“...”
Đối mặt với hắn chỉ là sự lặng thinh.
Hắn nhận ra câu hỏi của mình hình như làm bầu không khí trở nên khó xử hơn.
“Tiểu muội, ta có một chút việc. Ngươi có gì thì gọi ta.” Hắn biết cách duy nhất để xua tan bầu không khí này chỉ có cách hắn phải rời đi.
Nói dứt lời hắn nhanh chóng ra ngoài, không quên nắp lại cánh cửa vẫn ở góc phòng.
Nhìn thân ảnh đó rời đi, nàng mới thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
“Phù ..”
Xấu hổ, lo lắng của ngày hôm nay đã là quá nhiều rồi !
Cũng không suy nghĩ nhiều nàng thu dọn một chút, quyết định sẽ trở về càng sớm càng tốt.
Đứng dậy, bước ra khỏi chiếc giường lạ lẫm, nàng bước từng bước rón rén về phía cánh cửa.
Chỉ là không biết vô tình thế nào hình ảnh bát cháo còn nóng hổi lại đập vào mắt nàng. Nàng rất muốn trở về nhưng không ăn thì rất lãng phí a, nhất là nó do chính sự sư huynh kia tự tay nấu, làm sao có thể bỏ được. Chưa kể bụng nàng vẫn còn ..hơi hơi đói.
Nhìn ngó xung quanh, cảm thấy không có ai theo dõi nàng liền tới gần, bưng bát cháo lên. Việc tiếp theo chính là thưởng thức nó một cách ngon lành cho tới khi cái bát trống trơn như mới.
“Phù ..”
Thở một hơi nặng nề bởi dù sao chưa bao giờ nàng lại ăn uống trong cảm giác lo lắng như vậy song không thể phủ nhận bát cháo này rất ngon. Không đây phải là bát cháo ngon nhất nàng từng nếm qua.
Không để những suy nghĩ vẩn vơ ảnh hưởng đến dự định nàng tiến bước ra ngoài tìm đường để trở về sơn môn của mình.
Tiếc là trắc trở vẫn chưa buông tha cho cô gái bé nhỏ này, khi bước ra khỏi cánh cửa ngỡ sẽ đưa nàng trở lại cuộc sống thường ngày của mình. Chỉ là nàng nhận ra một việc rất hệ trọng: nàng không biết đường. Một ngọn núi nghe có vẻ nhỏ bé nhưng là núi để dựng tông có cái nào không rộng lớn, mênh mông đủ cho việc ăn ở của hàng ngàn đến cả vạn đệ tử. Và Bạch Uyển Sơn cũng chẳng ngoại lệ dù chỉ có một đệ tử duy nhất là Đăng Thiên, nó vẫn quá rộng lớn nhất là với một người không biết đường xá như nàng.
“Phải thế nào đây !”
Hoang mang là từ duy nhất diễn tả cảm xúc của nàng lúc này. Nhất là đối mặt với nàng là đất trời rộng lớn, bao la còn nàng thì nhỏ bé, trơ trọi không đáng kể.
“Bảo là có việc gì thì gọi mà đi đâu mất rồi.” Nàng lên tiếng trách móc.
Đến lúc này trong đầu nàng là những mâu thuẫn đến lạ. Nhẹ nhõm khi thấy hắn đã rời khỏi nhưng bây giờ lại trách móc cần hắn tới là sao.
Lắc đầu nguầy nguậy không để cho những suy nghĩ như vậy chiếm hữu, nàng quyết đoán chọn bừa một hướng để đi.
…
Trên những tán cây lá kim thân quen Đăng Thiên không ngừng thể hiện thân pháp vốn khá thành thạo của mình. Cảm giác tự do khó có được đang tràn ngập trong người hắn, chỉ có luyện tập mới mang lại hạnh phúc cho hắn mà thôi.
Bắt đầu với công việc đỗi thân quen thời gian gần đây, đó là kiểm soát thân pháp khi đeo trên mình đôi tạ này. Mỗi bên vẫn vậy 100 cân không hơn không kém song làm chủ nó vẫn là một việc quá khó với hắn vào lúc này.
Tất nhiên hắn vẫn sẽ không từ bỏ, phấn đấu tiến về phía trước chỉ là cảm giác chờ đợi một cái gì đó là thứ hắn không thể kiểm soát được. Một cảm giác thật sự làm người ta khó chịu nhất là một người tu hành như hắn, mục đích duy nhất luôn là nghịch thiên đổi mệnh lấy sức bản thân thay đổi tất cả sao có thể chịu được cảnh phải phụ thuộc vào một cái gì rất mơ hồ đó.
Thứ duy nhất cứu hắn thoát khỏi cảm giác này chính là mục tiêu phía trước, chỉ cần đạt được nó khó khăn này đã là gì.
…
“Ahh ahh ,,”
Khu rừng im ắng bỗng vang một tiếng hét thất thanh.
Một nữ nhân chật vật ngồi dậy sau khi ngã lăn lóc từ phía trên xuống. Nàng không ai khác chính là Dương Tố Nhi - nữ hài được Đăng Thiên chăm sóc, giờ nàng đang tìm cách rời khỏi nơi đây. Mọi chuyện chẳng dễ dàng như nàng tưởng, đã 2 canh giờ trôi qua nàng vẫn chưa thể thoát khỏi sơn môn này, thậm chí vừa nãy nàng không may bước nhầm xuống vực rồi ngã xuống đây.
