Sư Huynh Ta Thích Ngủ A

Chương 26 - Dặn Dò

“Người đâu chẳng hiếu khách gì cả, ít ra cũng phải bảo lần sau lại đến chơi chứ.”

Nàng không khỏi ngán ngẩm.

Dù sao nàng cũng có ý như vậy rồi.

“Ngươi đã vậy thì ta ..ta không thèm tới nữa.”

Nghĩ như vậy thôi chứ chỉ cần nghe hắn hỏi tên mình trái tim nàng đã loạn nhịp rồi.

“Không được, không được ..”

Khi cảm xúc vẫn đấu tranh không ngừng thì ánh hoàng hôn ló rạng cũng là lúc nàng nhận ra phải về ngay thôi.

Sau cơn giông chính là cầu vồng, sau khi thoát nợ chính là cảm giác nhẹ nhõm, sung sướng này đây.

Chạy thật nhanh trên con đường thân thuộc, để làn gió mát lành thổi mái tóc tung bay. Hương nhè nhẹ của đất trời phảng phát trong ánh hoàng hôn rực rỡ.

Cuộc đời đẹp làm sao !

“La la là lá la ..”

Tiếc rằng !

Sau cơn giông lại là bão tố.

Bất giác cả cơ thể bất động tại chỗ, hai chân thứ cứng ngắc như bị trọng lượng ngàn tấn nhấn chim vậy.

Và người mang cơn bão tố tới cuộc đời hắn không nói thì ai cũng đã biết.

“Tiểu tử ngươi làm gì mà vui thế.”

“Sư phụ tha cho ta a.”

“Ta làm gì đâu người đừng có nóng.” Nói đoạn nàng mỉm cười đầy “hiểm ác” “Ngươi làm gì người ta rồi.”

“Sư ..sư phụ, ta ..ta có làm gì đâu.” Đăng Thiên thật thà nói.

“Ngươi đừng có chối, nếu không nữ nhân đấy từ đâu mà đến.” Vị sư phụ xinh đẹp với đầu óc “đen tối” làm sao dễ dàng tin lời hắn được.

“Sư phụ, ta đã nói với người rồi mà.”

“Đăng Thiên đừng tưởng ngươi lớn rồi là có thể nói dối được ta.” Mặt Bạch Phượng Uyển lộ vẻ buồn rầu. “Ngươi cứ thật thà nói mau.”

“Sư phụ ta ..”

“Không phải vòng vo nữa. Ngươi nói xem, nàng với ngươi có quan hệ gì ?” Lúc này hai mắt Bạch Phượng Uyển chăm chăm nhìn hắn tạo nên một áp lực vô hình khiến hắn không thế không trả lời.

Nhưng vốn từ đầu hắn đã nói thật thì lấy đâu ra câu trả lời vừa ý nàng đây.

“Ta không.”

“Được thôi. ngươi không nói cũng được.”

“Ta chỉ tò mò làm sao ngươi có thể dẫn nàng về như vậy được, nhất là thân thế của nàng không nhỏ a.”

“...”

“Hài tử, đừng cố giả vờ.”

“Ngươi không biết nàng chính là tân đệ tử có thiên phú trăm năm có một sao.”

“...”

Thấy hắn vẫn ngơ ngác không biết nàng ngán ngẩm nói.

“Đáng ra ngươi đã có một sư muội rồi đấy.”

“Chỉ là do tên lười nhát ngươi, ta làm sao yên tâm có thêm đệ tử khác chứ.” Nàng ấn nhẹ vào trán hắn với vẻ trách móc.

“Sư phụ, ngươi tốt với ta như vậy ta chẳng có gì báo đáp.” Đây không phải lời sáo rỗng mà chất chứa sự thành kính cảm tạ vị nữ nhân này.

“Biết điều thì cố gắng tu luyện đừng để ta thất vọng.”

“Vâng.”

“Đủng rồi, ta có việc chắc phải đi một thời gian nên bậy giờ dặn dò ngươi một số việc.”

“Sư phụ, ngươi đi đâu ?”

“Đông vực như một mặt biến lặng vậy. Ngày giông tố cũng sắp tới rồi.” Nói đoạn nàng không khỏi thở dài một tiếng.

“Ngươi trong thời gian này phải cố gắng tu luyện cho ta. Nếu muốn nắm giữ vận mệnh của mình, cách duy nhất chính là trở nên mạnh hơn thôi.”

“Đệ tử xin khắc ghi.”

“Còn nữa, việc lịch luyện của những tân đệ tử sẽ tổ chức sớm hơn dự kiến. Chính yếu là để các ngươi thích nghi với sự khắc nghiệt của tu luyện, tất nhiên nguyên nhân một phần cũng là điều ta nói ở trên.

“Đăng Thiên, từ khi ta thu ngươi tới nay chưa từng bắt ngươi làm bất cứ điều gì. Nhưng lần này ta muốn ngươi đạt hạng nhất trong kỳ lịch luyện này. Theo thông tin của ta chỉ cần đạt hạng nhất người đó sẽ được vào Bí Tịch Các để lấy một pháp môn, đây là một trong những cơ hội hiếm có để ngươi lấy được đao pháp tốt nhất cho mình đó”

“Bí Tịch Các ..?”

Đăng Thiên không thể không bất ngờ được.

Đó là Bí Tịch Các, là Bí Tịch Các đó. Khác với Tàng Thư Các. Bí Tịch Các chứa hết thảy căn cốt của môn phái hay nói cách khác nó có tất cả những pháp môn tốt nhất của môn phái. Những người có cơ hội học nó không ai không có sức mạnh kinh người, trở thành trụ cột của môn phái. Có cơ hội được vào đó và lấy một bí tịch là ước mơ của biết bao đệ tử.

