Dù đã cố thử mọi cách nhưng nó không thể ngăn nổi số lần hắn tử trận ngày càng tăng.
…
Lần 40.
Mong sao trước đó là lần thất bại cuối cùng của hắn.
Nghĩ vậy, hắn rút thanh đao ra chuẩn bị một trận tử chiến nữa.
Lần này người chủ động vẫn vậy và đương nhiên không phải hắn. Tất nhiên rồi dù hắn rất muốn dùng lối đánh chủ động đó nhưng đối mặt với đối thủ như thế làm vậy chỉ đơn giản là tự chôn mồ cho mình thôi.
“Rầm ..”
Một chùy đã bổ tới ..
Song vị trí nó va chạm lại là mặt đất giờ đã tung bay bụi mù.
Trong tích tắc đó Đăng Thiên vẫn có thể tránh thoát gọn gàng.
Nhìn thấy cơ hội hắn vội chạy về phía điểm mù của đối phương.
Một đao được chém ..
“Cheng ..”
Thiếu niên vẫn đủ tỉnh táo để đón đỡ.
Không dây dưa nữa hắn lại lui về sau tìm kiếm cơ hội như trước.
Địa hình hiện giờ thực sự là không lý tưởng cho lối đánh mang thiên hướng lẩn trốn đột kích như vậy song với thân pháp của mình hắn tự tin có thể chiếm phần thắng.
Ngược lại phía bên kia, thiếu niên vẫn trung thành với cách đánh nhanh, mạnh và rất chủ động không cho Đăng Thiên quá nhiều khoảng trống để tránh thoát.
“Vút ..chenng, cheng.”
Chùy pháp hiểm hóc hơn lại khiến hắn khó lòng mà tránh thoát được.
Đăng Thiên buộc lòng phải đón đỡ sau đó dùng lực phản chấn để lui về sau.
Thiên niên cùng không dễ dàng với hắn như vậy.
“Rầm ..”
Đối phương vẫn tiếp tục áp sát rồi tung một chùy mạnh mẽ nữa.
May mắn hắn vẫn có thể bình tĩnh lăn vài vòng về phía bên cạnh.
“Chenngg ..”
Ngay khi có cơ hội hắn lại tới gần tấn công ngay vào bả vai đối thủ.
Chỉ tiếc thiếu niên vẫn kịp thời đỡ được.
Nhưng đòn tấn công của hắn đâu chỉ có thế.
Dựa vào lực phản chấn hắn lộn một vòng định trảm một đường ngay phần gáy của thiếu niên. Đây chính là mục đích thật sự của đợt tấn công này.
Đối phương chính thức rơi vào hiểm cảnh do Đăng Thiên đã bày ra.
Bây giờ hắn muốn né tránh là điều không thể.
“Xoẹt ..” Một đao như cắt khi chồng thêm hiệu ứng của ý cảnh.
Sắc đỏ như thế cứ dào dạt rơi ướt đẫm mặt đất.
Chỉ là vết chém đó lại không đúng vị trí Đăng Thiên hắn mong muốn.
Hay nói chính xác hơn trong tích tắc thiếu niên đã kịp lách mình để lưỡi đã không thể vào chỗ yếu hại mà ở ngay vị trí bả vai.
Với đối thủ khác Đăng Thiên đã có thể nhẹ nhõm hơn nhiều nhưng với tên này hắn thật sự không dám.
Trên cơ thể của thiếu nam dần xuất hiện những mảng màu tím tạo ra những đường nét rất kỳ lạ nhưng lại có nét gì đó rất mạnh mẽ. Đôi mắt đen lúc nào dần đổi sang tử sắc ma mị biết bao.
Đây chính là vốn liếng lớn nhất của tiểu tử này và cũng chính là lý do Đăng Thiên thất bại biết bao lần.
Khách quan mà nói tu vi cả hai đều tương đương nhau - Linh Đồ thất trọng viên mãn. Khả năng chiến đấu cũng như kinh nghiệm hắn chiếm phần nhỉnh hơn. Kể cả khả năng sử dụng binh khí hắn tự tin với đao ý của mình thiếu niên vẫn còn thua hắn. Rồi cả thân pháp nữa dù đối phương rất nhanh nhưng không thể phủ nhận là về mặt này hắn vẫn chiếm ưu thế.
Đó, có thể nói gần như mọi phương diện hắn đều trên cơ so với đối thủ song chính yếu tố còn lại mới là thứ quyết định - thể pháp. Chỉ cần một khác biệt vậy thôi mà trận chiến đã trở thành một chiều như vậy rồi.
Vì đâu ư ?
Đơn giản thôi tên này mang trong mình huyết mạch của ma thú, thậm chí còn là dòng dõi vương tộc - Hắc Lôi Ma Hổ.
Nếu hắn không nhầm loại ma thú này chỉ sinh sống ở những lôi tồn tại lôi nguyên nồng đậm, cụ thể là những mỏ quặng hay ở những đỉnh núi cao. Lấy lôi hệ làm sức mạnh nên trong nhóm ma thú họ hổ địa vị của nó chưa bao giờ thấp cả.
Sở hữu bộ lông đen tuyền nổi bật với những đường vân tử sắc, chúng là nỗi khiếp sợ của tất cả tu sĩ như hắn. Và không biết vì lý do nào huyết mạch quý giá này lại nằm trong tay của thiếu niên trẻ này.
