Sư Huynh Ta Thích Ngủ A

Chương 28 - Đi Chơi

“Rầmm ..”

So với trước, đòn này còn có phần mạnh hơn song hắn vẫn có thể dùng kinh nghiệm chiến đấu của mình để giữ ở thế ngang bằng và tất nhiên nó chỉ là tạm thời thôi.

Việc Đăng Thiên có thể giải pháp vào lúc này chỉ có thể đến từ bản thân hắn, đúng vậy hắn phải thay đổi để thích nghi với hoàn cảnh hiện tại. Chậm trễ thì cái giá phải trả không chỉ là thất bại mà là cả cái chết và hắn chắc chắn không muốn chết chút nào.

“Aaaa ..” Hắn hét lớn như một cách để khơi dậy ý chí cho mình.

Đao tới đao lui, xiên ngang dọc chéo, hắn đang học cách đón đỡ những đòn mạnh như trời giáng này.

Và tất nhiên điều này vào thời điểm hiện tại không đơn giản chút nào. Nhưng không có nghĩa là hắn sẽ từ bỏ, không gian xung quanh bắt đầu có những dao động bất chợt. Những luồng không khí vốn chẳng có chút sát thương nhưng đều đặn không dứt, tiếp ưu thế cho hắn phản công. Không thể cứng đối cứng được song cũng không có nghĩa là chẳng thể tấn công.

“Cheng, cheng, chengg ..”

Đường đao của hắn chính là biểu hiện rõ nhất cho những luồng gió đó. Mỗi đường đao không cuồng bạo như phong cách thường thấy của hắn nhưng sự liên miên của đao pháp vẫn chẳng thể thiếu. Hắn tin đây chính là cách chiến đấu phù hợp nhất trong thời điểm hiện tại, tấn công chính là cách phòng thủ hiệu quả nhất.

Ở đây hắn sử dụng đao ý của mình để chiếm thể chủ động; không phải trong việc tấn công mà là ở việc phòng thủ. Do tốc độ như cắt của đao pháp cho hắn thêm thời gian tìm cách đón đỡ một cách khéo léo và ít tốn sức nhất, Tất nhiên chỉ cần đối phương sơ hở hắn cũng không ngại tấn công.

Thực tế cho thấy cách làm của hắn thật sự là có hiệu quả. Những đòn vung chùy không còn đây quá nhiều tổn hại lên cơ thể hắn nữa, thậm chí hắn bắt đầu cảm nhận được các nhược điểm trong chùy pháp của hắn. Dù sao với một binh khí nặng nề như vậy những nhược điểm về tốc độ luôn là phải có.

“Xoẹt ..”

Phản công lại chùy pháp là một chém về phía bả vai đối phương.

Dòng máu đỏ tươi tuôn rơi phá vỡ thế cục giằng co từ ban đầu song từ thời điểm này cuộc chiến chính thức được đẩy lên mức cao trào.

Chẳng thèm nhìn vết thương vừa rồi thiếu niên dửng dưng, trên gương mặt của hắn không có chút e sợ nào cả, thứ duy nhất có chính là sự phấn khích không ngừng tăng trong hắn.

Đối diện Đăng Thiên đã quá kinh nghiệm để không bị chút lợi nhỏ ảnh hưởng đến tâm lý mình. Trên chiến trường không có chỗ cho sự bất cẩn, mỗi sai lầm đều bị trả một cái giá không thể trả nổi và hắn thực hiện điều này vô cùng chuẩn chỉ,

“Rầm ..” Dẫm thật mạnh, tạo một lỗ xuống đất thiếu niên bật mạnh về phía trước.

Theo sau là một chùy uy mãnh đập[ thẳng tới.

“Rầm ..”

Đăng Thiên vẫn như trước nhanh chóng đón đỡ bằng đao chiêu nhanh như cắt chồng ý cảnh.

Nhưng mọi chuyện làm sao có thể diễn ra như thứ hắn muốn được.

Một chùy ..đúng một chùy duy nhất cả cơ thể hắn bị đánh bay xa cả chục mét. Dù bình tĩnh đến đâu sức mạnh khủng khiếp này vẫn chẳng phải thứ hắn có thể tiếp nhận được.

Đây mới là thực lực thật sự của đối phương - một man lực không thuộc phạm trù của con người.

Một chùy đó phải nặng cả tấn mất !

Tất nhiên đó chỉ là những gì hắn suy tính dù sao khối lượng không phải thứ đại lượng có thể tính bằng cảm giác được.

Tâm trí dù không ngừng bất ngờ trước thực lực hơn người của thiếu niên trẻ nhưng hắn vẫn nhanh nhẹn tránh thoát trước khi đối phương lại bồi thêm một đòn nữa.

Hai mắt Đăng Thiên chăm chú quan sát nhịp di chuyển của đối phương.

Bất chợt hắn biến mất.

Đăng Thiên vội quan sát hai bên.

Không có !

“Rầm ..”

Một đòn thật mạnh giáng vào phía sau Đăng Thiên.

