Nam MInh đại lục với những ngày lộng gió, nó kéo tới không chỉ từng đợt từng cơn mà là từng đới. Có lẽ vì lý do này mà mùa đông nay đến sớm hơn mọi năm.
Cái lạnh thấu xương cũng đám mây lớn ngăn sự ấm áp nhỏ nhoi của những giọt nắng yếu ớt. Đông tới trời cũng ít mưa hẳn nhường chỗ cho cái lạnh giá của gió mùa Đông Bắc. Không khí cũng vì vậy mà khô ráo và trong lành hơn hẳn.
Khác với thời tiết có phần âm u đó, phía dưới cuộc sống nhộn nhịp vẫn cứ thế diễn ra. Người nông dân, thương nhân hay bất kỳ con người nào mưu sinh ở mảnh đất này đều đang vật lộn với thời tiết mà lao động hăng say để mong một mùa đông sẽ “không lạnh” nữa.
Cái không khí đó lan tỏa tới cả những nơi xa xôi hẻo lánh nhất.
Lâm Hiên thành, một thành trì khá nhỏ hẹp được đặt ngay trước bìa rừng và không cách Chính Đạo Tông là bao. Ở đây không sôi động những thành trì khác, không có thực phẩm các loại cũng chẳng bán áo quần giày dép. Thứ có duy nhất chính là vũ khí và thịt để phục vụ những cuộc săn bắn của thợ săn quanh.
“Gia gia sao ở đây lại gọi là Lâm Hiên thành vậy ?”
Trên con đường nhỏ hai ông cháu nó đang vừa dạo phố vừa trò chuyện rất vui vẻ.
“Haha, người cũng tò mò về nó sao.” Người gọi là gia gia không khỏi cười lên một tiếng.
Nhìn bề ngoài lão ta chỉ tầm trung niên với gương mặt thanh thoát, mái tóc hoa râm nổi bật với thân hình to lớn, thô kệch của mình.
“Hài tử, ngươi biết không từ khi ta mới tới, nơi đây chỉ đơn giản là chỗ những thợ săn xung quanh dùng để nghỉ ngơi, chuyện trò với nhau mà thôi. Ta nhớ hồi đó thợ săn cũng chẳng nhiều như giờ đâu tính ra có vài chục người thôi.”
“Hồi đó ít người nhưng vui lắm, lúc đấy ai cũng tình cảm sẵn sàng giúp đỡ nhau những lúc khó khăn. Chính vì để giữ những giá trị này mà chúng ta đã xây dựng một cái mái hiên tạm bợ tiền thân cho thành trì như hiện nay.”
“Gia gia vậy thế tên thành thì sao ?” Cậu nhóc khỏi kiên nhẫn được nữa gặng hỏi.
“Hài tử, ngươi nóng vội quá ngươi phải chờ ta kể nữa chứ.”
“Ta nói đến đâu rồi nhỉ, ..ờ trong tên gọi ngươi có thể thấy Lâm ở đây nghĩa là rừng cây ngay trước mắt ngươi còn. “Hiên” như ta giải thích chính là nơi những thế hệ thợ săn chúng ta từng tụ tập ở đó.”
“Ahh ..gia gia ngươi nhìn kìa lại có xe ngựa.” Đứa cháu đột nhiên la lớn.
“Đứa nhỏ này ..” Lão ngán ngẩm nhưng cũng chẳng thể trách đứa nhỏ này, dù sao cũng là trẻ con mà.
“Đăng Thiên, Đăng Thiên ..” Đột nhiên từ trong xe ngựa phát ra một âm thanh thật lớn.
“Gì ..” Đáp trả lại chỉ là tiếng hời hợi của một kẻ đang ngái ngủ.
“Sắp đến nơi rồi.” Cửu Bàn không khỏi lộ rõ vẻ háo hức của mình.
“Ừm.”
“Ngươi có thể biểu hiện sự háo hức một chút được không ?” Cửu Bàn phàn nàn.
“Không, ta còn bận ngủ.” Đăng Thiên trả lời dứt khoát.
“Ngươi, ..ngươi chỉ biết mỗi ngủ hay sao ?” Cửu Bàn thật sự rất phiền lòng về vị huynh đệ này của mình.
“Ừ.” Trả lời ngắn gọn, súc tích hắn lại tiếp tục giấc mơ của mình bỏ mặc Cửu Bàn đang vò đầu bứt trán vì bất lực trước hành động của hắn.
“Huynh đệ, ta cũng thật sự khâm phục ngươi rồi.” Cửu Bàn chỉ biết buông những lời than vãn vào lúc này.
“...”
“Hah, đã ngủ rồi sao.”
Cũng chẳng biết làm gì hắn đành giải sầu bằng cách đánh chén túi thức ăn ở ngay kế bên.
Đây có thể nói là lần hiếm hoi trong những năm qua Đăng Thiên hắn có dịp bước chân ra khỏi sơn môn. Và đặc biệt hơn khi hắn chẳng mang trên mình bất kỳ nhiệm vụ nào.
Đúng vậy hắn đang đi chơi, đi ra ngoài chơi.