“Tất nhiên ngươi chỉ được tới tầng thứ nhất mà thôi.” Bạch Phượng Uyển không quên bổ sung.

Song điều đó không hề làm hắn vỡ mộng bởi hắn hiểu rõ tham thì thâm, pháp môn phẩm cấp càng cao càng không phải thứ cảnh giới như hắn nên nghĩ tới.

“Mục tiêu của ngươi chính là Viêm Long đao, môn đao pháp có cơ sở vững chắc nhất chưa kể nó rất hợp với ý cảnh của ngươi.”

“Sư phụ, bao giờ thì sự kiện này diễn ra.” Nghe đến đầy hắn đã không thể chờ đợi được nữa rồi.

“Đầu xuân năm sau.”

“Vậy là còn ..hơn nửa năm nữa thôi.”

“Nên hài tử ngươi biết mình cần phải gì rồi đúng không.”

“Vâng, ta chắc chắn không để người thất vọng !”

Thấy vị đệ tử tinh thần hăng hái như vậy nàng không thể không có chút chờ mong về hắn.

“Tiểu tử ngươi chỉ cần cố gắng chuyện cả đời của ngươi ta sẽ giúp một. Chỉ là chuyện của ngươi,vẫn không thể nóng nảy như thế được”. Nói đoạn nàng rời đi trong sự ngây ngốc của Đăng Thiên.”

Tất nhiên hắn chẳng hiểu việc nàng nói là việc gì nhưng hắn chẳng để tâm mà nhanh chóng trở lại guồng quay luyện tập.

“Ngươi đến muộn” Một nam tử thanh tú mặc một bộ áo bào nhuộm màu xám tro đứng chênh vênh trên đỉnh núi mịt mù.

“Có chút chuyện.” Nữ nhân mới đến nói “Việc trinh sát diễn ra thế nào rồi.”

“Chưa tới đâu cả, phải cần ngươi đây.”

“Có thông tin mới nào không ?”

“Khô Lâu Tông gần đây có vấn đề.”

“Đã bắt đầu hành động rồi sao ?”

“Không chắc.” Nam tử ngưng một lúc rồi lại nói “Tình báo phái tới đều thất bại.”

“Ngươi tính thế nào ?”

“Nên lập liên minh với vài môn phái khác, chắc vậy.”

“Chỉ có thế ?”

“Ta cần ngươi làm một vài thứ rất quan trọng.”

“...”

“Không thể chờ đợi thế này được ..”

“Ngọc Lan sư tỷ ngươi có thấy gì không ?”

Nữ nhân tóc dài ngồi đối diện nhanh chóng gật đầu.

“Tố Nhi hôm nay bị sao rồi.”

“Đâu phải bị sao, chắc chắn là có chuyện lớn gì rồi.” Nữ tử mặc tử sắc đưa ra nhận định của mình.

“Cả ngày không biết đi đâu, giờ về lại trốn trong phòng chẳng thiết ăn thiết uống.”

“Hay Tố Nhi bị cảm.” Một người lại đưa ra ý kiến.

“Không thể vậy được, nếu có chuyện gì nàng chắc chắn phải nói cho chúng ta chứ, đằng này lại cứ im thin thít ..”

“Ahh. Ta nhớ ra một chuyện. Hình như ngày nào nàng cũng đi tới rừng lá kim ở phía Tây để làm gì đó.”

“Trời ơi ! Chẳng lẽ nào ..”

“Vẫn còn quá sớm a.”

“Ahh ahh ..”

Trong căn phòng quen thuộc của mình Dương Tố Nhi chẳng thể tìm thấy cảm giác bình yên như thường lệ. Tâm trí nàng vẫn bị rối bời bởi một thân ảnh mà nàng chẳng thể giải bày cho bất kỳ ai.

“Không biết hắn đi ngủ chưa a.”

‘Không biết có phải vẫn ngủ trên chiếc giường đó không.”

“Nếu hắn cũng ngủ trên đó ..”

“Chẳng ..chẳng phải nàng với hắn đã ngủ gián tiếp với nhau sao.”

“Không được, nếu vậy nàng về sau biết gả cho ai đây.”

“Bắt đền hắn ! Phải bắt đền hắn mới được.”

“Ahh.”

“Mẫu thân đã dặn phải cưới gả trước mới được ..ngủ chung.”

“Không được, không được rồi ..”

Nàng lăn lộn trên chiếc giường thân quen với đầy sự rối bời khó tả.

“Phải gặp hắn mới được.”

“Không. Thế cũng không được. ta làm gì có lý do nào để gặp hắn.”

“Chẳng lẽ đổ tại việc hắn và nàng gián tiếp ..”

“Aaaa”

“Không thể được a.”

PS: Thanh minh một chút là việc main lĩnh ngộ được đao ý không phải do thiên phú siêu quần gì cả, chủ yếu là do hắn có kinh nghiệm chiến đấu nhiều hơn hết thảy những ngươì cùng lứa(chiến đấu trong mộng cảnh) nên hệ quả main có được ý cảnh chỉ là sớm hay muộn thôi.

Các đạo hữu nhớ đề cử truyện ta a !!! (luv u chụt chụt chụt :))

Đạo hữu đẹp trai, xinh đẹp nào hảo tâm ủng hộ ta tại:

1508205344697 Agribank N.T.N.G

Bình Luận (0)
Comment