải khẳng định rằng đây không phải là căn phòng thân thuộc của nàng và thậm chí nàng không biết đây là nơi đâu.

Đang mịt mờ trong những suy nghĩ của mình, bất giác nàng nhận ra một gương mặt vừa lạ vừa quen. Một nam tử khuôn mặt non choẹt có lẽ chỉ hơn nàng 1, 2 tuổi mà thôi song hẳn cũng là người nàng không muốn gặp nhất lúc này.

“Ngươi dậy rồi sao ?” Thấy vị tuổi muội này đã tỉnh dậy Đăng Thiên không khỏi vui vẻ trong lòng.

“Uhm ..” Nàng xấu hổ cúi đầu nói.

Nghe nàng vừa nói hết câu, không hiểu sao nam nhân đó lại tiến gần về phía nước, hai mắt chăm chú nhìn nàng. Nàng không tự chủ được mà quay sang một bên cố tránh ánh mắt của hắn..

Trong sự lo lắng đến tột độ việc cúi đầu vốn trở thành thói quen cũng không sao làm được, nàng chỉ có thể sững người bất động để đón nhận những gì sắp xảy ra.

Nam nhân đó đã tiến sát thành giường, hai mắt vẫn chăm chăm nhìn nàng.

Hắn đưa bàn tay vốn thô ráp không phải cái tuổi của mình nên có hướng về phía nàng.

Như một phản xạ có điều kiện nàng choảng tay lên mình để bảo vệ bản thân một cách yếu ớt.

Nhưng hắn nhanh chóng gạt nó ra, vươn bàn tay thô ráp của mình tiến gần nàng hơn bao giờ hết.

Nàng sợ hãi lắm rồi song điều duy nhất có thể làm là ngồi bất lực nhìn những hành đồng của vị sư huynh này.

Bàn tay đó đã chạm tới cở thể nàng rồi, còn nàng chỉ có thể nhắm mắt cam chịu tất cả.

“Trán ngươi hết nóng rồi, nghỉ một chút sẽ khỏe lại thôi.” Sau khi đưa tay kiểm tra vầng trán nhỏ nhắn của nàng, Đăng Thiên nhẹ nhàng nói.

“Uhm ..” Nàng bất giác nói.

Còn Đăng Thiên làm sao biết được trong suy nghĩ của tiểu muội này hành động vừa rồi của hắn đáng sợ đến thế nào.(cứ như làm gì không bằng ;))

Sau đó hắn bưng nồi chào vẫn còn nóng hổi về phía nàng.

Nàng vẫn ngồi đó bất động, suy nghĩ tới lui, rối bởi hết cả ra rồi không hiểu thế nào hai má dần đỏ mọng lên. Vội lấy tay che mặt như để thể hiện sự xấu hổ quá lớn của bản thân, nàng vừa nghĩ cái gì thế này. (chết thật mới 13t).

Nhìn vị tiểu muội khó chiều này, hắn thở dài rồi có hết sức nhẹ nhàng nói.

“Cháo vẫn còn nóng. Tiểu muội, ngươi mau ăn đi cho khỏe.”

Các đạo hữu nhớ đề cử truyện ta a !!! (luv u chụt chụt chụt :))

Đạo hữu đẹp trai, xinh đẹp nào hảo tâm ủng hộ ta tại:

1508205344697 Agribank N.T.N.G

Bình Luận (0)
Comment