Qua kẽ ngón tay nàng nhìn thấy bát cháo trắng ấm nóng, hương thơm phức tỏa ra bát ngát khắp phòng. Chỉ liếc qua thôi mà dạ dày nàng đã không tự chủ mà sôi sục lên rồi.
“Cháo ta nấu đó, làm tiểu muội chê cười rồi.” Thấy mắt nàng vẫn nghi kỵ nhìn bát cháo của mình, Đăng Thiên không khỏi thở than.
Không biết có phải do thấy bộ dạng đáng thương của hắn hay không mà bàn tay rụt rè đó cuối cùng cũng cầm lên cái muỗng định xúc miếng cháo đầu tiên.
“Đảo ở dưới lên đi, ăn sẽ ngon hơn đó.” Đăng Thiên nhắc nhở.
Nghe thấy vậy, nàng bất giác nhanh tay như muốn xem ở dưới lớp cháo là thứ gì.
Có lẽ đã khiến vị tuổi muội này thất vọng rồi, thứ duy nhất có ở đây chỉ là những sắc xanh, sắc tím đến từ hành với tía tô.
Nhưng có vẻ hắn mới là kẻ phải bất ngờ.
“Uao ..trông đẹp quá.”
Chỉ một chút hành bình thường, với nàng lại như được thấy một màn ảo thuật bất ngờ vậy.
Haizz, hài tử vẫn chỉ là hài tử mà thôi.
Ăn muỗng đầu tiên có phần rụt rè nhưng tới muỗng thứ hai, thứ ba nàng không kiềm được cơn đói của mình mà xúc liên tục.
“Ngon quá.” Nàng không tự chủ được thốt lên.
Nghe thấy vậy, Đăng Thiên đứng bên cạnh cảm giác hạnh phúc khó tả khi ai đó khen mình nấu ăn ngon, đó là niềm vui lớn nhất của một người vào bếp rồi.
Chỉ là niềm vui tới chưa lâu thì giông tố lại ập tới. Giông tố đúng cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng luôn.
“Rầm ..”
Đó là tiếng chiếc cửa đáng thường của hắn một lần nữa ngắc nghẻo nơi góc phòng thân quen. Một luồng gió rất mạnh đã thổi nó ra khỏi nơi nó vốn thuộc về, đáng buồn hơn cả ngọn gió chẳng đến từ đầu xa xôi mà ở chính vị nữ nhân trước mặt đây.
Một vị nữ tử xinh đẹp vô cùng khiến hoa phải thẹn nguyệt phải nhường; nàng cũng quá đỗi thân quen không chỉ với hắn mà còn với tiểu cô nương Dương Tuyết Nhi đây, không ai khác nàng chính là Bạch Phượng Uyển.
Nàng chằm chằm nhìn hắn làm Đăng Thiên không tự chủ toát hết mồ hôi lạnh.
“Ngươi có điều gì muốn nói với ta không ?” Nàng nhếch môi nở ra nụ cười khiến người ta muốn hồn siêu phách lạc.
Nhưng trong mắt Đăng Thiên nụ cười đó đáng sợ làm sao, nhìn nó mà hắn cứ ngỡ đã sang thế giới bên kia rồi.
“Sư ..sư phụ không phải như người nghĩ đâu.”
Hắn vội vàng thanh minh trước khi ..hắn không dám nghĩ nữa.
“Ngươi nghĩ có thể giấu được ta sao ?”
Vừa nói nàng vừa thay đổi hướng mắt của mình, không còn là Đăng Thiên mà là muội tử đáng yêu kia.
Đối diện với uy áp quá lớn của nàng Dương Tuyết Nhi không khỏi sợ hãi mà cúi thấp đầu xuống.
Đó là cách duy nhất nàng có thể để đối mặt với mọi điều diễn ra sắp tới.”
“Tiểu nữ, sao người lại tới đây ?” Bạch Phượng Uyển bất ngờ hỏi han hết sức ân cần, dịu dàng khác với tất thảy những gì Đăng Thiên có thể suy ra.
“T ..a ..ta ..”
Nhưng thái độ của vị nữ hài vẫn không thể hết nổi sự lo lắng bên trong mình. Trong lúc rối bời như vậy nàng đành phải đánh mắt sang Đăng Thiên như tìm sự trợ giúp.
“Vậy saoo ..” Sư phụ xinh đẹp kéo dài tiếng cuối với khuôn mặt đầy tò mò.
“Sư phụ, ngài đừng hiểu lầm !” Hắn biết những cử chỉ đó qua mắt vị sư phụ này đã mang một nghĩa khác rồi nên không thể không nhanh chóng thanh minh.
“Hắn có làm gì ngươi không ?” Vừa hỏi tiểu muội kia vừa không quên chăm chú nhìn hắn như kiểu hắn làm một tên tội đồ không bằng vậy.
“Kh ..khon ..khô ..ng ..”
Đáng lẽ khi nghe lời đó xong hắn có thể thở dài nhẹ nhõm vì đã được minh oan nhưng trời mới biết vị tiểu muội này đang nghĩ gì. Khi âm thanh trong miệng còn lí nhí không rõ thì cái đầu nhỏ xinh cứ gập lên gật xuống không biết bao lần.
“Tiểu muội, đừng đùa với ta a !” Đăng Thiên thét dài trong lòng.
Cái gật đầu như một lời buộc tội hắn đã làm gì có lỗi với nàng. Còn câu trả lời có phần ấp úng đó chẳng khác nào nói rằng nàng đang bị hắn đe dọa nên mới nói như vậy.