Bằng cách nào đó Đăng Thiên đã có thể thoát khỏi nó sau đó phản đòn bằng liên tiếp những đao chiêu.

Chiến đấu ở phạm vi hẹp như vậy hắn tự tin mình có thể chiến thắng.

Đối phương lui gót chân về sau định tránh thoát nhưng đã quá muộn rồi.

“Xoẹt, xoẹt, xoẹt ..” Từng đường đao sắc lẹm xé rách không khí đang bao quanh.

“Cheng, cheng, cheng ..” Tiếng kim loại va chạm cũng kế đó vang lên.

Thiếu niên đó trong tình huống nguy cấp đó vậy mà vẫn có thể đón đỡ không chê vào đâu được. Dù đối chiến người chịu thua thiệt vẫn là hắn song vào thời điểm nhạy cảm hắn vẫn có thể tránh thoát khỏi những đòn vào yếu hại.

Tiếp đó hắn giáng một chùy thật mạnh, mục đích chỉ có một - giữ khoảng cách giữa cả hai và hắn hoàn toàn thành công, dù sao một chùy đó không phải thứ Đăng Thiên hắn có thể đón đỡ.

Trên khuôn mặt của hắn vẫn cho thấy rõ vẻ điềm tĩnh của mình dù khắp người đã chẳng chịt vết thương.

“Tâm lý cũng thật vững,” Đăng Thiên không khỏi cảm thán

Dù sao ở tuổi này, trong một trận chiến sinh tử mà vẫn giữ tâm thế như vậy Đăng Thiên hắn tự nhận không bằng.

Vì vết thương đó cũng không ảnh hưởng đến chỗ yếu hại nên rất nhanh chóng người chiếm thế thượng phong lại là thiếu niên trẻ tuổi kia.

Hắn tung ra những đợt chùy pháp táo bạo không tưởng cùng với sức mạnh khỏi bàn. Với kiểu ra chiêu liên hoàn không nghỉ như vậy tất nhiên là hắn muốn dồn đối thủ của mình tới đường chết rồi.

Đối diện Đăng Thiên chỉ còn biết chật vật tránh thoát và chờ đợi một phép màu xảy ra.

Tất nhiên là chẳng có phép màu nào cả, thứ duy nhất có là từng đường chùy vung xuống càng lúc càng mạnh hơn.

Theo cách nào đó điểm mạnh nhất của Đăng Thiên là sự chủ động với cách tấn công táo bạo liên miên lại bị chính thiếu niên đây thể hiện vô cùng xuất sắc. Giờ này hắn mới hiểu cảm giác của những đối thủ trước đây khi phải đối diện với lối chiến đấu này.

“Quả thật là quá áp lực.”

Đến việc thở trong giờ phút này cũng khó khăn làm sao.

“Hắn cần được bơm oxi a.”

“Rầm, rầm, rầm ..”

Mỗi một lần chùy vung tới là một lần cơ thể hắn lại rùng mình lần nữa..

“Liều thôi.” Dù vào đường cùng như vậy nhưng con tim còn rực cháy không cho phép hắn được đầu hàng.

Đao ý theo đó mà tung bay rợp trời.

“Chenng, chenng, chenng ..”

Trận đấu đã tới hồi quyết định.

Một đao, hai đao, ba đao, ..trăm đao.

Cả trăm đường đao cứ như thế được tung ra với sức mạnh khủng lồ, chỉ là với kẻ khác chứ không phải với thiếu niên này.

Thiếu niên vậy mà có thể bắt kịp tốc độ ra chiêu của Đăng Thiên không để hắn bất kỳ cơ hội nào.

“Chengg, Chengg, Chengg ..”

“Chenngg, Chenngg, Chenngg ..”

Dù có cố gắng thế nào thì với thế công dũng mãnh như vậy kết quả trận chiến có lẽ đã có rồi.

Thanh đao bay xa ..

Một chùy giữa ngực ..

Trận chiến kết thúc.

Vậy là hắn đã nghẻo không chỉ 1 mà là 24 lần liên tiếp.

Sau rất nhiều lần thay đổi rồi thử nghiệm chiến thuật kết cục vẫn chẳng thể đổi thay.

Chỉ là khác với khuôn mặt thường thấy của người thua cuộc.

Hắn bình thản đón nhận thất bại như ..một thói quen vậy, một thói quen không thể bỏ.

Điều hắn quan tâm không phải là một chiến thắng mà là cách làm sao để chiến thắng, nhất là trước một đối thủ mạnh như vậy. Một kẻ có điểm mạnh lại cũng chính là điểm mạnh lớn nhất của hắnlàm Đăng Thiên thật sự rơi vào thế khó.

Phải nói là rất khó.

“Hah ..”

Đối mặt với thử thách một nụ cười tự tin là điều không thể thiếu.

“Hãy chờ đó.”

Hắn rõng rạc nói trong khi đầu vẫn không ngừng nảy số.

Các đạo hữu nhớ đề cử truyện ta a !!!

Bình Luận (0)
Comment