Thật làm người ta ghen tị.
Phải biết khi mới sinh ra chúng đã mang sức mạnh tương đương với tu sĩ Linh Sĩ cảnh tức là hơn hắn cả một đại cảnh giới. Nên chỉ với tu vi hiện tại thiếu niên này hoàn toàn có khả năng vượt giai chiến đấu với các tu sĩ Linh Sĩ cảnh.
Huyết mạch ma hổ cho hắn không chỉ sức mạnh về thể chất mà còn là tốc độ, khả năng phục hồi hơn người. Chỉ cần vậy thôi thực lực của hắn đã lên một tầm cao mới khiến Đăng Thiên chỉ có thể chật vật thất bại.
Song cũng đừng nên lôi những thứ đó ra để nói chuyện với hắn.
Thiếu niên vung một chùy ngang lưng.
Đăng Thiên không chần chừ lùi nhẹ về, sau đó rút từ trong tay áo một thứ gì đó,
“Vút, vút ..”
Hàng tá ám tiễn được hắn bắn tới.
Đối phương không giấu nổi vẻ bất ngờ vội vàng đánh chặn.
“Xoẹt ..”
Trong khi thiếu niên đó xao nhãng một đường đao cứ như thế chém rách bả vai hắn.
“Rầm ..” Hắn vội vàng phản công
Chỉ tiếc là Đăng Thiên đã tránh thoát ngay sau đó.
Đăng Thiên nhanh chóng tấn công một lần nữa.
Lần này đối phương đã cẩn thận hơn mà nhanh chóng đỡ đòn.
“Chenngg ..”
Cách tấn công của Đăng Thiên hiện giờ là vậy. Cố không rời vào thế cứng đối cứng với đối phương mà luôn giữ khoảng cách tìm cơ hội nhằm vào điểm yếu hại.
Và kế hoạch bước đầu tỏ ra khá thành công.
Trận đấu đôi co cứ vậy được diễn ra, Đăng Thiên không chỉ chủ động né tránh mà không ngừng tung những ám tiễn gây xao nhãng tạo tiền đề cho những đòn đánh sau đó còn ở phíađối diện thiếu niên kia cũng dần bị cuốn vào lối đánh của hắn.
Đối phương càng như vậy cơ hội chiến thắng của hắn càng cao.
“Rầm rầm rầm ..”
Những đòn chùy mãnh liệt cứ vậy tung ra nhưng lại không có mục tiêu mà chỉ rơi vào khoảng không vô định.
“Vút ..”
Một tiễn lại phóng tới
“Chenngg ..”
Đối thủ nhanh chóng đón được.
“Chenngg ..”
Nam tử vậy mà còn kịp thời đỡ được đòn đánh vào điểm mù của Đăng Thiên.
Bằng khả năng chiến đấu trời sinh thiếu niên đang dần thích nghi với cách đánh khó chịu của hắn.
Tình thế hiện tại hắn buộc phải gấp gáp hơn thôi.
“Vút, vút ..”
Hỏa mù lại được hắn lần nữa phóng ra.
“Chenngg, chenngg, ..”
Đăng Thiên không quên áp sát nhưng công việc tấn công đã không thể dễ dàng như trước nữa. Nam tử có phần thận trọng hơn dẫn đến sơ hở trở nên ít đi đáng kể.
“Chenngg ..”
Đăng Thiên cứ như vậy mà đánh bay về sau.
“Phải kết thúc thôi.” Đó là những gì hắn nghĩ vào lúc này.
Song đối phương có vẻ cũng biết ý định của hắn.
Đăng Thiên dồn dập tấn công bao nhiêu cũng không thể gây ra những vết thương chí mạng như trước nữa. Chưa kể vết thương trước đó với huyết mạch khủng khiếp đó sợ rằng sớm thôi hắn sẽ hồi phục hết thảy.
“Rầm ..”
Một chùy thật mạnh xuống đất không cho Đăng Thiên bất kỳ cơ hội nào để tiếp cận.
“Vút, vút ..”
Dẫu vậy Đăng Thiên vẫn cố gắng ra đòn, bởi hắn biết thời gian càng kéo dài bao nhiêu cơ hội cho hắn càng ít bấy nhiêu.
“Cheng, cheng ..”
Trước mặt đối phương như một bức tường sừng sững cản trở mọi cố gắng của Đăng Thiên.
“Chengg.” Một ám tiến lại bị đánh bay ra xa.
Đó cũng chính là mũi tên cuối cùng của hắn rồi.
Cố giấu những lo lắng hắn tiếp tục tấn công nhưng đối diện với sức mạnh khủng khiếp đó hắn chỉ có thể vội vàng tránh thoát.
Trận đấu đã dần tuột khỏi tay của hắn.
Mọi nỗ lực ban đầu đều dần biến mất khi những sắc tím trên cơ thể thiếu niên càng chói lọi hơn.
Chính xác thì đối thủ đã dùng hết sức rồi.
Cố gắng chống trả bằng mọi sức bình sinh song kết cục thế nào thì chính hắn cũng đoán được rồi.
…
Hắn dần chìm vào vô thức.
Trong đó hắn gặp 6 người đàn ông da đen đang vác hắn đi (tèo tèo téo teo .. :)))
Các đạo hữu nhớ đề cử truyện ta a !!!