Hắn ..ủy khuất :((
“Sư phụ, ta ..ta ..”
Hắn chỉ còn cách duy nhất là thanh minh tất cả nhưng cái trừng mắt đáng sợ của sư phụ đã cho hắn biết rằng điều duy nhất hắn có thể làm chỉ là ngậm miệng.
“Tiểu hài tử ngươi năm nay bao nhiêu tuổi ?” Bạch Phượng Uyển dùng tay nhẹ nhàng xoa mái tóc rất đỗi mềm mại của nàng.
Và chính cử chỉ đó đã khiến nàng bớt rụt rè đi phần nào.
“Mười ..ba.”
“Mười ba sao ..” Phượng Uyển nói lại nhưng lại mang đâu đó chút muộn phiền “Hơi nhỏ a ..” rồi không khỏi than nhẹ một tiếng.
“Ngươi thấy hắn thế nào.” Sư phụ liền hỏi Dương Tố Nhi.
Khá bất ngờ trước câu hỏi của Phượng Uyển nên muội tử mất rất lâu mới trả lời.
Tất nhiên nguyên nhân nàng dũng cảm trả lời một phần còn nhờ ánh mắt cầu cứu tội nghiệp của vị sư huynh đó hướng tới để nàng biết mình không thể im lặng rồi.
“Huynh ..huynh ấy, rất ..tốt với ..ta.”
“Còn gì nữa không ?” Vị sư phụ không khỏi tò mò hỏi tiếp.
Đối mặt với đôi mắt cứ nhìn chăm chú như vậy muội tử như một thói quen lại tiếp tục cúi đầu xuống.
“Trông hắn ..rất luộm thuộm, ..tóc thì như gắn keo vậy ..cứ chổng ngược lên trời ..”
Trong lòng Đăng Thiên hiện giờ đang không ngừng thanh minh cho bản thân.
“Muội tử, ngươi chỉ cần nói điểm tốt là được rồi. Không ai bảo ngươi nói việc đấy a.”
“Muội tử người ta gọi đó là tiết kiệm thời gian, là tiết kiệm thời gian a. Quần áo chỉ cần mặc vào người là được rồi cớ sao phải chỉnh sửa làm gì. Ngươi có biết thời gian là vàng là linh thạch không sao có thể lãng phí vào những việc vô bổ như vậy.
“Muội tử đúng thật là huynh hai tuần chưa tắm thật nhưng không nên để ý tiểu tiết a.”
“Nhưng huynh ấy ..rất tốt, rất ..biết chăm sóc người khác ..” Nói đến đây hai má nàng đã đỏ ửng lên hết cả rồi.
“Huynh ấy tốt bụng và ..rất ấm áp nữa.”
Nói đến đây khuôn mặt Đăng Thiên bỗng “ngơ” hết cả ra.
“Tiểu muội, ngươi nói ai chứ có phải ta đâu.”
Ta cũng thích được khen nhưng không phải thế này a.
Hắn tự nhận mình không phải người xấu song đẹp đẽ đến mức nàng nói thì hơi bị ảo ma canada rồi. Phải biết từ lúc “xách” nàng về không biết bao nhiêu lần hắn nghĩ đủ mọi cách để cho nàng “biến mất” khỏi cuộc đời hắn chỉ là cuối cùng hắn chưa thể nghĩ ra.
“Xấu hổ quá ..”
“Xấu hổ quá ..”
…
Muội tử ta cũng có lương tâm đó, ngươi khen như vậy là muốn ta bị cắn rứt đến chết sao.
Đừng khen thêm nữa, ta xin ngươi ta ngại làm rồi !
“Hắn có xứng với ngươi không ?” Bất giác vị sư phụ xinh đẹp hỏi.
“CÓ !”
Chỉ là vừa dứt lời nàng mới nhận ra mình lỡ miệng rồi.
Hai tay vội che mặt như để che giấu hết những cảm xúc của nàng lúc này nhưng nhịp tim lại là thứ nàng chẳng thể che giấu nổi. Nó đập nhanh như cái cách những suy nghĩ vẩn vơ đang dần chiếm hữu tâm trí của nàng vậy.
Nàng muốn chôn mình xuống đất ngay lúc này.
Chỉ tiếc ..nàng không thể rồi.
Phía bên cạnh nữ hài, vị sư phụ đángsợ thường ngày không ngờ lại nở nụ cười khoái trí trong khi hắn vẫn chưa hiểu hai nữ nhân này đang nói về chuyện gì.
Cùng không muốn để bầu không khí trở nên khó xử thêm nữa, Bạch Phượng Uyển quyết định rời đi không quên nhắc nhở.
“Nàng vẫn còn chưa khỏe. Ngươi chăm sóc nàng cho tốt.”
Nói đoạn nàng nhanh chóng rời đi tự nhủ bản thân không nên phá vỡ không gian riêng tử của cả hai.
“Vâng !”
Nàng rời đi thật sự để hắn ở một tình huống khá khó xử. Một kẻ không biết nói gì như hắn và một tiểu muội không muốn nói.
“...”
“Ngươi ăn cơm chưa ?”
Nhận ra không thể để bầu không khí tĩnh lặng như vậy được hắn mở lời.
PS: Câu punchline vip pro luôn:))
Các đạo hữu nhớ đề cử truyện ta a !!! (luv u chụt chụt chụt :))
Đạo hữu đẹp trai, xinh đẹp nào hảo tâm ủng hộ ta tại:
1508205344697 Agribank N.T.N.G