Nàng buồn bực muốn phát khóc rồi !
Chỉ là điều nàng trông đợi cũng chẳng tới, không có ai đến tìm thấy nàng và giúp nàng ra khỏi đây cả. Thoáng chốc nàng không khỏi nhớ về hình ảnh nam nhân đó như một phản xạ tự nhiên vậy.
“Ai cần hắn chứ.”
Cố tỏ ra là mình ổn nàng đi về phía trước ước rằng có thể tìm thấy con đường thường hay qua.
Nhưng đường thì chẳng thấy đâu, trước mắt nàng chỉ là rừng cây lớp lớp phủ dài tít tắp.
Biết chắc ngày hôm nay với nàng còn dài lắm song nếu không đi tiếp thì cũng không thể tìm thấy đường mà ra.
TIếng tán cây xào xạc hòa cùng tiếng bước chân nàng đi, đi càng lâu nàng càng nhận ra mảnh rừng này rộng lớn hơn nàng tưởng. Không biết đã bao lâu rồi nàng vẫn chưa thấy dấu hiệu nào chứng minh mình sắp thoát ra khỏi cánh rừng này.
Đang lạc trong sự mênh mông vô tận của rừng cây nàng chợt nghe thấy một tiếng động lạ.
“Phụt ,,phụt ..phụt.”
Tiếng những cành lá của những cây thân gỗ cao to một thân ảnh nhanh nhẹn nhảy qua từ cảnh này sang cảnh kia. Nếu chỉ là nhảy sang thì cũng chẳng có gì lạ, điều đáng nói ở đây là sự nhanh lẹ đến khó tin của thân ảnh đó nhất là qua những tán cây rậm lá khả năng di chuyển bị cản trở đáng kể.
Bất ngờ làm sao thân ảnh này chính là thứ khiến tâm trí nàng chẳng sao quên được. Tiếc rằng đó cũng là thân ảnh nàng không muốn gặp nhất vào lúc này.
Chỉ là sự có mặt của nàng làm sao qua khỏi ánh mặt của nam tử đó.
“Hắn tới rồi.” Nàng rối bời lo lắng.
Nàng không muốn hắn thậy bộ dạng thảm hại của mình hiện giờ.
“Muội tử, sao ngươi lại tới đây.” Đăng Thiên khá ngạc nhiên trước sự xuất hiện của nàng.
Tất nhiên là nàng không muốn nói hành trình thảm hại của nàng cho hắn biết rồi, chỉ là đã đến nước này nàng sao có thể ngại ngùng như trước được nữa.
Tiếp đó nàng kể hết mọi việc cho hắn nghe trong sự xấu hổ không diễn tả nổi.
May mắn vị sư huynh này cũng rất biết lắng nghe, không vì thấy nàng rơi vào tình cảnh oái oăm vậy mà cười nhạo. Không bao lâu hắn nguyện ý đưa nàng về sơn môn của mình và tất nhiên chẳng có lý do gì nàng từ chối.
Hắn đi trước còn nàng theo sau, con đường trở về vốn tưởng xa xôi nhưng hôm nay lại ngắn đến lạ. Thoáng chốc những bậc thang nối lên đỉnh núi đã ở ngay trước mắt.
“Muội tử nhà ngươi ở đâu để ta còn đưa về.” Đăng Thiên vẫn cố gắng đóng vai vị sư huynh tốt bụng nốt hôm nay.
“Không ..không cần đầu. Ta tự đi được ..” Tiểu muội vội vàng nói.
Nàng chưa nói dứt lời thì nam nhân đó đã quay sang, hai mắt chăm chú nhìn nàng như để tra xét gì đó.
“Có chắc không ?” Hắn nghi ngờ hỏi.
Nàng gật đầu cái mạnh như để khẳng định tất cả.
“Thế người về vui vẻ. Ta tiễn ngươi đến thế thôi.”
Trong lòng Đăng Thiên không khỏi vui mừng xiết bao khi sắp rời khỏi cục nợ này rồi.
Nhìn nàng bước đi từng bước mà lòng hắn nhẹ nhõm.
Chỉ là ..
“Sư huynh ..” Đột nhiên nàng quay lại nói.
“Ngươi về đi được không nhà ta còn bao việc.” Đăng Thiên thét dài trong lòng
“Ta ..ta thật ra ..”
“Thấy ..thấy cảnh ở đây rất là ..đẹp.”
“Còn ..có nhiều loại hoa ta ..ta chưa từng thấy nữa.”
“...”
Đáp lại nàng hắn chỉ lặng thinh đầy khó hiểu trước hành động của nữ hài này.
Muội tử ngươi có muốn về nhà không !
“Tiểu muội ngươi tên là gì ?” Cố giữ bình tĩnh hắn hỏi.
“Ta ..ta tên là ..Dương Tố Nhi, mọi người thường gọi ta là ..Tố Nhi.” Đối mặt với câu hỏi đó nàng không khỏi bất ngờ.
“Ta cũng như ngươi, mọi người thường gọi ta là Đăng Thiên.”
“Vậy Tố Nhi muội xin cáo từ.”
Trong sự ngơ ngác của nữ hài hắn nhanh chóng rời đi.
Chỉ còn nàng vẫn tràn ngập những suy nghĩ rối bời.
Các đạo hữu nhớ đề cử truyện ta a !!! (luv u chụt chụt chụt :))