Chuyện là đã 6 tháng trôi qua, một năm lại sắp kết thúc với cơn gió lạnh kéo về. Thời điểm này còn rất đặc biệt với những đệ tử mới nhập môn vì họ đều có cơ hội được trở về thăm gia đình vào kỳ nghỉ đông. Cửu Bàn hắn không ngoại lệ chuẩn bị đầy đủ cả xe thức ăn để chờ đón ngày này tiện thể rủ thêm vị huynh đệ chí cốt về thăm gia đình hắn cho vui. Mọi chuyện diễn ra tốt, hai huynh đệ hắn cùng nhau đi qua những kỉ niệm và trở nên gắn kết hơn cả. Tuy nhiên đó chỉ có trong suy nghĩ của Cửu Bàn hắn.
Sự thật thì bày ra trước mắt, trên xe chỉ có một kẻ ngủ bất chấp không gian và một tên ăn uống không kể thời gian.
Có lẽ chính vì vậy mà hai kẻ như bọn hắn mới có thể trở thành huynh đệ của nhau.
Trong mộng cảnh.
Đăng Thiên lúc này cũng không quên xin lỗi vị huynh đệ Cửu Bàn này. Hắn thật sự rất muốn tận hưởng chuyến đi nhưng thời gian không còn dài hắn không thể vì niềm vui cá nhân mà bỏ quên lời hứa với sư phụ được. Với hắn nó không đơn thuần là một lời hứa hẹn mà còn là con đường tu hành mà hắn muốn bước tới.
Trong mộng cảnh một trận chiến đang diễn ra.
Trên một đồng cỏ mênh mông, đối diện hắn là một thiếu niên tuổi tác có khi còn ít hơn hắn. Nhưng không thể nhìn bề ngoài để đánh giá năng lực của người khác được, nhất là có đôi mắt bừng bừng khí thế như vậy.
Quên chưa nói, hắn giờ đã leo tới tầng 80 đang đứng trước cơ hội tiến giai bát trọng, một bước tiến không nhỏ trên còn đường phát triển của hắn. Và tất nhiên dù đối thủ có mạnh thế nào hắn vẫn chưa có nhu cầu bị thua.
Đối phương cũng như vậy, từ phía sau đã rút ra cây chùy của mình. Hai mắt chăm chú quan sát chờ đợi thời cơ hành động.
Nhìn vẻ ngoài của hắn so với thanh chùy mà hắn cầm trên tay trông thật là không cân xứng. Chiều cao của hắn không kém hắn là bao chỉ có điều cây chùy này quá lớn, riêng chiều dài đã cao bằng hai lần hắn. Nó được phủ một màu đen đặc trưng mà hầu hết loại chùy nào cũng có bởi chúng đều được làm từ một nguyên liệu - Hắc Đồng. Đúng như tên gọi nó loại kim loại này có đặc tính gần giống đồng thông thường, màu sắc có phần sậm hơn đặc biệt là rất nặng thậm chí là hơn chì.
Rất may cho hắn là quặng của loại này rất hiếm và chỉ có ở những nơi đặc trưng nên thường rất ít khi thấy được một vũ khí được làm nguyên chất bởi thứ kim loại này. Chúng chủ được được dùng để mạ hay gia cố thêm những vũ khí đậm chất man lực như chiếc chùy kia.
Thiếu niên cũng không bình tĩnh được nữa bắt đầu vung chùy thật mạnh tạo ra những tiếng gió rít chói nghe.
Phút chốc, hắn lao thẳng tới.
Đăng Thiên vẫn bình tĩnh tiếp chiêu dù sao hắn đã chuẩn bị trước cả rồi.
“Rầm ..”
Tiếng va đập thật mạnh phá vỡ bầu không khí trước đây.
Cả hai đều bị đón đánh của đối phương đẩy lui về sau.
Thiếu niên cầm chùy không khỏi nhếch môi khi tìm thấy một đối thủ xứng tầm.
Phía còn lại, Đăng Thiên đang có chút hoang mang không hề nhẹ.
“Thế là quá nặng rồi.” Hắn tự nhủ trong khi cánh tay không tự chủ được mà run lên.
Hắn nhận ra mình vẫn còn đánh giá thấp vị thiếu niên này.
Đối phương thật sự có một sức mạnh không tưởng, chỉ sau một đòn hắn đã biết chỉ riêng sức mạnh hắn và thiếu niên này không cùng đẳng cấp.
Phải biết đã nửa năm trôi qua thực lực của hắn đã tinh tiến hơn nhiều. Đặc biệt là thể pháp hắn đã một mạch leo lên cảnh giới Cự Tượng - cảnh giời 3 của Man Tượng Thể Pháp. Hiện giờ hắn một tay nâng hòn đá nửa tấn nói thật là không khó còn hai tay ..2000 cân là mức hắn có thể nâng được.
Vậy mà đối diện với thiếu niên này, sức mạnh hiện giờ của hắn vẫn chưa đủ bàn. Nói vậy để thấy rằng đối phương có gì đó không bình thường.
Dù có là thiên tài thể pháp thì giới hạn về tuổi tác cũng là rào cản quá lớn trong việc tăng khối lượng cơ bắp cũng như sức mạnh thể chất. Khi khung xương chưa thật sự phát triển đủ vững chắc thì việc có nhiều cơ trên thực tế gần như là bất khả thi.
“Không thể nào, thế thì quá vô lý rồi.”
Nhìn cơ thể của cả hai có thể thấy rõ ràng số lượng cơ bắp của hắn có phần phát triển và nhiều hơn những gì thiếu niên này có, Vậy sức mạnh khủng khiếp đó đến từ đâu.
Đang bận tâm suy nghĩ thì một chùy lại hướng tới đánh nổ không khí.
Các đạo hữu nhớ đề cử truyện ta a !!!